[Dịch] Ở Rể - Chuế Tế

Chương 1 : Phồn hoa chỉ là một giấc mộng

Người đăng: Lâm Thanh Phong

Ngày đăng: 17:43 28-04-2022

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 1 : Phồn hoa chỉ là một giấc mộng
Kééééétttt.. Rầầầmmm.

Mạch điện bị chập đánh lửa lẹt xẹt, ngọn lửa bùng lên. Bò ra khỏi chiếc ô tô bị lật, hình ảnh trong tầm nhìn của gã trở nên mơ hồ.

Đêm. Trong công viên ven sông, ánh đèn dày đặc của thành phố bên bờ đối diện trông như những đốm lửa chập chờn, tựa như một tòa thành khổng lồ nổi trên mặt nước. Cảnh phồn vinh ở bên kia như đối lập hẳn với công viên vắng vẻ hiu quạnh nơi đây, mười năm trước chính gã đã chủ trì dự án cải tạo công viên này.
- Ài, một dự án thất bại.

Một cơn gió thổi qua, gã thở dài, lảo đảo nhằm hướng mặt nước lung linh đi tới. Đột nhiên có tiếng nổ mạnh từ chiếc ô tô phía sau, ngọn lửa bùng lên, hơi nóng từ đằng sau ập đến như muốn nuốt chửng lấy gã. Trên không có tiếng máy bay trực thăng, tiếp theo là ánh đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào mắt làm gã bị lóa, có người trên máy bay đang kêu gọi đầu hàng, đoàn xe truy đuổi từ hai bên cũng đã ép tới công viên, phần lớn là xe cảnh sát với đủ loại ánh đèn, cảnh tượng trở nên cực kì hỗn loạn.

Đầu gã vẫn còn rất ngây ngất, máu từ trên trán chảy xuống, gã đưa tay lau một chút rồi nắm chặt cái áo khoác. Ca nô cùng thuyền hơi cứu hộ từ hai đầu con sông đang chen chúc lao đến đề phòng gã nhảy xuống nước trốn thoát.
- Thật ra... ta không phải là kẻ giết người…

Trên trời dưới đất và cả mặt nước, bốn bề đều bị vây kín khiến gã cảm thấy khá phiền muộn. Tầm nhìn nhòe nhoẹt, gã biết rõ lần này không còn bao nhiêu hy vọng, cơn gió lạnh thổi qua khiến gã nhớ lại một vài sự việc vu vơ không liên quan tới chuyện khẩn trước mắt.

Gã sinh ra và lớn lên ở đây, khi đó thành phố cũng chưa phát triển như bây giờ, đứng bên này sông ngắm thành phố bên kia, tuy nó không tráng lệ như một tòa cung điện nhưng vẫn thấy có cảm giác ấm áp. Bờ sông bên này dốc xuống, có một con đường nhỏ cát vàng vắt ngang, trước đây lúc còn đi học, mỗi lần từ nhà đến trường gã vẫn cùng bạn bè cưỡi xe đạp chạy qua chỗ này. "Mình muốn sau này sẽ xây một công viên ở bên này để nơi đây trở nên tươi đẹp hơn nữa, để khắp nơi trong thành phố đều có nhà cao tầng, chúng mình sẽ vào đó ở…"

Khi ấy còn nhỏ, sau khi đi qua tỉnh lị phát triển, gã đã hạ một quyết tâm vĩ đại. Đúng là tuổi trẻ hăng hái, trong suốt thời gian hai ba mươi năm sau đó, gã giống như người nguyên thủy vừa mới phát minh ra rìu đá, lấy ý chí cùng sự quyết đoán kinh người mà phát triển, mạo hiểm vượt qua vô số cửa ải khó khăn mà người đời khó có thể tưởng tượng được để thành lập đế quốc tài chính lớn số một số hai trên thế giới. Đôi khi nhớ lại chính gã cũng cảm thấy như một giấc mộng.

