[Dịch] Ngân Hồ

Chương 72 :  Dã nhân tiến hóa.

Người đăng: Lão Huấn

Ngày đăng: 17:55 12-01-2024

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 72 :  Dã nhân tiến hóa.


Nhìn thấy đám thích khách này, Thiết Tâm Nguyên rất thất vọng, chẳng qua thân thủ chỉ hơn người bình thường một chút, cho đánh thỏa sức chỉ hạ được dăm ba thị vệ. Chỗ đáng nói duy nhất là không sợ chết, dù bị tra tấn ngậm chặt miệng, hai mắt khao khát cái chết.
Chẳng cần thẩm vấn đám người này, dù có hỏi ra kết quả cũng là Mục Tân, không có chút tác dụng nào hết, bây giờ chẳng thể tìm được ông ta.
Úy Trì Văn không thích đám người ngu xuẩn này, chết và sống với chúng chẳng có ý nghĩa gì, song hắn không cho đám người này an tâm lên thiên đường hưởng phúc, vì thế đưa hết cho Kim Đại Tráng.
Kim Đại Tráng trước kia tên là Ngả Lợi Khải Mộc, do đại vương đọc méo cả mồm, hắn liền đổi thành Kim Đại Tráng, bây giờ nắm giữ hoàng kim cốc của Cáp Mật.
Tên này là một trong số dã nhân từng tấn công Thiết Tâm Nguyên khi y mới tới Thanh Hương cốc sau đó bị thương đầu hàng, lão tộc trưởng đuổi đi, được Thiết Tâm Nguyên cứu về, thế là theo tộc trưởng trẻ từ đó tới nay.
Đám thích khách này khỏe mạnh cường tráng, không cho đi khai thác vàng quá phí.
Kim Đại Tráng toàn thân lóng lánh hoàng kim, cho dù quỳ dưới chân Thiết Tâm Nguyên cũng khiến y không mở mắt ra được.
Thiết Tâm Nguyên đá cho hắn một phát:” Ngươi đem toàn bộ gia sản chất lên người vui lắm à, ai mà không biết lại còn bảo ngươi tham ô.”
“ Thuộc …”
“ Ngậm cái mồm thối lại, có tim dám khoe cái răng vàng ra là lão tử lấy kìm nhổ mẹ nó luôn không?”
Úy Trì Chước Chước phì cười, đi tới nói đỡ:” Đại Tráng chủ trì hoàng kim cốc, năm nay sản lượng cao hơn năm trước hai thành, cả nước đều hắn tận tâm tận lực, sao đại vương không nói chuyện tử tế, lần nào gặp không đánh cũng chửi, không sợ làm công thần nguội lòng à?”
Kim Đại Tráng gật đầu liên tục, thấy đại vương tím mặt, lại vội lắc đầu, che miệng nói:” Đánh là tốt, đánh là tốt, Đại Tráng là kim nô của tộc trưởng, chỉ làm theo bổn phận rồi.”
Gần đây số người gọi mình là tộc trưởng ít đi rồi, gọi tộc trương nghe nghe thuận tai lại vừa yên tâm. Thiết Tâm Nguyên tưởng niệm thời làm tộc trưởng Thanh Hương cốc, lúc đó dù y cởi truồng đi khắp nơi cũng không sợ bỗng đâu có một lão già nhảy ra chỉ mặt chửi mất thể thống.
Thời đó mà có lão già nào dám nói thế, cho Cạc Cạc đấm rơi răng luôn chứ đùa à, Thiết Tâm Nguyên than:” Trước kia chỉ biết cười như thằng ngốc, giờ đã nói được hai chữ bổn phận rồi, chà, làm quan được bao lâu đâu.”
Úy Trì Chước Chước lui ra chuẩn bị cơm rượu để đại vương khoản đãi công thần.
“ Đại Tráng, chiến sự không nguy hiểm như ngươi nghĩ, không cần vét ao bắt cá ... Ý ta là không cần cố sức khai thác vàng như vậy, con bà nó, làm quan rồi phải học lấy vài chữ chứ, đừng để lão tử mang tiếng là o bế người thân.”
Kim Đại Tráng nói lảng đi:” Tộc trưởng, quy trình không có gì thay đổi, thuộc hạ chỉ cho đám nô lệ ăn đòn nhiều hơn thôi.”
“ Mấy năm qua ngươi làm việc tận tâm tận lực, bản vương đều thấy, nhưng vàng còn đáng sợ hơn ma quỷ, nếu không chịu được cám dỗ để xảy ra, vấn đề thì ta không cứu nổi ngươi đâu.”
