[Dịch] Đại Mộng Chủ

Chương 2082 : Con mắt Thương Khung

Người đăng: Công Chúa Cốm

Ngày đăng: 15:14 27-12-2023

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 2082 : Con mắt Thương Khung
Tôn Ngộ Không đứng trên một gò núi phía xa, nhìn đạo bạch quang chói
mắt kia.
Hai mắt gã lưu chuyển kim quang, thúc dục thần thông Hỏa Nhãn Kim
Tinh, hốc mắt lại đỏ bừng một mảnh, bị quang mang thiêu đốt đến nước
mắt chảy ròng.
Trong bạch quang sáng loáng, gã thấy được một thân ảnh cao to đứng lơ
lửng giữa không trung, tay cầm một lưỡi búa to lớn, trong lòng gã đột nhiên
run lên.
Nhưng ngay sau đó, phía sau đạo thân ảnh kia, thấy được càng nhiều bóng
người nữa.
Dần dần bạch quang yếu bớt, thân ảnh tất cả mọi người hiển hiện ra. Thẩm
Lạc cầm Khai Thiên Phủ đứng đầu tiên, đám người Nhiếp Thải Châu đứng
ở phía sau hắn, được một tầng sương mù màu xám bao phủ, che chở ở trong
đó.
"Thắng?" Tôn Ngộ Không không lo được con mắt đau rát, nước mắt trôi
xuống.
Khương Thần Thiên chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh gã.
"Làm sao vậy, ngươi sao lại khóc rồi, Đại Thánh?" Thị lực của y vẫn bị
bạch quang ảnh hưởng, tạm thời vẫn chưa thấy rõ tình huống trong quang
mang, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Tôn Ngộ Không không để ý đến y, thân hình nhảy lên, bay vút về phía đám
người Thẩm Lạc.
Càng đến gần, gã càng kinh hãi.
Vừa rồi dư uy trận nổ tung kia còn chưa hoàn toàn tán đi, cuồn cuộn sóng
đốt ở trong hư không tạo thành một bức tường khí vô hình, ngăn cách toàn
bộ phạm vi thành Trường An.
Tôn Ngộ Không dựa vào thể phách cùng tu vi mạnh mẽ của bản thân, mạnh
mẽ xâm nhập vào trong, một đường gian nan đi đến.
Đợi đến khi tiến vào trong bức tường khí kia, rốt cuộc gã mới thấy rõ, trên
bầu trời thành Trường An xuất hiện một vết nứt màu đen to lớn vô cùng, vắt
ngang hư không, nhìn thấy mà giật mình.
"Thiên liệt rồi. . ."
Do được Ngũ Thải Thạch dựng dục ra sinh mệnh, Tôn Ngộ Không liếc mắt
liền nhìn ra, vết nứt màu đen là dấu hiệu bầu trời bị xé nứt, gã vội vàng
phóng tới đám người Thẩm Lạc.
"Xi Vưu đâu?" Gã đến phụ cận, vội vàng hỏi.
"Chết rồi, bị một búa Thẩm Lạc chém chết." Lục Hóa Minh nói.
"Tên kia chết cũng không an phận, lúc thân thể bắn nổ đã làm cho bầu trời
nổ tung ra một vết rách, lần này toàn bộ thiên đạo sẽ vận hành không ổn."
Bạch Tiêu Thiên gắt một cái, tức giận nói.
"Một khi thiên liệt, Hồng Hoang nước chảy, chỉ sợ sẽ ủ thành tai hại như đại
hồng thuỷ thượng cổ, nhân gian mưa rơi không ngừng, sinh linh đồ thán."
Nhiếp Thải Châu nhíu chặt mày, lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, ta xử lý là được, các ngươi đi trấn an tu sĩ các phái
trước, báo tin tức Xi Vưu đã chết cho tất cả mọi người. Nếu Ma tộc nguyện
ý đầu hàng thì có thể lưu lại tính mạng, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sẽ
không lưu tình." Lúc này, Thẩm Lạc bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiếng nói của hắn ấm áp và bình tĩnh, làm cho đám người thập phần an tâm
và tin cậy.
"Được." Tôn Ngộ Không dẫn đầu đáp.
Nói xong, gã quay người rời đi. Những người còn lại thấy thế, cũng đều đi
theo, thu thập tàn cuộc cũng không dễ, những người bọn họ chiến lực còn
hoàn chỉnh, là lực lượng không thể thiếu để trấn áp Ma tộc phản kháng.