Trong mắt người khác, gã đã là một người có tài chính khổng lồ không thể bị thất bại, chính gã cũng cho là như vậy, song giờ khắc trở lại chốn cũ này gã mới dần dần hiểu được, kết quả cuối cùng của công viên này là thất bại. Mục đích ban đầu của nó vốn là để cho mọi người vui vẻ hạnh phúc… Dự án phát triển thất bại cũng không phải không có cách khắc phục, miễn là phải đầu tư thêm một lượng lớn tài chính vào nó. Đối với gã hiện tại, số tiền đó cũng không đáng kể gì, nhưng sao còn chưa làm? thời điểm lúc đó vì cũng không dư dả, nhưng sau đó lại bởi dự án không có lợi nhuận nên cố tình bỏ qua. Lúc này nhớ lại, có rất nhiều thứ cho rằng nhớ rõ nhưng kỳ thực đã quên, có rất nhiều thứ tưởng rằng đã quên, kỳ thực vẫn nhớ.. Lúc trước, vì muốn làm cho thế giới ngày càng tốt đẹp hơn, gã và những bạn hữu trong nhóm đã từng hứa sẽ thực hiện nguyện vọng ấy ngay trên con đường này.

Gã ngồi xuống ghế đá trên bờ đê, ánh đèn pha rọi vào mắt chói lòa, nỗi lòng phức tạp. Gã đưa tay sờ soạng trong túi áo mấy lần, lúc này thật sự cần một điếu dù bỏ thuốc cũng lâu rồi… Có người đưa cho gã điếu thuốc. Người đó mặc âu phục, mang đôi kính gọng vàng đứng ở bên, thực ra không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết đó là ai. Gã nhận lấy điếu thuốc, người đàn ông đeo kính liền móc bật lửa, dùng tay che gió châm thuốc cho gã.
- Nhớ trước đây chúng mình cùng nhau đạp xe từ bên này đến trường, cậu, mình, Thanh Dật, Khang, Nhược Bình… Hai năm trước Thanh Dật chết, lễ tang của cậu ấy mình không đến dự được…

Gã rít một hơi, phun ra khói thuốc liền lập tức bị gió lạnh đánh bạt đi.

- Nhược Bình thế nào rồi?

- Đã có hai con, cuộc sống cũng không tệ lắm.
Người đàn ông đeo kính ngồi xuống.
- À… Cậu nói với mình rồi, thiếu chút nữa mình lại quên…

Gã suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười.
- Cô ấy là nữ sinh đẹp nhất, mình nhớ trước đây mình vẫn thầm mến nhưng không dám thổ lộ. Người đàn ông bên cạnh trầm ngâm một lúc, cũng móc ra bật lửa, châm điếu thuốc:
- Tôi biết cậu thích cô ấy, lúc trước thổ lộ tình cảm với cổ, tôi đã bị từ chối... Cô ấy nói người cô ấy thích là cậu.
- Chuyện này chưa bao giờ thấy cậu nói...
- Để làm gì chứ, sau đó cậu dồn sức vì tương lai, đâu còn nghĩ đến cô ấy nữa. Cô ấy cũng không thể cứ chờ đợi mãi, cậu không nói ra tình cảm của mình thì cô ấy cũng đành phải lấy chồng thôi.
- Ừ, mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ...
- Cậu luôn yêu cầu mọi thứ phải hoàn mỹ.
- Cậu biết không? Khi lên đến đỉnh...

Gã suy nghĩ một chút, cánh tay nhấc lên thể hiện một tầm cao.
- Khi lên đến đỉnh, cậu sẽ phát hiện cảm giác thành tựu chỉ kéo dài có một giây, còn lại cái gì cũng không có. Rồi cậu sẽ cảm thấy... nuối tiếc... con đường hiện tại đang đi, cũng không còn đúng với tâm niệm hồi trước của tôi nữa...

- Ừ. Người đàn ông mang kính trả lời.

Trầm mặc một lúc, gã nhìn điếu thuốc đã cháy gần hết trên trên tay:

- Xử lý số nợ hơn một trăm tỉ kia rất phiền phức, chuyện này từ mấy tháng trước mình đã biết nên cũng đã làm một kế hoạch, lưu nó trong máy tính... chỉ là không ngờ cậu lại hành động quyết liệt đến mức này. Đúng là đổi ông chủ, đổi thể chế công ty là có thể đặt số nợ đó đặt lên đầu những kẻ khác, vậy cũng dễ hơn rất nhiều. Nhưng cậu nên điều chỉnh kế hoạch lại một chút, cố gắng đừng làm ảnh hưởng đến nhiều người, mọi người cũng đã lăn lộn cùng nhau lâu rồi.