“ Trước khi làm gì thì nghĩ tới trước kia ăn cũng không đủ, giờ đeo vàng khắp toàn thân, lão bà bốn năm người, con cái cả đống, đừng hủy nó.”
Kim Đại Tráng che miệng gật đầu liên hồi.
Lúc này thị nữ mang cơm nước bày lên bàn, Thiết Tâm Nguyên kéo thịt dê nướng về phía mình, bực bội đẩy đĩa đậu hũ tới:” Cái này giành cho ngươi.”
Kim Đại Tráng hoan hỉ cho đậu hũ vào mồm, răng nhai chạm vào nhau nghe keng keng, tuy răng vàng, thực ra hắn không ăn được thứ cứng nữa, thứ dai càng phiền toái.
Thiết Tâm Nguyên nhìn một lúc thở dài:” Sau này đừng tham gia đào vàng nữa, bị đá rơi trúng làm gãy răng, lão tử lại tốn vàng làm răng cho ngươi.”
Kim Đại Tráng cứng ngươi.
“ Tưởng lão tử tin ngươi nói là ngươi nhổ răng đi để lắm răng giả chắc? Người khác chỉ thấy ngươi dát vàng lên cả y phục, bản vương biết ngươi bị gãy xương tới sáu chỗ. Ngươi là quan viên năm trăm thạch của Cáp Mật ta, chui xuống hang đào vàng không phải việc của ngươi.” Thiết Tâm Nguyên đứng lên đi ra sau lưng Kim Đại Tráng, vỗ vai hắn rồi rời đi, ra tới cửa nói thêm:” Toàn những món mềm thôi, ăn hết đi.”
Kim Đại Tráng mồm nhét đầy thức ăn, lau nước mắt khóc như đứa trẻ con.
Hoàng Kim cốc là tài sản riêng của vương tộc, Kim Đại Tráng là quan viên nội phủ, lúc Triệu Uyển ở nhà thì thuộc quyền quản lý của nàng, giờ do Úy Trì Chước Chước chịu trách nhiệm.
Thân là gia nô, Thiết Tâm Nguyên giáo huấn cùng an ủi một chút là đủ.
Úy Trì Chước Chước rót cho Kim Đại Tráng một chén rượu:” Uống chút rượu đi, đừng chỉ ăn thôi, không cần nghe lời đại vương, ăn không hết thì thôi.”
“ Ăn hết, thuộc hạ ăn khỏe lắm.”
Kim Đại Tráng uống cạn cốc rượu, xoa bụng, mặt không dám ngẩng lên, trước kia mùa đông về Thanh Hương cốc gặp Triệu Uyển báo cáo, đừng nói tiếp xúc gần thế này, tới nay hắn còn chưa nhìn rõ vương hậu trông như thế nào.
Bất kể Úy Trì Chước Chước tỏ ra thân thiện bao nhiêu, Kim Đại Tráng nhớ tới âm thanh lành lạnh của Triệu Uyển là rùng mình.
Đại vương thưởng bao nhiêu, Kim Đại Tráng đều có thể thoải mái nhận rồi dấu đi, vương hậu thưởng một chút thì hắn mang ra khoe với mọi người, còn vương phi ... Giờ hắn chỉ muốn chạy thôi.
Úy Trì Chước Chước cũng nhìn ra sự bất an của Kim Đại Tráng, người Tây Vực thuần phác bị quan lại Đại Tống làm hỏng rồi.
Kim Đại Tráng mang cái bụng tròn xoe rời nhà ăn, qua hoa viên thấy đại vương đang tiếp kiến người khác, nói rất nhỏ, hắn không tới gần, từ xa thi lễ một cái rồi chuẩn bị đi.
Úy Trì Văn chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi vào, ngực thì ưỡn cao như ngực gà chọi, chướng mắt khó coi.
Kim Đại Tráng không biết chức vị Úy Trì Văn là gì, cấp bậc thế nào, chỉ biết thiếu niên này có bổng lộc tám trăm thạch, hơn hắn ba trăm thạch, tức là quan trên, phải chủ động chào hỏi, tư lại người Tống dạy thế.
“ Lão Kim, đừng mở miệng, chói mắt lắm, ta nói ngươi nghe là được.” Úy Trì Văn chặn họng trước:
Kim Đại Tráng đành gật đầu.
“ Tối qua trong phủ bắt được hai tên thích khách, trong địa lao cũng còn mười một tên như thế, khỏe lắm, cho ngươi đem đi đào vàng, có nhận không? Nhận thì gật, không thì lắc.”
Kim Đại Tráng che miệng cẩn thận hỏi:” Là cái loại dùng tới chết cũng được ấy à?”
“ Chúng không chết ta còn hỏi tội ngươi.”
“ Được, thả vào trong hầm mỏ, muốn ăn cơm thì lấy vàng ra đổi, cả đời ở dưới hầm luôn.”

