[Dịch] Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1 : Lễ vật

Người đăng: polonez

Ngày đăng: 00:37 02-06-2022

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 1 : Lễ vật
[Dịch] Linh Cảnh Hành Giả

Chương 01: Lễ vật

Thành phố Tùng Hải.

7 giờ 30 phút sáng, trong phòng mờ tối, trên chiếc giường lớn mềm mại, Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh giấc, hắn trùm chăn kín đầu rồi cuộn mình lại như con tôm.

Đầu hắn đau muốn nứt, có cảm giác như bị ai đó ghim kim vào, da đầu đau đớn co giật khiến hắn mất cả thính giác, thậm chí còn xảy ra ảo giác, những hình ảnh hỗn loạn xẹt qua tâm trí hắn, bên tai vang đầy tạp âm vô nghĩa.

Trương Nguyên Thanh biết rằng bệnh cũ của hắn lại tái phát.

Hắn run rẩy bò dậy, mở ngăn tủ đầu giường, run rẩy sờ soạng lọ thuốc, mở vội nó ra rồi dốc năm sáu viên thuốc nhỏ màu xanh lam vào miệng nuốt chửng.

Sau đó hắn ngã lăn giường, thở hổn hển, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn tột cùng. Phải mất hơn mười giây sau, cơn đau đầu như muốn xé nát linh hồn kia mới giảm.

"Reng reng reng”. Có tiếng chuông điện thoại...

Trương Nguyên Thanh thở phào nhẹ nhõm, đầu hắn toát đầy mồ hôi.

Từ khi còn học trung học, hắn đã mắc phải một căn bệnh lạ. May mà trạng thái này không kéo dài và bị gián đoạn do cơ thể bị quá tải. Cũng nhờ khả năng này mà hắn đã dễ dàng thi đậu vào Đại học Tùng Hải, một trường đại học hàng đầu trong nước.

Trương Nguyên Thanh gọi đây là trạng thái quá tải của não, hắn nghĩ rằng mình vốn có thể tiến hóa thành siêu nhân nhưng do cơ thể không thể hỗ trợ quá trình tiến hóa này nên thường xuyên bị gián đoạn.

Khi hắn kể với bác sĩ về suy đoán này, bác sĩ nói không hiểu và bất ngờ đề nghị Trương Nguyên Thanh đến khoa tâm thần ở tầng dưới.

Tóm lại là bệnh viện không tìm ra nguyên nhân. Sau này khi mẹ hắn mang thuốc đặc trị từ nước ngoài về thì bệnh tình mới được kiểm soát, chỉ cần hắn chịu uống thuốc đều đặn thì sẽ không lên cơn.

"Hẳn là do tối hôm qua mình nghỉ ngơi không tốt. Mình quá mệt mỏi, tất cả đều là lỗi của Giang Diệu Nhi."

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn nặng nề bất an, bởi vì Trương Nguyên Thanh biết tác dụng của thuốc đã bắt đầu suy yếu, bệnh tình của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.

"Mình sẽ thử tăng thêm liều lượng trong tương lai..."

Trương Nguyên Thanh xỏ chân vào dép bông, lê bước đi kéo rèm cửa sổ. Ánh nắng ùa vào tràn ngập khắp phòng.

Thành phố Tùng Hải đang bước vào tháng 4, làn gió sớm mai của mùa xuân rực rỡ thổi vào phòng thật mát mẻ và dễ chịu.

"Bùm bùm."

Lúc này có tiếng gõ cửa, bà ngoại từ ngoài cửa hét lên: "Tiểu Nguyên Tử, dậy đi."

"Không dậy nổi!"

Trương Nguyên Thanh từ chối cộc lốc, hắn muốn đi ngủ tiếp. Trời xuân tươi sáng, lại còn là cuối tuần, nếu không ngủ nướng sẽ phí cả đời phải không?

"Cho con ba phút, bà sẽ dội nước lạnh lên mặt nếu con không dậy." Bà nội còn nhẫn tâm hơn.

"Con biết rồi mà....."

Trương Nguyên Thanh lập tức mềm lòng. Hắn biết rằng người bà khó tính của mình nói được làm được.