- Tôi…

Người đàn ông đứng ở bên chần chừ một lúc như muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói:
- Xin lỗi.
- Không có gì, từ lúc khởi nghiệp đến giờ luôn là mình đứng trước, làm anh em đã lâu cậu cũng nên thử chút... ván này bố cục rất hay, công ty là của cậu không đảo ngược được nữa, chỉ là... sau này có tiền nhớ xây công viên bờ bên đây cho tốt, mình trước nay vẫn muốn làm, vẫn luôn ghi nhớ, nhưng mỗi lúc ngủ dậy lại cảm thấy chuyện chưa vội nên vẫn đình lại...

- Tôi đã nói với bên kia, sau chuyện lần này cậu vẫn có thể sống rất tốt...

- Trảm thảo mà không trừ được căn, sang xuân nó lại mọc, thả hổ về rừng... Gã quay đầu lại, sự bình tĩnh trong ánh mắt mang một dáng vẻ nghiêm khắc:

- Cậu tưởng mình là ai chứ? Chỉ cần tôi còn sống là vẫn có thể uy hiếp được cậu! Gã vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm tắt.

- Trên cao lạnh lẽo vô cùng. Cuộc đời này đi đến bước hôm nay cũng là quá đủ, nếu có thể làm lại, mình chỉ hi vọng không có gì vướng bận, thanh bạch đơn giản mà làm lại một lần, những trò bẩn thỉu đấu đá lẫn nhau... nếu có thể đảo ngược thời gian trở lại... Gã cười cười rồi đứng lên:

- Nếu có thể đảo ngược thời gian trở lại, mình nghĩ mình sẽ thổ lộ tình cảm với cô ấy...

Máy bay trực thăng xoay vòng vòng trên không, trên mặt nước ca nô vù vù lướt sóng, bốn bề công viên đều bị vây quanh bởi xe cảnh sát, trên con đê bị mọi ánh đèn tập trung chiếu tới, người đàn ông đang đứng đột nhiên rút ra một khẩu súng nhắm thẳng vào người đeo kính gọng vàng ở bên. Nhìn thấy cảnh này người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng đứng bật dậy, quơ quơ hai tay lên hướng về xung quanh:

- Đừng bắn...
Tiếng súng đồng thời nổ vang rền dày đặc, máu văng tung toé lên lưng hắn. Một hồi lâu sau, hắn mới quay người lại nhìn cái xác đang nằm trong vũng máu, ngơ ngác lấy cặp kính xuống chùi một lúc rồi nhặt khẩu súng trên tay xác chết lên.
- Đã nói là đừng bắn... không có đạn mà.

Trong gió đêm, hắn thì thào nói.

Gã tỉnh lại trong mơ màng, nhìn thấy là một tấm màn màu trắng, trên đầu cảm thấy vẫn còn đau, không biết là đang trong hoàn cảnh nào, gã nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu rồi mới khẽ thở dài một cái.

Ta không có chết.

Vậy bây giờ là đang bị giam lỏng sao?

Gã vén chăn lên ngồi dậy, xem ra là đã hôn mê rất lâu, thân thể vẫn còn lóng ngóng. Gã cúi đầu nhìn, quần áo kiểu cách khá kỳ lạ, chất vải cũng rất kém, đến khi đứng xuống sàn mới phát hiện còn có nhiều thứ kỳ cục.

Phòng ốc kiểu cũ, giường bàn ghế cũng là kiểu cũ, tuy chất liệu cùng chế tác đều không tệ nhưng toàn bộ căn phòng đều trang trí theo kiểu cổ, cũng có mấy món đồ sứ trông rất đẹp nhưng không hề có một thiết bị điện tử nào cả. Cậu đang làm cái trò gì vậy, Đường Minh Viễn? Nhớ tới kẻ đeo kính, gã thầm mắng 1 câu, thế rồi…

Cánh tay này cũng thay đổi sao… nó không hề giống tay của mình.

Gã nhìn hai cánh tay nhợt nhạt một lát, rồi ngồi xuống trước bàn cởi quần áo trên người, thân thể này… không hề có vết đạn. Đang chơi trò gì vậy? Mình nhớ rõ là có rất nhiều đạn bắn về phía mình mà, trước sau gì đều có hết, chẳng lẽ là giải phẫu chỉnh hình? Không đúng, thân thể này cũng không giống như của mình, tất cả dấu hiệu đều cho thấy điều này, đặc biệt khi gã nhìn vào trong gương đồng, thấy cái bóng của mình trong gương thì càng thêm khẳng định.

