[Dịch] Mặt Trăng Đỏ

Chương 151 : Búp Bê

Người đăng: Phá Quân

Ngày đăng: 19:45 04-05-2024

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 151 : Búp Bê




Lúc này, Lục Tân đã nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy.

Cô ấy có làn da trắng và đôi mắt to, khiến người ta có cảm giác cô ấy giống

như vừa bước ra từ truyện tranh.

Nhưng các đường nét trên khuôn mặt cô ấy không hề cứng ngắc như trong truyện

tranh mà mang đến cho người ta một sự tinh xảo đến hoàn mỹ, gần như vượt quá

tất cả những gì mà người thường có thể tưởng tượng. Chỉ sau khi tận mắt nhìn

thấy cô ấy, người ta mới tin rằng thật sự có một người xinh đẹp đến vậy.

Loại khí chất này quá mức đẹp đẽ, vì vậy khiến cho người ta có cảm giác gần

như không chân thực.

Lúc này, Lục Tân đã bị cô ấy thu hút.

Không chỉ riêng hắn, xung quanh đó, đám người gần như muốn nhảy lầu kia cũng

bị thu hút.

Ánh mắt những người đàn ông lập tức xuất hiện một loại si mê.

Ngay cả những người phụ nữ bên cạnh họ cũng có vẻ mặt ngây ngất.

Động tác nhảy lầu của họ đồng loạt dừng lại, họ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác

ngước nhìn cô gái.

Ngay khoảnh khắc này, dường như mọi ồn ào xung quanh đều biến mất, thay vào đó

là sự yên tĩnh tuyệt đối.

Trong mắt, trong lòng mọi người, chỉ có một mình cô gái này.

“Thật xinh đẹp…”

Giọng nói của em gái ở bên cạnh làm người đang ngây ngẩn như Lục Tân bỗng giật

mình. Hắn cúi đầu nhìn em gái, thấy lúc này hai mắt con bé sáng ngời, dưới mái

tóc đen rối bù lộ ra một nụ cười trong sáng hiếm thấy. Con bé ngây người nhìn

cô gái đó.

“Ngươi cũng thích cô ấy sao?”

Loại tình huống này rất hiếm khi xảy ra, nên Lục Tân hơi bất ngờ.

“Uhm!”

Em gái gật đầu như giã tỏi, nói: “Ta rất muốn bắt lấy cô ấy rồi lột quần áo

của cô ấy ra...”

Ánh mắt Lục Tân lập tức có chút cứng ngắc.

Sau đó, hắn nghe em gái nói một cách nghiêm túc: “Sau đó may lại rồi mặc lên

người ta!”

Lục Tân thở phào nhẹ nhõm rồi nói trong kênh trò chuyện: “Cô ấy là ai?”

Kênh trò chuyện cũng im lặng một thoáng, sau đó, giọng nói của Hàn Băng vang

lên đầy vui vẻ:

“Là Búp Bê!”

“Thật tốt quá, chắc là cô ấy đã giải quyết xong vấn đề nguồn ô nhiễm ở thành

phố chính, nên đến đây để hỗ trợ…”

“Thì ra là cô ấy...”

Lục Tân hơi sửng sốt, hắn từng nghe Thằn Lằn nhắc đến người này.

“Đan Binh, hãy chú ý...”

Trên kênh trò chuyện, dường như nghĩ đến điều gì đó, Hàn Băng nhắc nhở hắn với

giọng vô cùng lo lắng: “Đừng nhìn chằm chằm vào Búp Bê, đặc biệt là mắt của cô

ấy.”

Lục Tân hơi bất ngờ, vội hỏi: “Tại sao?”

“Tinh thần của ngươi sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến một số thay đổi không thể vãn

hồi!”

Hàn Băng nói nhanh: “Nếu nhìn thẳng Búp Bê quá một phút đồng hồ, ngươi vĩnh

viễn sẽ không quên được dáng vẻ của cô ấy, quá ba phút đồng hồ, hoặc nhìn vào

mắt cô ấy, ngươi sẽ yêu cô ấy đến điên cuồng! Nếu nhìn thẳng Búp Bê quá năm

phút đồng hồ, hoặc ở bên cạnh cô ấy trong phạm vi mười mét mà không có bất kỳ

rào cản nào quá một tiếng đồng hồ…”

Hàn Băng hơi dừng lại, rồi nói tiếp:

“Ngươi sẽ có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn tiêu diệt cô ấy.”

Những câu nói trước đó đủ để khiến Lục Tân kinh ngạc.

Câu nói cuối cùng khiến lòng hắn khẽ động, hắn vội hỏi: “Tại sao?”

Hàn Băng thấp giọng nói:

“Bởi vì khi đó ngươi sẽ cảm thấy Búp Bê không thuộc về thế giới này. Thế giới

này quá bẩn so với cô ấy, nó không xứng với cô ấy, cô ấy không nên ở lại thế

giới này!”