Bình luận truyện

    Chương 72 :  Dã nhân tiến hóa.

    Người đăng: Lão Huấn



    Nhìn thấy đám thích khách này, Thiết Tâm Nguyên rất thất vọng, chẳng qua thân thủ chỉ hơn người bình thường một chút, cho đánh thỏa sức chỉ hạ được dăm ba thị vệ. Chỗ đáng nói duy nhất là không sợ chết, dù bị tra tấn ngậm chặt miệng, hai mắt khao khát cái chết.
    Chẳng cần thẩm vấn đám người này, dù có hỏi ra kết quả cũng là Mục Tân, không có chút tác dụng nào hết, bây giờ chẳng thể tìm được ông ta.
    Úy Trì Văn không thích đám người ngu xuẩn này, chết và sống với chúng chẳng có ý nghĩa gì, song hắn không cho đám người này an tâm lên thiên đường hưởng phúc, vì thế đưa hết cho Kim Đại Tráng.
    Kim Đại Tráng trước kia tên là Ngả Lợi Khải Mộc, do đại vương đọc méo cả mồm, hắn liền đổi thành Kim Đại Tráng, bây giờ nắm giữ hoàng kim cốc của Cáp Mật.
    Tên này là một trong số dã nhân từng tấn công Thiết Tâm Nguyên khi y mới tới Thanh Hương cốc sau đó bị thương đầu hàng, lão tộc trưởng đuổi đi, được Thiết Tâm Nguyên cứu về, thế là theo tộc trưởng trẻ từ đó tới nay.
    Đám thích khách này khỏe mạnh cường tráng, không cho đi khai thác vàng quá phí.
    Kim Đại Tráng toàn thân lóng lánh hoàng kim, cho dù quỳ dưới chân Thiết Tâm Nguyên cũng khiến y không mở mắt ra được.
    Thiết Tâm Nguyên đá cho hắn một phát:” Ngươi đem toàn bộ gia sản chất lên người vui lắm à, ai mà không biết lại còn bảo ngươi tham ô.”
    “ Thuộc …”
    “ Ngậm cái mồm thối lại, có tim dám khoe cái răng vàng ra là lão tử lấy kìm nhổ mẹ nó luôn không?”
    Úy Trì Chước Chước phì cười, đi tới nói đỡ:” Đại Tráng chủ trì hoàng kim cốc, năm nay sản lượng cao hơn năm trước hai thành, cả nước đều hắn tận tâm tận lực, sao đại vương không nói chuyện tử tế, lần nào gặp không đánh cũng chửi, không sợ làm công thần nguội lòng à?”
    Kim Đại Tráng gật đầu liên tục, thấy đại vương tím mặt, lại vội lắc đầu, che miệng nói:” Đánh là tốt, đánh là tốt, Đại Tráng là kim nô của tộc trưởng, chỉ làm theo bổn phận rồi.”
    Gần đây số người gọi mình là tộc trưởng ít đi rồi, gọi tộc trương nghe nghe thuận tai lại vừa yên tâm. Thiết Tâm Nguyên tưởng niệm thời làm tộc trưởng Thanh Hương cốc, lúc đó dù y cởi truồng đi khắp nơi cũng không sợ bỗng đâu có một lão già nhảy ra chỉ mặt chửi mất thể thống.
    Thời đó mà có lão già nào dám nói thế, cho Cạc Cạc đấm rơi răng luôn chứ đùa à, Thiết Tâm Nguyên than:” Trước kia chỉ biết cười như thằng ngốc, giờ đã nói được hai chữ bổn phận rồi, chà, làm quan được bao lâu đâu.”
    Úy Trì Chước Chước lui ra chuẩn bị cơm rượu để đại vương khoản đãi công thần.
    “ Đại Tráng, chiến sự không nguy hiểm như ngươi nghĩ, không cần vét ao bắt cá ... Ý ta là không cần cố sức khai thác vàng như vậy, con bà nó, làm quan rồi phải học lấy vài chữ chứ, đừng để lão tử mang tiếng là o bế người thân.”
    Kim Đại Tráng nói lảng đi:” Tộc trưởng, quy trình không có gì thay đổi, thuộc hạ chỉ cho đám nô lệ ăn đòn nhiều hơn thôi.”
    “ Mấy năm qua ngươi làm việc tận tâm tận lực, bản vương đều thấy, nhưng vàng còn đáng sợ hơn ma quỷ, nếu không chịu được cám dỗ để xảy ra, vấn đề thì ta không cứu nổi ngươi đâu.”
    “ Trước khi làm gì thì nghĩ tới trước kia ăn cũng không đủ, giờ đeo vàng khắp toàn thân, lão bà bốn năm người, con cái cả đống, đừng hủy nó.”