Đường Minh Viễn, cậu đang làm trò gì vậy? Từng là một trong những người nắm tài lực kinh tế đứng đầu thế giới, từ hai bàn tay trắng có thể dựng nghiệp tới như vậy đương nhiên gã sẽ không bởi vì một ít chuyện lạ mà gục ngã, dưới sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật hiện đại, chỉ sợ bất luận khả năng gì cũng đều có thể xảy ra. Cải biến thân thể của mình, chỉnh hình toàn bộ sao? Tại sao phải làm như vậy? Mục đích là gì? Muốn cho gã chấp nhận mình là một người khác để rồi không tranh giành sao? Thằng này trước giờ hay do dự thiếu quyết đoán, để bảo vệ mạng sống của mình mà làm ra chuyện như vậy cũng không phải là không thể, nhưng vì sao lại bố trí một căn phòng như vậy?

Đầu quấn quanh băng vải vẫn còn đau nhức, gã mở cửa phòng. Ánh mặt trời chói chang chiếu tới làm cho gã vô thức giơ tay lên che một chút, đây là lầu hai của một căn nhà gỗ, từ cửa nhìn ra là từng tòa từng tòa tiểu viện nối với vườn hoa san sát, các khu nhà lầu rải rác theo kiến trúc nhà vườn Tô Hàng, hồ nước cùng non bộ trải dài trước mắt.

Không có nhà cao tầng, không nhìn thấy bất cứ đặc thù nào của xã hội hiện đại.

Gã hít sâu một hơi rồi thở ra. Vô cùng bạo tay, Đường Minh Viễn phải tốn bao nhiêu tiền mới làm được như vậy? Gã nhìn thêm vài lần, rồi xoay người bước sang một bên, lập tức có một giọng nói vang lên:
Ặc, diễn viên quần chúng sao?

Lúc này tâm tình của gã không được tốt, không có hứng thú dây dưa cùng mấy người này. Gã đưa mắt nhìn nha đầu xinh đẹp đang từ phía trước đi tới, rồi giơ tay chỉ chỉ. Từng là người thành lập và nắm quyền một đế chế tài chính khổng lồ nên khi gã biểu hiện ra cỗ khí thế này, dẫu chỉ là một ánh mắt, một động tác đã khiến cô gái mặc trang phục nha hoàn lập tức giật mình, đứng sững lại ngập ngừng nói:

- Cô gia, ngài đã tỉnh…

Gã lướt qua ả nha hoàn vài bước rồi mới quay trở lại, lười biếng cầm lấy áo choàng đang trên tay nha hoàn có vẻ như là đưa cho gã, sau khi mở ra thì hơi bực bội: “Thứ này mặc thế nào?” Nghĩ lại giọng nói của nha hoàn hình như là ở vùng Giang Chiết, gã bèn đổi giọng:

- Cái này mặc làm sao?

- Cô, cô gia, để em giúp ngài…

Nha hoàn bắt đầu vội vã giúp gã mặc áo choàng, đôi mắt nghi hoặc nhìn gã. Hắc, diễn không tồi… Vừa mặc, ả nha hoàn vừa hô xuống phía dưới:

- Cô gia đã tỉnh, cô gia đã tỉnh…

Tiếp theo, có rất nhiều người bắt đầu từ các viện khác xung quanh tiến lại.

Mặc áo choàng xong, gã rời đám nha hoàn trẻ, băng qua sân, đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài.

Cuối cùng… vẫn bị ngăn lại…

o0o

Mười ngày sau, gã ngồi trên hành lang nhìn pháo hoa trên bầu trời, thở dài một hơi.

Về sau cũng được đi ra ngoài, thành phố lớn như vậy nhưng lại không tìm được bất cứ dấu vết gì của thế giới hiện đại. Bất luận kiến trúc, con người hay hồ nước giả sơn đều nói cho gã đây đang là thời cổ đại. Không thể nào khác được, cho dù gã dốc hết toàn bộ tài lực đế chế tài chính của gã cũng không thể nào làm ra cái thế giới cổ kín kẽ đến như thế, đó là bao nhiêu diễn viên cơ chứ, không thể đóng hoàn hảo đến như vậy được. Đây không phải là thế giới Truman, gã cũng không phải là từ khi sinh ra đã bị chìm trong ảo tưởng của hội chứng ấy.(1)

Gã cũng đã hiểu sơ sơ thân phận hiện tại của mình, gã gọi Ninh Nghị, tự Lập Hằng, hiện mang thân phận của người đi ở rể cho một phú thương họ Tô ở Giang Ninh. Cái thân phận này tuy cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng sự nó là như vậy, không có cách nào thay đổi. Mà cho dù là ở rể, nhưng qua mấy ngày quan sát vừa rồi cũng thấy, nội tình cũng có đôi chút phức tạp.