“Còn có năng lực như vậy sao?”

Nghe những lời này của Hàn Băng, Lục Tân cảm thấy rùng rợn khác thường, hắn vô

thức dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Thực ra đây không được coi là năng lực của Búp Bê…”

Hàn Băng khẽ nói, chỉ là, lúc này giọng nói của cô đã trở nên rất thấp.

Lúc này ánh mắt Lục Tân cũng bị thu hút bởi những người xung quanh. Họ thấy

sau khi xuất hiện giữa không trung, cô gái chỉ lặng lẽ lơ lửng ở đó. Không

biết là chiếc ô trên tay đã đưa cô ấy bay trên không hay là cô ấy có thể tự

bay trên không, nhưng vẻ ngoài hoàn hảo đến từng cm của cô ấy đã thu hút sự

chú ý của mọi người.

Thực ra cô ấy không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoay người giữa không trung.

Cô ấy có đôi mắt rất to nhưng trông hơi đờ đẫn, khi xoay một vòng trên không,

cô ấy gần như không nhìn bất kỳ ai.

Lại gần như đang nhìn mọi người.

Sau đó, vẻ mặt của tất cả những người bị cô ấy nhìn đều dần dần trở nên cuồng

nhiệt.

Không còn ai muốn nhảy lầu nữa, dù đã bước ra ngoài nửa chừng, lúc này họ cũng

đều thu chân lại.

Họ chỉ trừng to mắt nhìn cô gái, như thể cho dù trời có sập xuống họ cũng

không thể di chuyển dù chỉ nửa giây.

Một số biểu cảm kỳ quặc xuất hiện trên khuôn mặt của mỗi người.

Một số người tỏ ra xúc động và cuồng nhiệt, một số khác lại có biểu cảm vô

cùng suy sụp và hối hận, một số người nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, một

số khác thì đầu gối như nhũ ra, quỳ rạp xuống đất rồi nhìn về phía cô gái mà

khóc lóc thảm thiết…

Cô gái chỉ dừng lại giữa không trung khoảng mười giây, rồi nhẹ nhàng bay về

phía trước.

Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh đều dõi theo cô ấy, bước chân của họ

cũng theo đó mà di chuyển.

Dường như họ không muốn đứng cách cô ấy quá xa, nên vô thức đuổi theo cô ấy.





Bình luận truyện

    Chương 151 : Búp Bê

    Người đăng: Phá Quân





    Lúc này, Lục Tân đã nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy.

    Cô ấy có làn da trắng và đôi mắt to, khiến người ta có cảm giác cô ấy giống

    như vừa bước ra từ truyện tranh.

    Nhưng các đường nét trên khuôn mặt cô ấy không hề cứng ngắc như trong truyện

    tranh mà mang đến cho người ta một sự tinh xảo đến hoàn mỹ, gần như vượt quá

    tất cả những gì mà người thường có thể tưởng tượng. Chỉ sau khi tận mắt nhìn

    thấy cô ấy, người ta mới tin rằng thật sự có một người xinh đẹp đến vậy.

    Loại khí chất này quá mức đẹp đẽ, vì vậy khiến cho người ta có cảm giác gần

    như không chân thực.

    Lúc này, Lục Tân đã bị cô ấy thu hút.

    Không chỉ riêng hắn, xung quanh đó, đám người gần như muốn nhảy lầu kia cũng

    bị thu hút.

    Ánh mắt những người đàn ông lập tức xuất hiện một loại si mê.

    Ngay cả những người phụ nữ bên cạnh họ cũng có vẻ mặt ngây ngất.

    Động tác nhảy lầu của họ đồng loạt dừng lại, họ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác

    ngước nhìn cô gái.

    Ngay khoảnh khắc này, dường như mọi ồn ào xung quanh đều biến mất, thay vào đó

    là sự yên tĩnh tuyệt đối.

    Trong mắt, trong lòng mọi người, chỉ có một mình cô gái này.

    “Thật xinh đẹp…”

    Giọng nói của em gái ở bên cạnh làm người đang ngây ngẩn như Lục Tân bỗng giật

    mình. Hắn cúi đầu nhìn em gái, thấy lúc này hai mắt con bé sáng ngời, dưới mái

    tóc đen rối bù lộ ra một nụ cười trong sáng hiếm thấy. Con bé ngây người nhìn

    cô gái đó.

    “Ngươi cũng thích cô ấy sao?”

    Loại tình huống này rất hiếm khi xảy ra, nên Lục Tân hơi bất ngờ.

    “Uhm!”

    Em gái gật đầu như giã tỏi, nói: “Ta rất muốn bắt lấy cô ấy rồi lột quần áo

    của cô ấy ra...”

    Ánh mắt Lục Tân lập tức có chút cứng ngắc.