Duy chỉ có Nhiếp Thải Châu còn lưu lại bên người Thẩm Lạc, không rời đi.
Nàng nhìn nam nhân trước mắt, hai mắt ngấn đầy nước mắt, một ngày này
vừa đại hỉ lại đại bi, lên lên xuống xuống, khiến tâm tình của nàng trở nên
thập phần yếu ớt, thậm chí mãi đến lúc này, nàng cũng không dám tin tưởng
hết thảy trước mắt là chân thật.
"Chúng ta, thật sự thắng sao?" Nhiếp Thải Châu thì thào hỏi.
Thẩm Lạc thấy bộ dạng nàng như vậy, lộ ra một chút ý cười, lại có chút áy
náy, kéo tay của nàng nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, dùng cảm xúc chân thực
nói cho nàng, tất cả chuyện này đều là thật.
"Đã kết thúc, Xi Vưu đã hồn phi phách tán, vĩnh viễn sẽ không làm hại tam
giới. Bất quá trước mắt trên trời vẫn còn một lỗ thủng, để ta đi tu bổ, nếu
không dẫn tới Thiên Hà chảy ngược, nhân gian sẽ gặp tai ương." Thẩm Lạc
vừa cười vừa nói.
Nhiếp Thải Châu tới gần hắn, nhẹ nhàng áp đầu vào ngực của hắn, nghe
thanh âm trái tim khoẻ mạnh nhảy trong lồng ngực, có chút không ngừng
nói: "Để cho ta dựa vào một hồi đã, một lát là được . . ."
Thẩm Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, nói: "Đừng lo lắng, cuộc sống
chúng ta sau này còn dài mà."
Sau một lát, Nhiếp Thải Châu mặt đầy nước mắt từ ngực Thẩm Lạc ngồi
dậy, đưa mắt nhìn hắn phi thăng lên, bay về hướng đạo thiên liệt kia.
Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng trên Thập Nhị Phẩm Liên Đài màu đen, đưa tay
giơ Sơn Hà Xã Tắc đồ lên cao, thân hình ở trên đạo vết rách ngang qua
thiên thung kia, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Thời gian nhoáng một cái, đã là ba tháng sau.
Bên ngoài thành Trường An, từng chiếc xe ngựa vận chuyển đại lượng gạch
đá, gỗ, vật liệu, từ trên tám con đường rộng lớn đã sửa chữa tụ tập về một
vùng thành trì phế tích.
Sau cuộc chiến, các phương từng hội nghị một lần, tranh luận là có nên
trùng kiến lại thành Trường An không. Rất nhiều người cảm thấy nơi này
tổn hại quá mức nghiêm trọng, vả lại âm linh tử khí quá nồng đậm dày đặc,
đã không thích hợp thành lập thành trì nữa.
Bất quá có nhiều người cho rằng, thành Trường An ba phen mấy bận bị Ma
tộc xâm nhập, là một toà thành kiên cường, không nên biến thành một di
chỉ chiến trường âm linh.
Nhưng vừa nhắc tới phí tổn trùng kiến thành Trường An, tất cả mọi người
đều trầm mặc.
Cái này không chỉ đơn thuần kiến tạo một tòa thành trì, trước khi tu kiến,
chỉ là thanh lý tịnh hóa âm hồn, đã là một bút chi tiêu không ít.
Mà lần này đại chiến gần như quét sạch tất cả tông môn bốn đại bộ châu, tất
cả mọi người ở vào thời điểm xấu hổ giật gấu vá vai, căn bản không có dư
lực trợ giúp Đại Đường trùng kiến thành Trường An.
Bản thân Đại Đường cũng nguyên khí đại thương, có lòng nhưng không đủ
lực.
Ngay lúc Viên Thiên Cương quyết định từ bỏ Trường An, dời đô đến nơi
khác, một bóng người từ thiên ngoại trở về, chỉ vung tay lên, tựa như thanh
phong quá cảnh, quét dọn sạch sẽ phế tích ô uế trong thành Trường An, dễ
như trở bàn tay đem tất cả âm hồn đến Minh phủ.
Người này tự nhiên chính là Thẩm Lạc.
Tốn hơn ba tháng, hắn luyện hoá xong Khai Thiên Phủ, lấy hỗn độn lực bổ
thiên, đồng thời tiêu hao tu vi đại đạo của bản thân, ổn định thiên đạo, trợ
giúp hạch tâm tam giới tái tạo pháp tắc.