Nhà họ Tô là một trong những phú thương nổi danh của Giang Ninh. Quản lý đại phòng (2) của Tô gia hiện nay là Tô Bá Dung không có con trai, chỉ có một cô con gái tên là Tô Đàn Nhi, vị thê tử này cho đến giờ gã vẫn chưa gặp mặt. Nghe nói trong ngày kết hôn, Tô gia xảy ra vấn đề ở một nhóm vải, Tô Đàn Nhi bèn lập tức chạy đi giải quyết. Nói đơn giản là, nàng không ưng ý cái đám cưới này nên đã đào hôn.

Còn về gã - tên là Ninh Nghị, nghe nói gia gia của gã cùng với thái công Tô gia quan hệ rất tốt, đã từng ước định chỉ phúc vi hôn (3), ai ngờ sinh con ra đều là nam, vì vậy mà chỉ phúc vi hôn được truyền xuống đời sau. Gia đình Ninh Nghị bất ngờ xuống dốc, đến đời Ninh Nghị thì cha mẹ đều mất cả. Tuy gã có đọc một ít sách, cũng tính là văn nhân nhưng tài học của gã trên thực tế sợ là con số không tròn trĩnh. Được cái gã là người thành thật, nên được Tô thái công coi trọng mà trở thành con rể. Lúc đầu Ninh Nghị có nguyện ý hay bị ép buộc, đến giờ gã cũng không có cách nào truy vấn, chỉ là hình như cũng có nhiều người không bằng lòng với chuyện gã đi ở rể. Ngày kết hôn dẫu tân nương bỏ chạy, hôn lễ vẫn được yêu cầu tiếp tục tiến hành, sau đó nghe nói là có một vị công tử nhà giàu có tình ý với Tô Đàn Nhi đã ngầm đập một viên gạch vào đầu gã, làm cho gã ngất mất mấy ngày mới tỉnh lại.

Mấy ngày giả dạng bị gạch ném cho thành hồ đồ vừa qua, gã đã gặp rất nhiều người trong nhà họ Tô, Tô thái công cũng gặp một lần, nội tình phức tạp nhưng với gã thì chỉ cần liếc qua đã thấy. Sức khỏe của Tô thái công rất tốt, hiện là người nắm quyền chân chính của Tô gia. Người đời nói giàu ba đời thì xem cách ăn, giàu bốn đời thì xem cách mặc, giàu năm đời thì xem chuyện văn chương, bây giờ đến đời mấy chị em huynh đệ của Tô Đàn Nhi cũng đã tính là giàu đến đời thứ năm, nhưng tình hình lại là tốt xấu lẫn lộn, người có thiên phú kinh doanh không kém cạnh ai lại là Tô Đàn Nhi, một nữ nhi.

Nếu như mấy vị đại ca, nhị ca lợi hại hơn một chút, nếu như Tô Đàn Nhi không phải là con gái của đại phòng, nếu như Tô Đàn Nhi không có thiên phú cùng thích kinh doanh, có lẽ tất cả chuyện sẽ không phải như vậy. Nhưng hiện tại, thái công Tô gia rõ ràng là đã quyết định bồi dưỡng Tô Đàn Nhi trở thành người nối nghiệp cho nên mới lựa chọn một người tới ở rể như gã. Cũng có thể là còn vài phần tình nghĩa đời trước, nhưng có lẽ chủ yếu là bởi thấy tính cách Ninh Nghị thành thật, mọi người dễ dàng bắt nạt.

Cũng bởi vậy nên gã mới thành người đi ở rể, mấy phòng còn lại tự nhiên là mất hứng. Những người này trước đây rất nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho Tô Đàn Nhi, chỉ hy vọng một gã công tử nhà giàu nào đó cưới nàng về, biến nàng thành người ngoài thì sẽ không còn uy hiếp. Nào ngờ Tô thái công dùng một cái ước định chỉ phúc vi hôn ép một người tới ở rể, gã tự nhiên trở thành một cái đinh trong mắt người chi khác. Bị đá ném buổi tối hôm đó, có phải là do người ngoài làm hay không cũng là chuyện khó xác định.