Khi Trương Nguyên Thanh còn học tiểu học, cha hắn qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, mẹ hắn kiên quyết không chịu tái hôn nên đã về Tùng Hải lập nghiệp và giao đứa con trai lại nhờ ông bà ngoại chăm sóc.

Bà lao vào tập trung sự nghiệp, trở thành người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt được người thân khen ngợi.

Sau đó, mẹ hắn tự mua nhà, nhưng Trương Nguyên Thanh không thích ở căn nhà lầu trống trải ấy, hắn vẫn sống với ông bà ngoại. Dù sao thì ngày nào mẹ hắn cũng đi sớm về muộn, đi công tác hết bốn năm chuyến, bà muốn tập trung cho sự nghiệp nên cuối tuần không làm thêm thì đến giờ ăn cũng gọi món mang về.

Điều bà nói nhiều nhất với thằng con trai là: “Có đủ tiền tiêu không, hết thì nói với mẹ". Một người mẹ mạnh mẽ có thể thỏa mãn tài chính cho con mình, nghe có vẻ tuyệt vời phải không? Nhưng Trương Nguyên Thanh luôn mỉm cười trả lời mẹ: “Tiền tiêu vặt của bà và dì cho con là đủ rồi”.

Vâng, hắn còn có dì út, cô gái ngồi chơi game cả đêm qua trong phòng hắn.

Trương Nguyên Thanh ngáp, vặn tay nắm cửa phòng ngủ và bước vào phòng khách.

Căn nhà bà ngoại hắn ở có diện tích 150 mét vuông, tính cả hồ bơi công cộng. Khi bà của Trương Nguyên Thanh bán căn nhà cũ để mua căn nhà mới này, Trương Nguyên Thanh nhớ là hơn 40.000 tệ một mét vuông. Trải qua sáu bảy năm, giá nhà ở khu này đã lên tới 110.000 tệ một mét vuông.

Cũng may ông hắn hồi đó có tầm nhìn xa, trong nhà cũ, Trương Nguyên Thanh chỉ có thể ngủ trong phòng khách, dù sao bây giờ đã lớn, không thể ngủ cùng dì nữa.

Trên chiếc bàn ăn dài cạnh phòng khách, đầu sỏ hại hắn đau đầu đang húp cháo “sụp soạt”, đôi chân mang dép lê màu đỏ vung vẩy bên dưới gầm bàn.

Khuôn mặt của dì hắn rất đẹp và tinh xảo, khuôn mặt trái xoan trông khá ngọt ngào và có một nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt phải. Dì hắn tên là Giang Ngọc Nhị, lớn hơn hắn bốn tuổi.

Có lẽ dì cũng mới ngủ dậy nên mái tóc xõa tung bồng bềnh lộn xộn khiến dì trông khá lôi thôi lười nhác.
Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đi ra, dì hắn liếm hạt cháo dính bên khóe miệng, ngạc nhiên hỏi:

"Yo, dậy sớm như vậy đâu phải phong cách thường ngày của cháu?"

"Tại vì mẹ của dì đấy."

"Sao lại nói bà ngoại như vậy hả?"

”Cháu chỉ nói sự thật thôi".

Trương Nguyên Thanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy năng lượng của dì mình. Người ta đều nói đêm tối không bạc đãi người thức đêm mà nó sẽ ban cho ngươi quầng mắt thâm, nhưng có vẻ như định luật này không áp dụng với bà dì trước mắt hắn.

Bà ngoại trong bếp nghe tiếng thì thò đầu ra nhìn, một lúc bà sau bưng bát cháo ra.

Bà ngoại có mái tóc hoa râm, đôi mắt bà rất sắc bén, thoạt nhìn giống như một bà lão khó tính.

Mặc dù làn da chùng và những nếp nhăn đã lấy đi khá nhiều vẻ thanh lịch của bà nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra hồi còn trẻ bà rất xinh đẹp.

Trương Nguyên Thanh đỡ lấy bát cháo mà bà đưa cho, nhấp một ngụm rồi hỏi:

"Ông ngoại đâu ạ?"

"Ra ngoài đi dạo rồi". Bà nói.

Ông hắn là cảnh sát hình sự đã nghỉ hưu, dù đã già nhưng lối sống của ông vẫn rất nghiêm chỉnh, mỗi đêm ông đều đi ngủ lúc mười giờ và thức dậy vào sáu giờ sáng.