Dưới sự chủ trì của hắn, đám người cuối cùng vẫn quyết định trọng tu thành
Trường An, để cho thế nhân vĩnh viễn ghi khắc đoạn lịch sử gian khổ này.
Về sau, Thẩm Lạc cũng không tham dự vào việc xử lý Ma tộc và một phần
Yêu tộc, giao tất cả sự vụ cho quan phủ Đại Đường, Thiên Đình, Linh Sơn,
các đại tông môn, chính mình phiêu nhiên rời đi.
. . .
Bảy năm sau.
Chỗ sâu Thần Ma tỉnh, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trên đỉnh núi hắc
bạch, hướng về phía vòng xoáy khổng lồ trên đỉnh cự phong, khom mình
hành lễ, nói: "Khởi bẩm chủ thượng, Xi Vưu đã thất bại."
Vòng xoáy vân khí to lớn kia giống như một con mắt thương khung, vậy mà
chậm rãi chuyển động.
Không bao lâu, một gương mặt to lớn ở chỗ sâu trong vòng xoáy chậm rãi
hiển hiện.
"Xem ra thời điểm thế giới này nghênh đón sứ mệnh mới còn chưa thành
thục, Xi Vưu hắn quá vội vàng rồi. Chờ xem, phong ấn giới vực đã buông
lỏng, dòng lũ chân chính mới vừa vặn dâng lên thôi . . ."
. . .
Xuân Hoa huyện, phía sau núi Xuân Thu quan.
Trong một chỗ u cốc phong bế, xem như cấm địa Xuân Thu quan, đã phong
bế nhiều năm.
Trong cốc cây xanh râm mát, tại một chỗ khúc kính thông u, tu kiến một
ngôi nhà tranh.
Trước nhà tranh đơn giản nhưng không đơn sơ này, các loại hoa tươi không
phân mùa nhiệt liệt nở rộ, dẫn tới ong bướm bay múa vây quanh. Sau nhà là
từng đám rau quả xanh biếc, tươi non xanh mơn mởn, sinh trưởng tươi tốt.
Một nam tử thanh y nằm trên ghế hậu viện, trên mặt che kín một cái quạt
hương bồ, giống như đang ngủ say.
Bỗng nhiên, hắn bừng tỉnh ngồi dậy, quạt hương bồ "Lạch cạch" rơi xuống
đất, khiến thê tử tưới nước ở bờ ruộng bên cạnh ngoái nhìn, khẽ vuốt sợi tóc
rủ xuống trán, hỏi: "Đã bảy năm rồi, còn gặp giấc mộng kia?"
Nam tử ngồi thẳng lên, khẽ gật đầu: "Con mắt to lớn kia thật giống như sinh
trưởng trong thức hải của ta, mỗi lần ta mơ tới, sẽ lần lượt bị nó thôn phệ. .
."
"Vẫn là giấc mộng giống trước?" Thê tử tập mãi thành thói quen, hỏi.
"Không giống, lần này ta thấy được Hỏa Linh tử, hắn nói, sẽ ở Thương
khung nhãn nơi đó chờ ta, chân tướng thế giới này sắp chân chính giáng
lâm. Sau đó, ta thấy được một thế giới cực kỳ xa lạ. . ."
Thẩm Lạc nói xong, lộ ra một tia thần tình không rõ.
"Thế giới xa lạ?"
"Một nơi trong đêm đèn đuốc sáng trưng, phòng ốc san sát nối tiếp nhau,
con đường giăng khắp nơi, thế giới đó là các loại sắt thép và dị thú, nơi đó
giống như có thứ gì đó đang triệu hoán ta. . ."
Trong lúc nói chuyện, một đạo kiếm quang phá không bay đến, dừng ngoài
kết giới của sơn cốc.
Thẩm Lạc khẽ vẫy tay, kiếm quang rơi vào trong tay của hắn, từ đó hiện ra
một bức thư tín, nói:
"Thiên khung nhãn dị động.
Lục Hóa Minh, Phủ Đông Lai, Bạch Tiêu Thiên liên thủ dò xét, đã mất tích.
Mau trở về."
(Hết trọn bộ)

Bình luận truyện

    Chương 2082 : Con mắt Thương Khung

    Người đăng: Công Chúa Cốm

    Tôn Ngộ Không đứng trên một gò núi phía xa, nhìn đạo bạch quang chói
    mắt kia.