    Sau đó, hắn nghe em gái nói một cách nghiêm túc: “Sau đó may lại rồi mặc lên

    người ta!”

    Lục Tân thở phào nhẹ nhõm rồi nói trong kênh trò chuyện: “Cô ấy là ai?”

    Kênh trò chuyện cũng im lặng một thoáng, sau đó, giọng nói của Hàn Băng vang

    lên đầy vui vẻ:

    “Là Búp Bê!”

    “Thật tốt quá, chắc là cô ấy đã giải quyết xong vấn đề nguồn ô nhiễm ở thành

    phố chính, nên đến đây để hỗ trợ…”

    “Thì ra là cô ấy...”

    Lục Tân hơi sửng sốt, hắn từng nghe Thằn Lằn nhắc đến người này.

    “Đan Binh, hãy chú ý...”

    Trên kênh trò chuyện, dường như nghĩ đến điều gì đó, Hàn Băng nhắc nhở hắn với

    giọng vô cùng lo lắng: “Đừng nhìn chằm chằm vào Búp Bê, đặc biệt là mắt của cô

    ấy.”

    Lục Tân hơi bất ngờ, vội hỏi: “Tại sao?”

    “Tinh thần của ngươi sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến một số thay đổi không thể vãn

    hồi!”

    Hàn Băng nói nhanh: “Nếu nhìn thẳng Búp Bê quá một phút đồng hồ, ngươi vĩnh

    viễn sẽ không quên được dáng vẻ của cô ấy, quá ba phút đồng hồ, hoặc nhìn vào

    mắt cô ấy, ngươi sẽ yêu cô ấy đến điên cuồng! Nếu nhìn thẳng Búp Bê quá năm

    phút đồng hồ, hoặc ở bên cạnh cô ấy trong phạm vi mười mét mà không có bất kỳ

    rào cản nào quá một tiếng đồng hồ…”

    Hàn Băng hơi dừng lại, rồi nói tiếp:

    “Ngươi sẽ có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn tiêu diệt cô ấy.”

    Những câu nói trước đó đủ để khiến Lục Tân kinh ngạc.

    Câu nói cuối cùng khiến lòng hắn khẽ động, hắn vội hỏi: “Tại sao?”

    Hàn Băng thấp giọng nói:

    “Bởi vì khi đó ngươi sẽ cảm thấy Búp Bê không thuộc về thế giới này. Thế giới

    này quá bẩn so với cô ấy, nó không xứng với cô ấy, cô ấy không nên ở lại thế

    giới này!”

    “Còn có năng lực như vậy sao?”

    Nghe những lời này của Hàn Băng, Lục Tân cảm thấy rùng rợn khác thường, hắn vô

    thức dời ánh mắt đi chỗ khác.

    “Thực ra đây không được coi là năng lực của Búp Bê…”

    Hàn Băng khẽ nói, chỉ là, lúc này giọng nói của cô đã trở nên rất thấp.

    Lúc này ánh mắt Lục Tân cũng bị thu hút bởi những người xung quanh. Họ thấy

    sau khi xuất hiện giữa không trung, cô gái chỉ lặng lẽ lơ lửng ở đó. Không

    biết là chiếc ô trên tay đã đưa cô ấy bay trên không hay là cô ấy có thể tự

    bay trên không, nhưng vẻ ngoài hoàn hảo đến từng cm của cô ấy đã thu hút sự

    chú ý của mọi người.

    Thực ra cô ấy không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoay người giữa không trung.

    Cô ấy có đôi mắt rất to nhưng trông hơi đờ đẫn, khi xoay một vòng trên không,

    cô ấy gần như không nhìn bất kỳ ai.

    Lại gần như đang nhìn mọi người.

    Sau đó, vẻ mặt của tất cả những người bị cô ấy nhìn đều dần dần trở nên cuồng

    nhiệt.

    Không còn ai muốn nhảy lầu nữa, dù đã bước ra ngoài nửa chừng, lúc này họ cũng

    đều thu chân lại.

    Họ chỉ trừng to mắt nhìn cô gái, như thể cho dù trời có sập xuống họ cũng

    không thể di chuyển dù chỉ nửa giây.

    Một số biểu cảm kỳ quặc xuất hiện trên khuôn mặt của mỗi người.

    Một số người tỏ ra xúc động và cuồng nhiệt, một số khác lại có biểu cảm vô

    cùng suy sụp và hối hận, một số người nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, một

    số khác thì đầu gối như nhũ ra, quỳ rạp xuống đất rồi nhìn về phía cô gái mà

    khóc lóc thảm thiết…

    Cô gái chỉ dừng lại giữa không trung khoảng mười giây, rồi nhẹ nhàng bay về

    phía trước.

    Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh đều dõi theo cô ấy, bước chân của họ

    cũng theo đó mà di chuyển.

    Dường như họ không muốn đứng cách cô ấy quá xa, nên vô thức đuổi theo cô ấy.