Người dì xinh xắn của hắn vừa ăn cháo vừa cười nói:

"Ăn sáng xong, dì sẽ dẫn cháu đi siêu thị mua quần áo."

Dì tốt bụng vậy sao? Ngay khi Trương Nguyên Thanh định đồng ý, bà ngoại đã hằm hằm nhìn hắn:

"Nếu cháu dám đi, ta sẽ đánh gãy chân chó của cháu."

"Mẹ sao mẹ lại như vậy?"

Dì hắn giận dỗi: “Con chỉ muốn mua vài bộ đồ ăn Tết cho Tiểu Nguyên Tử thôi mà, mẹ không thích sao? Thằng cháu tuy có chữ ngoại, nhưng cũng là ruột thịt trong gia đình mà."

Bà ngoại một đòn trúng đích: "Con cũng muốn bị đánh gãy chân chó?"

Dì hắn bĩu môi cúi đầu ăn cháo.

Nghe hai người đấu trí đấu sức, Trương Nguyên Thanh hiểu ngay rằng bà ngoại đang sắp xếp một cuộc hẹn hò ra mắt cho dì của hắn nên bà dì tinh quái muốn kéo hắn đi quấy rối.

Trước đây dì hắn đã từng làm vậy nhiều lần, dắt theo thằng cháu trai đến buổi ra mắt, chỉ cần ngồi có vài phút là đứa cháu thiên tài giao tiếp sẽ tìm cách giải quyết đối tượng hẹn hò kia, kết quả là hai người đàn ông bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất, từ dân sinh trong nước cho đến tình hình thế giới .

Cô chỉ cần ngồi đó uống nước, chơi điện thoại là được, đối tượng hẹn hò kia sẽ cố gắng biểu hiện từng trải cùng kiến thức, vừa cao hứng vừa hài lòng.

Từ nhỏ Giang Ngọc Nhị đã thanh tú đáng yêu, rất được hàng xóm láng giềng khen ngợi, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn nên rất được lòng người lớn.

Có đứa con gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên bà ngoại phải canh chừng ghiêm ngặt, từ lúc còn học cấp 2, bà đã dặn dò không được phép yêu sớm, càng không được phép đi chơi với bạn học nam.

Cô con gái út cũng không làm bà thất vọng, mãi đến khi tốt nghiệp đại học cô cũng không có bạn trai. Nhưng sau khi ra trường đi làm, đặc biệt là sau sinh nhật tuổi 25 thì bà lại đứng ngồi không yên. Mẹ không cho con yêu sớm, nhưng cũng không bắt con làm gái ế, phụ nữ có bao nhiêu năm thanh xuân. Thế là bà ngoại tâpj hợp mấy bà bạn già lại, bắt đầu thu gom thông tin của thanh niên ưu tú trong nước nhằm tìm kiếm đối tượng cho con gái.

"“Bà ngoại à, rõ ràng là dì ấy còn chưa muốn yêu đương mà, dưa hái xanh không ngọt đâu.” Trương Nguyên Thanh vừa lấy bánh bao vừa tự đề cử mình:

“Nếu không bà dàn xếp cho cháu đi xem mắt nhé? Quả dưa xanh này đã ngọt rồi nè.”

Bà ngoại cả giận: “Cháu còn nhỏ, vội vàng làm gì? Trong trường đại học đầy những cô gái trẻ sao cháu không tự tìm? Còn cố tình quấy rối nữa là bà đánh cho đấy!"

Bà hắn là phụ nữ phương Nam nhưng không hề dịu dàng mà lại rất nóng nảy. Ngay cả mẹ của Trương Nguyên Thanh, một người phụ nữ thành đạt, cũng không dám làm trái ý bà.

Cháu bà đã trưởng thành rồi, còn có nhiều năm kinh nghiệm nữa. Trương Nguyên Thanh trong lòng lẩm bẩm.

Sau khi ăn sáng, theo yêu cầu kiên quyết của bà ngoại, dì hắn trở vào phòng thay quần áo và trang điểm cẩn thận.