    Hai mắt gã lưu chuyển kim quang, thúc dục thần thông Hỏa Nhãn Kim
    Tinh, hốc mắt lại đỏ bừng một mảnh, bị quang mang thiêu đốt đến nước
    mắt chảy ròng.
    Trong bạch quang sáng loáng, gã thấy được một thân ảnh cao to đứng lơ
    lửng giữa không trung, tay cầm một lưỡi búa to lớn, trong lòng gã đột nhiên
    run lên.
    Nhưng ngay sau đó, phía sau đạo thân ảnh kia, thấy được càng nhiều bóng
    người nữa.
    Dần dần bạch quang yếu bớt, thân ảnh tất cả mọi người hiển hiện ra. Thẩm
    Lạc cầm Khai Thiên Phủ đứng đầu tiên, đám người Nhiếp Thải Châu đứng
    ở phía sau hắn, được một tầng sương mù màu xám bao phủ, che chở ở trong
    đó.
    "Thắng?" Tôn Ngộ Không không lo được con mắt đau rát, nước mắt trôi
    xuống.
    Khương Thần Thiên chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh gã.
    "Làm sao vậy, ngươi sao lại khóc rồi, Đại Thánh?" Thị lực của y vẫn bị
    bạch quang ảnh hưởng, tạm thời vẫn chưa thấy rõ tình huống trong quang
    mang, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
    Tôn Ngộ Không không để ý đến y, thân hình nhảy lên, bay vút về phía đám
    người Thẩm Lạc.
    Càng đến gần, gã càng kinh hãi.
    Vừa rồi dư uy trận nổ tung kia còn chưa hoàn toàn tán đi, cuồn cuộn sóng
    đốt ở trong hư không tạo thành một bức tường khí vô hình, ngăn cách toàn
    bộ phạm vi thành Trường An.
    Tôn Ngộ Không dựa vào thể phách cùng tu vi mạnh mẽ của bản thân, mạnh
    mẽ xâm nhập vào trong, một đường gian nan đi đến.
    Đợi đến khi tiến vào trong bức tường khí kia, rốt cuộc gã mới thấy rõ, trên
    bầu trời thành Trường An xuất hiện một vết nứt màu đen to lớn vô cùng, vắt
    ngang hư không, nhìn thấy mà giật mình.
    "Thiên liệt rồi. . ."
    Do được Ngũ Thải Thạch dựng dục ra sinh mệnh, Tôn Ngộ Không liếc mắt
    liền nhìn ra, vết nứt màu đen là dấu hiệu bầu trời bị xé nứt, gã vội vàng
    phóng tới đám người Thẩm Lạc.
    "Xi Vưu đâu?" Gã đến phụ cận, vội vàng hỏi.
    "Chết rồi, bị một búa Thẩm Lạc chém chết." Lục Hóa Minh nói.
    "Tên kia chết cũng không an phận, lúc thân thể bắn nổ đã làm cho bầu trời
    nổ tung ra một vết rách, lần này toàn bộ thiên đạo sẽ vận hành không ổn."
    Bạch Tiêu Thiên gắt một cái, tức giận nói.
    "Một khi thiên liệt, Hồng Hoang nước chảy, chỉ sợ sẽ ủ thành tai hại như đại
    hồng thuỷ thượng cổ, nhân gian mưa rơi không ngừng, sinh linh đồ thán."
    Nhiếp Thải Châu nhíu chặt mày, lo lắng nói.
    "Không cần lo lắng, ta xử lý là được, các ngươi đi trấn an tu sĩ các phái
    trước, báo tin tức Xi Vưu đã chết cho tất cả mọi người. Nếu Ma tộc nguyện
    ý đầu hàng thì có thể lưu lại tính mạng, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sẽ
    không lưu tình." Lúc này, Thẩm Lạc bỗng nhiên mở miệng nói.
    Tiếng nói của hắn ấm áp và bình tĩnh, làm cho đám người thập phần an tâm
    và tin cậy.
    "Được." Tôn Ngộ Không dẫn đầu đáp.
    Nói xong, gã quay người rời đi. Những người còn lại thấy thế, cũng đều đi
    theo, thu thập tàn cuộc cũng không dễ, những người bọn họ chiến lực còn
    hoàn chỉnh, là lực lượng không thể thiếu để trấn áp Ma tộc phản kháng.