Nhớ lại chuyện đời trước..

Ám chiến thương trường đấu đá lẫn nhau, cả đời của gã hình như đều gắn liền với việc này. Cho đến khi thành lập lên một đế chế tài chính thật lớn cũng vẫn phải đề phòng nội đấu, nhưng cuối cùng vẫn bị huynh đệ của mình lén đâm một đao mà chết. Hôm nay lại thấy việc này nên không khỏi cảm thấy buồn cười, thật không muốn lại tiếp xúc mấy thứ này nữa, huống chi là mấy chuyện nhảm nhí như vậy…

Gã cũng tính làm cho rõ mọi chuyện rồi gom ít bạc mà rời đi. Tuy rằng đối với chuyện đi ở rể nhà người gã không có khái niệm gì và cũng không để ý tới danh phận, nhưng luôn bị người nhìn chằm chằm khiến gã cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu.

Nhưng cái thế giới này, đến giờ gã vẫn còn chưa hiểu rõ ràng cho lắm.

Nam Kinh được gọi là Giang Ninh ở trong thời Tống, nhưng đây cũng không phải triều Tống. Điều là gã nghi hoặc nhất trong mấy ngày vừa qua chính là vấn đề lịch sử, gã nhận ra lịch sử ghi trong sách sử của thời đại này so với của thế giới tương lai hình như có chút sai biệt. Triều đại này gọi là Vũ, cũng định đô ở Lâm An như thời Nam Tống, sự sai khác một vài chi tiết lịch sử bắt đầu từ thời nhà Tùy, tới đời Đường thì đã có sự khác biệt rất lớn. Sau khi chư hầu triều Đường hỗn chiến thế cục giống như thời Ngũ Đại thập quốc, tiếp theo là tới triều Vũ. Nhiều danh nhân cùng thi từ được lưu truyền hơn, nhưng cũng bớt đi một ít. Ví dụ như kẻ sáng tác ra rất nhiều thơ hay, được ca tụng là thi tiên Lý Bạch lại bị chết trẻ khi so kiếm cùng người ở Trường An, còn Đỗ Phủ khi làm quan bởi quá cổ hủ mà làm hư chuyện nên bị hoàng đế chém đầu… Mấy chuyện này là do gã rất vất vả mới tìm được, trong sách sử cũng chỉ ghi chép sơ sài.

Chuyện này là sao? Cơ học lượng tử? Thế giới song song?

Ý nghĩ này khiến gã không khỏi cảm thấy rất thần kỳ.

Cũng như triều Tống, triều Vũ rất phồn hoa, nói không chừng tương lai rồi sẽ bị dân tộc thiểu số chinh phục như triều Tống. Biết rõ lịch sử đã bị rối loạn hoàn toàn, gã cũng lười suy nghĩ những chuyện này, việc cần phải làm bây giờ là thu liễm toàn bộ, đợi khi đã quen thuộc cái thế giới này thì sẽ trốn đi, rồi làm nghề buôn bán, bôn ba du lịch khắp nơi. Những chuyện khác thì tới đâu tính đến đó vậy.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì có tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền vào, hôm nay là vốn là ngày lễ hội, gã cũng mới từ tương lai tới chưa lâu nên đoán là đã lại xảy ra chuyện gì. Không được bao lâu thì tiểu Thiền, người đầu tiên mà gã nhìn thấy sau khi sống lại một đường chạy đến, khuôn mặt tròn đỏ hồng hồng:

- Cô gia, cô gia, tiểu thư đã trở về, tiểu thư đã trở về.

Gã cũng đã đoán trước được thê tử của mình tất có ngày sẽ trở về, không có chuyện chỉ vì một trượng phu chó chui gầm chạn như gã mà nàng phải bỏ đi vĩnh viễn. Mười ngày nửa tháng trống rỗng vừa qua cũng đủ để cho nàng thấy được đó là một lời cảnh cáo. Vị tiểu thư này tính cách mạnh mẽ, gã không oán giận gì cả. Tiểu Thiền tới gọi rồi kéo gã đi luôn xuống dưới, từ tiền đình đi đến hậu viện là thấy một đám người từ xa xa đang tới, thiếu nữ dẫn đầu mặc áo choàng màu hồng nổi bật trong đám người hẳn đó là nàng.