Dì trang điểm không đậm nhưng vẫn vô cùng xinh xắn. Áo len cổ lọ mềm mại kết hợp với áo khoác dài, quần jean bó màu sáng ôm sát đôi chân dài, nhét trong đôi bốt Martin. Phong cách ăn mặc của dì đơn giản không cầu kỳ hay lòe loẹt mà vẫn rất tinh xảo.

Dì liếc hắn đầy hàm ý "Tự hiểu đi" rồi xách túi lắc eo đi ra ngoài:

"Mẹ, con đi gặp mặt đây."

Trương Nguyên Thanh trở về phòng, từ tốn thay áo phông đen, áo khoác, giày thể thao.

Vài phút sau, hắn mở cửa phòng ngủ đi ra.

Bà ngoại đang dọn dẹp trong phòng khách, khi thấy hắn bước ra, bà dừng lại rồi im lặng nhìn hắn.

Trương Nguyên Thanh bắt chước lời bà dì:

"Mẹ, con cũng đi gặp mặt".

"Quay lại!" Bà ngoại giơ chổi lên đe dọa: "Dám bước ra cửa, cắt ngang chân chó!”.

"Vâng ạ." Trương Nguyên Thanh ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.

Ngồi vào bàn học, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho dì: “Xuất sư chưa tiệp thân chết trước, dài sử anh hùng lệ mãn khâm"

"Nói tiếng người!" Dì hắn đang lái xe, trả lời rất ngắn gọn súc tích.

"Cháu bị bà ngoại chặn lại rồi, dì tự đi xem mắt đi nhé."

Dì hắn gửi lại một tin nhắn thoại. Trương Nguyên Thanh bấm mở, giọng nói tức giận của Giang Ngọc Nhị vang lên:

"Vậy còn cần cháu làm gì???”

Rồi dì hắn thu lại giọng điệu, lại thay bằng một giọng nũng nịu:

"Cháu ngoan, tới nha, dì út hiểu cháu nhất, Muoah ~"

A, nữ nhân!

Làm nũng liền muốn để mình chạm vào vảy ngược của bà ngoại? Ít nhất cũng phải cho cái bao lì xì chứ.

Lúc này chợt có tiếng chuông chói tai vang lên, Trương Nguyên Thanh đi vào phòng khách, dưới cái nhìn lom lom của bà ngoại, hắn ấn nút bộ đàm rồi hỏi:

"Xin lỗi ai vậy? "

"Bưu kiện." - Trong loa có tiếng trả lời.

Trương Nguyên Thanh ấn nút mở khóa cửa, sau hai ba phút, một người mặc đồng phục giao hàng đi thang máy lên lầu, trong ngực ôm một gói hàng:

"Là Trương Nguyên Thanh sao?"

"Là tôi!"

Mình đâu có đặt hàng trên mạng... Hắn hoang mang ký nhận rồi nhìn thông tin trên gói hàng, trên đó không viết tên người gửi, nhưng có nơi gửi là Giang Nam tỉnh Hàng Châu.

Hắn về phòng, lấy dao rọc giấy trong ngăn kéo bàn học rồi mở gói đồ ra.

Trong gói hàng là một cái thẻ màu đen và một bức thư màu vàng đựng trong túi chống shock.

Trương Nguyên Thanh cầm lấy tấm thẻ đen có cỡ như thẻ căn cước, chất liệu của nó giống như bằng kim loại, nhưng sờ vào lại nhẵn nhụi êm tay, tấm thẻ được chế tạo rất tinh xảo đẹp đẽ, có viền hoa văn màu bạc, ở giữa thẻ là hình một vầng trăng tròn màu đen.

Vầng trăng màu đen được in rất tinh xảo, những đốm nhỏ bất quy tắc trên bề mặt thẻ được in khá rõ.

Đây là thẻ gì? Mang tâm trạng nghi hoặc, hắn bóc lá thư ra xem.

“Nguyên Tử, tôi có được một món đồ rất thú vị, từng cho rằng nó là thứ có thể thay đổi cuộc đời của tôi, nhưng năng lực của tôi có hạn không cách nào khống chế nó. Tôi cảm thấy, nếu như là cậu thì không thành vấn đề. Anh em, đây là lễ vật tôi tặng cho cậu”.

"Ký tên: Lôi Nhất Binh!"