    Duy chỉ có Nhiếp Thải Châu còn lưu lại bên người Thẩm Lạc, không rời đi.
    Nàng nhìn nam nhân trước mắt, hai mắt ngấn đầy nước mắt, một ngày này
    vừa đại hỉ lại đại bi, lên lên xuống xuống, khiến tâm tình của nàng trở nên
    thập phần yếu ớt, thậm chí mãi đến lúc này, nàng cũng không dám tin tưởng
    hết thảy trước mắt là chân thật.
    "Chúng ta, thật sự thắng sao?" Nhiếp Thải Châu thì thào hỏi.
    Thẩm Lạc thấy bộ dạng nàng như vậy, lộ ra một chút ý cười, lại có chút áy
    náy, kéo tay của nàng nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, dùng cảm xúc chân thực
    nói cho nàng, tất cả chuyện này đều là thật.
    "Đã kết thúc, Xi Vưu đã hồn phi phách tán, vĩnh viễn sẽ không làm hại tam
    giới. Bất quá trước mắt trên trời vẫn còn một lỗ thủng, để ta đi tu bổ, nếu
    không dẫn tới Thiên Hà chảy ngược, nhân gian sẽ gặp tai ương." Thẩm Lạc
    vừa cười vừa nói.
    Nhiếp Thải Châu tới gần hắn, nhẹ nhàng áp đầu vào ngực của hắn, nghe
    thanh âm trái tim khoẻ mạnh nhảy trong lồng ngực, có chút không ngừng
    nói: "Để cho ta dựa vào một hồi đã, một lát là được . . ."
    Thẩm Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, nói: "Đừng lo lắng, cuộc sống
    chúng ta sau này còn dài mà."
    Sau một lát, Nhiếp Thải Châu mặt đầy nước mắt từ ngực Thẩm Lạc ngồi
    dậy, đưa mắt nhìn hắn phi thăng lên, bay về hướng đạo thiên liệt kia.
    Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng trên Thập Nhị Phẩm Liên Đài màu đen, đưa tay
    giơ Sơn Hà Xã Tắc đồ lên cao, thân hình ở trên đạo vết rách ngang qua
    thiên thung kia, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
    . . .
    Thời gian nhoáng một cái, đã là ba tháng sau.
    Bên ngoài thành Trường An, từng chiếc xe ngựa vận chuyển đại lượng gạch
    đá, gỗ, vật liệu, từ trên tám con đường rộng lớn đã sửa chữa tụ tập về một
    vùng thành trì phế tích.
    Sau cuộc chiến, các phương từng hội nghị một lần, tranh luận là có nên
    trùng kiến lại thành Trường An không. Rất nhiều người cảm thấy nơi này
    tổn hại quá mức nghiêm trọng, vả lại âm linh tử khí quá nồng đậm dày đặc,
    đã không thích hợp thành lập thành trì nữa.
    Bất quá có nhiều người cho rằng, thành Trường An ba phen mấy bận bị Ma
    tộc xâm nhập, là một toà thành kiên cường, không nên biến thành một di
    chỉ chiến trường âm linh.
    Nhưng vừa nhắc tới phí tổn trùng kiến thành Trường An, tất cả mọi người
    đều trầm mặc.
    Cái này không chỉ đơn thuần kiến tạo một tòa thành trì, trước khi tu kiến,
    chỉ là thanh lý tịnh hóa âm hồn, đã là một bút chi tiêu không ít.
    Mà lần này đại chiến gần như quét sạch tất cả tông môn bốn đại bộ châu, tất
    cả mọi người ở vào thời điểm xấu hổ giật gấu vá vai, căn bản không có dư
    lực trợ giúp Đại Đường trùng kiến thành Trường An.
    Bản thân Đại Đường cũng nguyên khí đại thương, có lòng nhưng không đủ
    lực.
    Ngay lúc Viên Thiên Cương quyết định từ bỏ Trường An, dời đô đến nơi
    khác, một bóng người từ thiên ngoại trở về, chỉ vung tay lên, tựa như thanh
    phong quá cảnh, quét dọn sạch sẽ phế tích ô uế trong thành Trường An, dễ
    như trở bàn tay đem tất cả âm hồn đến Minh phủ.
    Người này tự nhiên chính là Thẩm Lạc.
    Tốn hơn ba tháng, hắn luyện hoá xong Khai Thiên Phủ, lấy hỗn độn lực bổ
    thiên, đồng thời tiêu hao tu vi đại đạo của bản thân, ổn định thiên đạo, trợ
    giúp hạch tâm tam giới tái tạo pháp tắc.