Xung quanh thiếu nữ lúc này là mấy vị huynh đệ nhị phòng, tam phòng, tỳ nữ và quản sự của Tô gia. Thiếu nữ đi đầu dáng vẻ uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài thẳng tới lưng được dùng dây thắt lại, vừa nói cười cùng mọi người vừa đưa áo choàng màu hồng cho kẻ hầu ở bên. Khi tới gần nhìn thấy Ninh Nghị cùng Tiểu Thiền, đầu tiên là hơi tỏ ra chú ý một chút rồi nghiêng mình nhè nhẹ:

- Tướng công.

Không biết đây có phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt hay không, nhưng sắc mặt của Tô Đàn Nhi lại rất tự nhiên, tựa như ngày cưới chưa từng xảy ra chuyện, cứ như là vợ chồng đã thành hôn được nhiều năm rất tự nhiên vịn tay của Ninh Nghị rồi quay ra cười nói với người khác:

- Nhị ca, huynh vẫn muốn bộ da hổ trắng, Đàn Nhi lần này đã tìm được cho huynh rồi, huynh không được lại trách muội nha…

Ninh Nghị hứng thú nhìn cô gái ở bên đang nói cười cùng mọi người giải quyết mọi chuyện thấu đáo, từng lời từng lời khéo léo toát ra ám chỉ, mình vì bọn họ mà phải làm việc này việc khác. Sau đó vẻ mặt nhu thuận xoay sang Ninh Nghị:

-Tướng công, chúng ta trở về thôi.

Nàng dẫn theo ba tỳ nữ, cùng Ninh Nghị tiến về tiểu viện cũ.

Thiếu nữ xinh đẹp này hoàn toàn đậm chất con gái của vùng sông nước Giang Nam. Một phen hành động vừa rồi, tuy rằng cũng có một chút áp chế nhưng cũng cho thấy loại khí tức như tranh như ảnh này đã được nàng dung hợp hoàn mỹ vào trong lời nói cùng hành động. Lấy cơ sở khách quan hay góc độ chuyên nghiệp mà xem thì cũng không khỏi có vài phần thưởng thức. Bất quá khi loại tư thái này lại nhằm vào gã thì gã cảm thấy hơi chút buồn cười.

Một đường cùng đi vẫn là ân cần thăm hỏi, trông thì như là vô cùng thân thiết nhưng thực chất vẫn là giữ một khoảng cách. Ninh Nghị cũng thản nhiên trả lời vài câu. Lúc tới tiểu viện, thấy không có ngoại nhân Tô Đàn Nhi mới tự nhiên buông tay:

- Tướng công thương thế vẫn chưa lành, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi cho tốt. Nếu như có chuyện gì, chỉ cần phân phó Thiền nhi là được..

Tiểu viện này tổng cộng có hai tòa lầu nhỏ, trước phòng tân hôn trên tầng hai lầu đối diện còn dán chữ hỉ màu đỏ, có lẽ là khuê phòng của Tô Đàn Nhi trước đây. Ninh Nghị từ khi tỉnh lại tới giờ vẫn ở một tòa lầu khác, chưa bao giờ đi tới bên đó. Tô Đàn Nhi nói xong liền xoay người, dẫn theo nha hoàn trở về gian phòng của mình, Ninh Nghị cũng chỉ là cười vẫy vẫy tay xem như tạm biệt. Trong lòng cũng đã rõ, nếu tương lai muốn ở đây, tình trạng này đại khái sẽ còn kéo dài rất lâu nữa.

Vậy cũng tốt, ta không động đến cô, cô cũng đừng tới làm phiền ta. Nếu như có thể vẫn thanh nhàn không bị những chuyện lục đục trong gia tộc này liên lụy tới, chuyện mình có đi hay không cũng không thành vấn đề. Cuộc sống cổ đại vốn nhàn nhã.

Ở bên kia, Tô Đàn Nhi đã về tới khuê phòng.

Gian phòng này cũng không có chỗ nào đặc biệt, ít nhất đối với tính cách cùng hành động của chủ nhân nó mà nói, nhìn từ chỗ nào cũng đều thấy rõ đây là một khuê phòng thiếu nữ vô cùng bình thường: các loại trang sức, nữ trang xanh xanh đỏ đỏ, ngoài trừ nữ hồng (4) ít một chút, sách nhiều một chút, nhưng cũng là trong giới hạn bình thường.