Bình luận truyện

    Chương 1 : Lễ vật

    Người đăng: polonez

    [Dịch] Linh Cảnh Hành Giả

    Chương 01: Lễ vật

    Thành phố Tùng Hải.

    7 giờ 30 phút sáng, trong phòng mờ tối, trên chiếc giường lớn mềm mại, Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh giấc, hắn trùm chăn kín đầu rồi cuộn mình lại như con tôm.

    Đầu hắn đau muốn nứt, có cảm giác như bị ai đó ghim kim vào, da đầu đau đớn co giật khiến hắn mất cả thính giác, thậm chí còn xảy ra ảo giác, những hình ảnh hỗn loạn xẹt qua tâm trí hắn, bên tai vang đầy tạp âm vô nghĩa.

    Trương Nguyên Thanh biết rằng bệnh cũ của hắn lại tái phát.

    Hắn run rẩy bò dậy, mở ngăn tủ đầu giường, run rẩy sờ soạng lọ thuốc, mở vội nó ra rồi dốc năm sáu viên thuốc nhỏ màu xanh lam vào miệng nuốt chửng.

    Sau đó hắn ngã lăn giường, thở hổn hển, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn tột cùng. Phải mất hơn mười giây sau, cơn đau đầu như muốn xé nát linh hồn kia mới giảm.

    "Reng reng reng”. Có tiếng chuông điện thoại...

    Trương Nguyên Thanh thở phào nhẹ nhõm, đầu hắn toát đầy mồ hôi.

    Từ khi còn học trung học, hắn đã mắc phải một căn bệnh lạ. May mà trạng thái này không kéo dài và bị gián đoạn do cơ thể bị quá tải. Cũng nhờ khả năng này mà hắn đã dễ dàng thi đậu vào Đại học Tùng Hải, một trường đại học hàng đầu trong nước.

    Trương Nguyên Thanh gọi đây là trạng thái quá tải của não, hắn nghĩ rằng mình vốn có thể tiến hóa thành siêu nhân nhưng do cơ thể không thể hỗ trợ quá trình tiến hóa này nên thường xuyên bị gián đoạn.

    Khi hắn kể với bác sĩ về suy đoán này, bác sĩ nói không hiểu và bất ngờ đề nghị Trương Nguyên Thanh đến khoa tâm thần ở tầng dưới.

    Tóm lại là bệnh viện không tìm ra nguyên nhân. Sau này khi mẹ hắn mang thuốc đặc trị từ nước ngoài về thì bệnh tình mới được kiểm soát, chỉ cần hắn chịu uống thuốc đều đặn thì sẽ không lên cơn.

    "Hẳn là do tối hôm qua mình nghỉ ngơi không tốt. Mình quá mệt mỏi, tất cả đều là lỗi của Giang Diệu Nhi."

    Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn nặng nề bất an, bởi vì Trương Nguyên Thanh biết tác dụng của thuốc đã bắt đầu suy yếu, bệnh tình của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.

    "Mình sẽ thử tăng thêm liều lượng trong tương lai..."

    Trương Nguyên Thanh xỏ chân vào dép bông, lê bước đi kéo rèm cửa sổ. Ánh nắng ùa vào tràn ngập khắp phòng.

    Thành phố Tùng Hải đang bước vào tháng 4, làn gió sớm mai của mùa xuân rực rỡ thổi vào phòng thật mát mẻ và dễ chịu.

    "Bùm bùm."

    Lúc này có tiếng gõ cửa, bà ngoại từ ngoài cửa hét lên: "Tiểu Nguyên Tử, dậy đi."

    "Không dậy nổi!"

    Trương Nguyên Thanh từ chối cộc lốc, hắn muốn đi ngủ tiếp. Trời xuân tươi sáng, lại còn là cuối tuần, nếu không ngủ nướng sẽ phí cả đời phải không?

    "Cho con ba phút, bà sẽ dội nước lạnh lên mặt nếu con không dậy." Bà nội còn nhẫn tâm hơn.

    "Con biết rồi mà....."

    Trương Nguyên Thanh lập tức mềm lòng. Hắn biết rằng người bà khó tính của mình nói được làm được.

    Khi Trương Nguyên Thanh còn học tiểu học, cha hắn qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, mẹ hắn kiên quyết không chịu tái hôn nên đã về Tùng Hải lập nghiệp và giao đứa con trai lại nhờ ông bà ngoại chăm sóc.