    Dưới sự chủ trì của hắn, đám người cuối cùng vẫn quyết định trọng tu thành
    Trường An, để cho thế nhân vĩnh viễn ghi khắc đoạn lịch sử gian khổ này.
    Về sau, Thẩm Lạc cũng không tham dự vào việc xử lý Ma tộc và một phần
    Yêu tộc, giao tất cả sự vụ cho quan phủ Đại Đường, Thiên Đình, Linh Sơn,
    các đại tông môn, chính mình phiêu nhiên rời đi.
    . . .
    Bảy năm sau.
    Chỗ sâu Thần Ma tỉnh, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trên đỉnh núi hắc
    bạch, hướng về phía vòng xoáy khổng lồ trên đỉnh cự phong, khom mình
    hành lễ, nói: "Khởi bẩm chủ thượng, Xi Vưu đã thất bại."
    Vòng xoáy vân khí to lớn kia giống như một con mắt thương khung, vậy mà
    chậm rãi chuyển động.
    Không bao lâu, một gương mặt to lớn ở chỗ sâu trong vòng xoáy chậm rãi
    hiển hiện.
    "Xem ra thời điểm thế giới này nghênh đón sứ mệnh mới còn chưa thành
    thục, Xi Vưu hắn quá vội vàng rồi. Chờ xem, phong ấn giới vực đã buông
    lỏng, dòng lũ chân chính mới vừa vặn dâng lên thôi . . ."
    . . .
    Xuân Hoa huyện, phía sau núi Xuân Thu quan.
    Trong một chỗ u cốc phong bế, xem như cấm địa Xuân Thu quan, đã phong
    bế nhiều năm.
    Trong cốc cây xanh râm mát, tại một chỗ khúc kính thông u, tu kiến một
    ngôi nhà tranh.
    Trước nhà tranh đơn giản nhưng không đơn sơ này, các loại hoa tươi không
    phân mùa nhiệt liệt nở rộ, dẫn tới ong bướm bay múa vây quanh. Sau nhà là
    từng đám rau quả xanh biếc, tươi non xanh mơn mởn, sinh trưởng tươi tốt.
    Một nam tử thanh y nằm trên ghế hậu viện, trên mặt che kín một cái quạt
    hương bồ, giống như đang ngủ say.
    Bỗng nhiên, hắn bừng tỉnh ngồi dậy, quạt hương bồ "Lạch cạch" rơi xuống
    đất, khiến thê tử tưới nước ở bờ ruộng bên cạnh ngoái nhìn, khẽ vuốt sợi tóc
    rủ xuống trán, hỏi: "Đã bảy năm rồi, còn gặp giấc mộng kia?"
    Nam tử ngồi thẳng lên, khẽ gật đầu: "Con mắt to lớn kia thật giống như sinh
    trưởng trong thức hải của ta, mỗi lần ta mơ tới, sẽ lần lượt bị nó thôn phệ. .
    ."
    "Vẫn là giấc mộng giống trước?" Thê tử tập mãi thành thói quen, hỏi.
    "Không giống, lần này ta thấy được Hỏa Linh tử, hắn nói, sẽ ở Thương
    khung nhãn nơi đó chờ ta, chân tướng thế giới này sắp chân chính giáng
    lâm. Sau đó, ta thấy được một thế giới cực kỳ xa lạ. . ."
    Thẩm Lạc nói xong, lộ ra một tia thần tình không rõ.
    "Thế giới xa lạ?"
    "Một nơi trong đêm đèn đuốc sáng trưng, phòng ốc san sát nối tiếp nhau,
    con đường giăng khắp nơi, thế giới đó là các loại sắt thép và dị thú, nơi đó
    giống như có thứ gì đó đang triệu hoán ta. . ."
    Trong lúc nói chuyện, một đạo kiếm quang phá không bay đến, dừng ngoài
    kết giới của sơn cốc.
    Thẩm Lạc khẽ vẫy tay, kiếm quang rơi vào trong tay của hắn, từ đó hiện ra
    một bức thư tín, nói:
    "Thiên khung nhãn dị động.
    Lục Hóa Minh, Phủ Đông Lai, Bạch Tiêu Thiên liên thủ dò xét, đã mất tích.
    Mau trở về."
    (Hết trọn bộ)