    Kim Đại Tráng che miệng gật đầu liên hồi.
    Lúc này thị nữ mang cơm nước bày lên bàn, Thiết Tâm Nguyên kéo thịt dê nướng về phía mình, bực bội đẩy đĩa đậu hũ tới:” Cái này giành cho ngươi.”
    Kim Đại Tráng hoan hỉ cho đậu hũ vào mồm, răng nhai chạm vào nhau nghe keng keng, tuy răng vàng, thực ra hắn không ăn được thứ cứng nữa, thứ dai càng phiền toái.
    Thiết Tâm Nguyên nhìn một lúc thở dài:” Sau này đừng tham gia đào vàng nữa, bị đá rơi trúng làm gãy răng, lão tử lại tốn vàng làm răng cho ngươi.”
    Kim Đại Tráng cứng ngươi.
    “ Tưởng lão tử tin ngươi nói là ngươi nhổ răng đi để lắm răng giả chắc? Người khác chỉ thấy ngươi dát vàng lên cả y phục, bản vương biết ngươi bị gãy xương tới sáu chỗ. Ngươi là quan viên năm trăm thạch của Cáp Mật ta, chui xuống hang đào vàng không phải việc của ngươi.” Thiết Tâm Nguyên đứng lên đi ra sau lưng Kim Đại Tráng, vỗ vai hắn rồi rời đi, ra tới cửa nói thêm:” Toàn những món mềm thôi, ăn hết đi.”
    Kim Đại Tráng mồm nhét đầy thức ăn, lau nước mắt khóc như đứa trẻ con.
    Hoàng Kim cốc là tài sản riêng của vương tộc, Kim Đại Tráng là quan viên nội phủ, lúc Triệu Uyển ở nhà thì thuộc quyền quản lý của nàng, giờ do Úy Trì Chước Chước chịu trách nhiệm.
    Thân là gia nô, Thiết Tâm Nguyên giáo huấn cùng an ủi một chút là đủ.
    Úy Trì Chước Chước rót cho Kim Đại Tráng một chén rượu:” Uống chút rượu đi, đừng chỉ ăn thôi, không cần nghe lời đại vương, ăn không hết thì thôi.”
    “ Ăn hết, thuộc hạ ăn khỏe lắm.”
    Kim Đại Tráng uống cạn cốc rượu, xoa bụng, mặt không dám ngẩng lên, trước kia mùa đông về Thanh Hương cốc gặp Triệu Uyển báo cáo, đừng nói tiếp xúc gần thế này, tới nay hắn còn chưa nhìn rõ vương hậu trông như thế nào.
    Bất kể Úy Trì Chước Chước tỏ ra thân thiện bao nhiêu, Kim Đại Tráng nhớ tới âm thanh lành lạnh của Triệu Uyển là rùng mình.
    Đại vương thưởng bao nhiêu, Kim Đại Tráng đều có thể thoải mái nhận rồi dấu đi, vương hậu thưởng một chút thì hắn mang ra khoe với mọi người, còn vương phi ... Giờ hắn chỉ muốn chạy thôi.
    Úy Trì Chước Chước cũng nhìn ra sự bất an của Kim Đại Tráng, người Tây Vực thuần phác bị quan lại Đại Tống làm hỏng rồi.
    Kim Đại Tráng mang cái bụng tròn xoe rời nhà ăn, qua hoa viên thấy đại vương đang tiếp kiến người khác, nói rất nhỏ, hắn không tới gần, từ xa thi lễ một cái rồi chuẩn bị đi.
    Úy Trì Văn chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi vào, ngực thì ưỡn cao như ngực gà chọi, chướng mắt khó coi.
    Kim Đại Tráng không biết chức vị Úy Trì Văn là gì, cấp bậc thế nào, chỉ biết thiếu niên này có bổng lộc tám trăm thạch, hơn hắn ba trăm thạch, tức là quan trên, phải chủ động chào hỏi, tư lại người Tống dạy thế.
    “ Lão Kim, đừng mở miệng, chói mắt lắm, ta nói ngươi nghe là được.” Úy Trì Văn chặn họng trước:
    Kim Đại Tráng đành gật đầu.
    “ Tối qua trong phủ bắt được hai tên thích khách, trong địa lao cũng còn mười một tên như thế, khỏe lắm, cho ngươi đem đi đào vàng, có nhận không? Nhận thì gật, không thì lắc.”
    Kim Đại Tráng che miệng cẩn thận hỏi:” Là cái loại dùng tới chết cũng được ấy à?”
    “ Chúng không chết ta còn hỏi tội ngươi.”
    “ Được, thả vào trong hầm mỏ, muốn ăn cơm thì lấy vàng ra đổi, cả đời ở dưới hầm luôn.”