    Bà lao vào tập trung sự nghiệp, trở thành người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt được người thân khen ngợi.

    Sau đó, mẹ hắn tự mua nhà, nhưng Trương Nguyên Thanh không thích ở căn nhà lầu trống trải ấy, hắn vẫn sống với ông bà ngoại. Dù sao thì ngày nào mẹ hắn cũng đi sớm về muộn, đi công tác hết bốn năm chuyến, bà muốn tập trung cho sự nghiệp nên cuối tuần không làm thêm thì đến giờ ăn cũng gọi món mang về.

    Điều bà nói nhiều nhất với thằng con trai là: “Có đủ tiền tiêu không, hết thì nói với mẹ". Một người mẹ mạnh mẽ có thể thỏa mãn tài chính cho con mình, nghe có vẻ tuyệt vời phải không? Nhưng Trương Nguyên Thanh luôn mỉm cười trả lời mẹ: “Tiền tiêu vặt của bà và dì cho con là đủ rồi”.

    Vâng, hắn còn có dì út, cô gái ngồi chơi game cả đêm qua trong phòng hắn.

    Trương Nguyên Thanh ngáp, vặn tay nắm cửa phòng ngủ và bước vào phòng khách.

    Căn nhà bà ngoại hắn ở có diện tích 150 mét vuông, tính cả hồ bơi công cộng. Khi bà của Trương Nguyên Thanh bán căn nhà cũ để mua căn nhà mới này, Trương Nguyên Thanh nhớ là hơn 40.000 tệ một mét vuông. Trải qua sáu bảy năm, giá nhà ở khu này đã lên tới 110.000 tệ một mét vuông.

    Cũng may ông hắn hồi đó có tầm nhìn xa, trong nhà cũ, Trương Nguyên Thanh chỉ có thể ngủ trong phòng khách, dù sao bây giờ đã lớn, không thể ngủ cùng dì nữa.

    Trên chiếc bàn ăn dài cạnh phòng khách, đầu sỏ hại hắn đau đầu đang húp cháo “sụp soạt”, đôi chân mang dép lê màu đỏ vung vẩy bên dưới gầm bàn.

    Khuôn mặt của dì hắn rất đẹp và tinh xảo, khuôn mặt trái xoan trông khá ngọt ngào và có một nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt phải. Dì hắn tên là Giang Ngọc Nhị, lớn hơn hắn bốn tuổi.

    Có lẽ dì cũng mới ngủ dậy nên mái tóc xõa tung bồng bềnh lộn xộn khiến dì trông khá lôi thôi lười nhác.
    Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đi ra, dì hắn liếm hạt cháo dính bên khóe miệng, ngạc nhiên hỏi:

    "Yo, dậy sớm như vậy đâu phải phong cách thường ngày của cháu?"

    "Tại vì mẹ của dì đấy."

    "Sao lại nói bà ngoại như vậy hả?"

    ”Cháu chỉ nói sự thật thôi".

    Trương Nguyên Thanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy năng lượng của dì mình. Người ta đều nói đêm tối không bạc đãi người thức đêm mà nó sẽ ban cho ngươi quầng mắt thâm, nhưng có vẻ như định luật này không áp dụng với bà dì trước mắt hắn.

    Bà ngoại trong bếp nghe tiếng thì thò đầu ra nhìn, một lúc bà sau bưng bát cháo ra.

    Bà ngoại có mái tóc hoa râm, đôi mắt bà rất sắc bén, thoạt nhìn giống như một bà lão khó tính.

    Mặc dù làn da chùng và những nếp nhăn đã lấy đi khá nhiều vẻ thanh lịch của bà nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra hồi còn trẻ bà rất xinh đẹp.

    Trương Nguyên Thanh đỡ lấy bát cháo mà bà đưa cho, nhấp một ngụm rồi hỏi:

    "Ông ngoại đâu ạ?"

    "Ra ngoài đi dạo rồi". Bà nói.

    Ông hắn là cảnh sát hình sự đã nghỉ hưu, dù đã già nhưng lối sống của ông vẫn rất nghiêm chỉnh, mỗi đêm ông đều đi ngủ lúc mười giờ và thức dậy vào sáu giờ sáng.

    Người dì xinh xắn của hắn vừa ăn cháo vừa cười nói:

    "Ăn sáng xong, dì sẽ dẫn cháu đi siêu thị mua quần áo."

    Dì tốt bụng vậy sao? Ngay khi Trương Nguyên Thanh định đồng ý, bà ngoại đã hằm hằm nhìn hắn:

    "Nếu cháu dám đi, ta sẽ đánh gãy chân chó của cháu."

    "Mẹ sao mẹ lại như vậy?"

    Dì hắn giận dỗi: “Con chỉ muốn mua vài bộ đồ ăn Tết cho Tiểu Nguyên Tử thôi mà, mẹ không thích sao? Thằng cháu tuy có chữ ngoại, nhưng cũng là ruột thịt trong gia đình mà."

    Bà ngoại một đòn trúng đích: "Con cũng muốn bị đánh gãy chân chó?"

    Dì hắn bĩu môi cúi đầu ăn cháo.

    Nghe hai người đấu trí đấu sức, Trương Nguyên Thanh hiểu ngay rằng bà ngoại đang sắp xếp một cuộc hẹn hò ra mắt cho dì của hắn nên bà dì tinh quái muốn kéo hắn đi quấy rối.

    Trước đây dì hắn đã từng làm vậy nhiều lần, dắt theo thằng cháu trai đến buổi ra mắt, chỉ cần ngồi có vài phút là đứa cháu thiên tài giao tiếp sẽ tìm cách giải quyết đối tượng hẹn hò kia, kết quả là hai người đàn ông bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất, từ dân sinh trong nước cho đến tình hình thế giới .

    Cô chỉ cần ngồi đó uống nước, chơi điện thoại là được, đối tượng hẹn hò kia sẽ cố gắng biểu hiện từng trải cùng kiến thức, vừa cao hứng vừa hài lòng.

    Từ nhỏ Giang Ngọc Nhị đã thanh tú đáng yêu, rất được hàng xóm láng giềng khen ngợi, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn nên rất được lòng người lớn.

    Có đứa con gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên bà ngoại phải canh chừng ghiêm ngặt, từ lúc còn học cấp 2, bà đã dặn dò không được phép yêu sớm, càng không được phép đi chơi với bạn học nam.

    Cô con gái út cũng không làm bà thất vọng, mãi đến khi tốt nghiệp đại học cô cũng không có bạn trai. Nhưng sau khi ra trường đi làm, đặc biệt là sau sinh nhật tuổi 25 thì bà lại đứng ngồi không yên. Mẹ không cho con yêu sớm, nhưng cũng không bắt con làm gái ế, phụ nữ có bao nhiêu năm thanh xuân. Thế là bà ngoại tâpj hợp mấy bà bạn già lại, bắt đầu thu gom thông tin của thanh niên ưu tú trong nước nhằm tìm kiếm đối tượng cho con gái.

    "“Bà ngoại à, rõ ràng là dì ấy còn chưa muốn yêu đương mà, dưa hái xanh không ngọt đâu.” Trương Nguyên Thanh vừa lấy bánh bao vừa tự đề cử mình:

    “Nếu không bà dàn xếp cho cháu đi xem mắt nhé? Quả dưa xanh này đã ngọt rồi nè.”

    Bà ngoại cả giận: “Cháu còn nhỏ, vội vàng làm gì? Trong trường đại học đầy những cô gái trẻ sao cháu không tự tìm? Còn cố tình quấy rối nữa là bà đánh cho đấy!"

    Bà hắn là phụ nữ phương Nam nhưng không hề dịu dàng mà lại rất nóng nảy. Ngay cả mẹ của Trương Nguyên Thanh, một người phụ nữ thành đạt, cũng không dám làm trái ý bà.

    Cháu bà đã trưởng thành rồi, còn có nhiều năm kinh nghiệm nữa. Trương Nguyên Thanh trong lòng lẩm bẩm.

    Sau khi ăn sáng, theo yêu cầu kiên quyết của bà ngoại, dì hắn trở vào phòng thay quần áo và trang điểm cẩn thận.

    Dì trang điểm không đậm nhưng vẫn vô cùng xinh xắn. Áo len cổ lọ mềm mại kết hợp với áo khoác dài, quần jean bó màu sáng ôm sát đôi chân dài, nhét trong đôi bốt Martin. Phong cách ăn mặc của dì đơn giản không cầu kỳ hay lòe loẹt mà vẫn rất tinh xảo.

    Dì liếc hắn đầy hàm ý "Tự hiểu đi" rồi xách túi lắc eo đi ra ngoài:

    "Mẹ, con đi gặp mặt đây."

    Trương Nguyên Thanh trở về phòng, từ tốn thay áo phông đen, áo khoác, giày thể thao.

    Vài phút sau, hắn mở cửa phòng ngủ đi ra.

    Bà ngoại đang dọn dẹp trong phòng khách, khi thấy hắn bước ra, bà dừng lại rồi im lặng nhìn hắn.

    Trương Nguyên Thanh bắt chước lời bà dì:

    "Mẹ, con cũng đi gặp mặt".

    "Quay lại!" Bà ngoại giơ chổi lên đe dọa: "Dám bước ra cửa, cắt ngang chân chó!”.

    "Vâng ạ." Trương Nguyên Thanh ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.

    Ngồi vào bàn học, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho dì: “Xuất sư chưa tiệp thân chết trước, dài sử anh hùng lệ mãn khâm"

    "Nói tiếng người!" Dì hắn đang lái xe, trả lời rất ngắn gọn súc tích.

    "Cháu bị bà ngoại chặn lại rồi, dì tự đi xem mắt đi nhé."

    Dì hắn gửi lại một tin nhắn thoại. Trương Nguyên Thanh bấm mở, giọng nói tức giận của Giang Ngọc Nhị vang lên:

    "Vậy còn cần cháu làm gì???”

    Rồi dì hắn thu lại giọng điệu, lại thay bằng một giọng nũng nịu:

    "Cháu ngoan, tới nha, dì út hiểu cháu nhất, Muoah ~"

    A, nữ nhân!

    Làm nũng liền muốn để mình chạm vào vảy ngược của bà ngoại? Ít nhất cũng phải cho cái bao lì xì chứ.

    Lúc này chợt có tiếng chuông chói tai vang lên, Trương Nguyên Thanh đi vào phòng khách, dưới cái nhìn lom lom của bà ngoại, hắn ấn nút bộ đàm rồi hỏi:

    "Xin lỗi ai vậy? "

    "Bưu kiện." - Trong loa có tiếng trả lời.

    Trương Nguyên Thanh ấn nút mở khóa cửa, sau hai ba phút, một người mặc đồng phục giao hàng đi thang máy lên lầu, trong ngực ôm một gói hàng:

    "Là Trương Nguyên Thanh sao?"

    "Là tôi!"

    Mình đâu có đặt hàng trên mạng... Hắn hoang mang ký nhận rồi nhìn thông tin trên gói hàng, trên đó không viết tên người gửi, nhưng có nơi gửi là Giang Nam tỉnh Hàng Châu.

    Hắn về phòng, lấy dao rọc giấy trong ngăn kéo bàn học rồi mở gói đồ ra.

    Trong gói hàng là một cái thẻ màu đen và một bức thư màu vàng đựng trong túi chống shock.

    Trương Nguyên Thanh cầm lấy tấm thẻ đen có cỡ như thẻ căn cước, chất liệu của nó giống như bằng kim loại, nhưng sờ vào lại nhẵn nhụi êm tay, tấm thẻ được chế tạo rất tinh xảo đẹp đẽ, có viền hoa văn màu bạc, ở giữa thẻ là hình một vầng trăng tròn màu đen.

    Vầng trăng màu đen được in rất tinh xảo, những đốm nhỏ bất quy tắc trên bề mặt thẻ được in khá rõ.

    Đây là thẻ gì? Mang tâm trạng nghi hoặc, hắn bóc lá thư ra xem.

    “Nguyên Tử, tôi có được một món đồ rất thú vị, từng cho rằng nó là thứ có thể thay đổi cuộc đời của tôi, nhưng năng lực của tôi có hạn không cách nào khống chế nó. Tôi cảm thấy, nếu như là cậu thì không thành vấn đề. Anh em, đây là lễ vật tôi tặng cho cậu”.

    "Ký tên: Lôi Nhất Binh!"