Thiếu nữ năm nay mười tám tuổi vừa kết hôn đứng ở bên cửa sổ một lúc, tháo dây cột tóc trên đầu, nhìn về phía nam nhân đang ngồi ngắm pháo hoa ở nhà lầu đối diện khẽ thở dài một cái rồi mới đóng cửa sổ lại:

- Hạnh nhi, em tới đây. Quyên nhi, em đi gọi Thiền nhi tới đây.

Chốc lát sau, khi Thiền nhi tiến vào gian phòng là lúc Hạnh Nhi đang bận rộn theo chỉ thị của tiểu thư sắp xếp lại đồ đạc cho căn phòng tân hôn trở về với trước lúc nó được trang trí, Tô Đàn Nhi thì đang dùng khăn lau mặt, đợi nàng lau mặt xong, tiểu Thiền vội bước tới, cầm lấy chiếc khăn thả vào trong chậu nước:

- Tiểu thư.

- Mấy ngày nay cô gia thế nào?

- Dạ, thương thế của cô gia đã tốt hơn rồi, thế nhưng lại rất xa lạ với một số chuyện, đại phu nói có thể là do trên đầu bị thương nên đã quên đi một ít chuyện cũ.

- Quên mất chuyện cũ?

- Vâng, đại phu nói là như vậy.

Tiểu Thiền gật đầu.

- Mấy ngày nay cô gia đi loạn khắp nơi, tiểu Thiền có kêu người đi theo. Nghe nói cô gia cũng không đi tìm ai, chỉ là đi khắp nơi trong nội ngoại thành nhìn ngó, giống như là… đã quên đi rất nhiều chuyện vậy.

- Cứ để kệ vậy đi. Còn có chuyện gì khác không?

- Cô gia mấy ngày nay chạy bộ.

- Chạy?

- Vâng, trời còn mờ sáng cô gia đã đi ra ngoài chạy dọc sông Tần Hoài, nói là rèn luyện thân thể. Còn nữa, ở trong phòng, người cũng làm những động tác rất kỳ quái...

Hai tay tiểu Thiền chống về phía trước, trên khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc:

- Cô gia nằm trên mặt đất như thế này, rồi chống người đẩy lên, nói đó cũng là rèn luyện thân thể, nô tỳ cảm thấy rất kỳ lạ.

Tưởng tượng thấy mấy cái động tác này, trên mặt chủ tớ ba người trong phòng đều là dấu chấm hỏi, sau đó Tô Đàn Nhi mới lắc lắc đầu:

- Rèn luyện thân thể… mặc kệ đi, còn có gì không?

- Không có chuyện gì nữa cả. Mấy ngày nay cô gia có gặp qua đại lão gia, lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, lần nào cũng rất hòa thuận… Ừm, cô gia đối với ai cũng đều rất nhẹ nhàng, ngoại trừ… đúng rồi…

- Cái gì?

- Thiền nhi cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Ngày tỉnh lại, cô gia từ trong phòng đi ra ánh mắt rất dọa người… Không phải, cũng không phải là dọa người, như là rất có… rất có…
Tiểu nha hoàn ngửa đầu tìm từ mô tả:

- Dáng vẻ rất uy nghiêm, giống như đại lão gia… Hình như cũng không phải, thế nhưng người chỉ nhìn thoáng qua, Thiền nhi ngay cả động cũng không dám nữa, có thể là… có thể là Thiền Nhi nhìn lầm thôi…

Lời nói của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ, Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười. Lúc trước khi gia gia nói muốn cho Ninh Nghị ở rể, nàng kỳ thực cũng nhìn qua người này, thậm chí còn phái người điều tra nữa. Sở dĩ gia gia lựa chọn y, thứ nhất là bởi vì đời trước có ước định, thứ hai cũng vì tính cách của y thực sự không mạnh mẽ, bản thân mình có thể dễ dàng trấn áp. Nhà gã nghèo rớt mồng tơi, tuy nói là thư sinh nhưng đọc sách cũng không nhiều, thậm chí ngay cả khí thế cao ngạo của thư sinh cũng không có nói chi tới cái gì uy nghiêm chứ, chắc là ảo giác thôi. Bị người đánh nên cứng cỏi lên, nên tiểu Thiền mới bị dọa mà thôi. Nhưng mà..

Ngẫm lại lúc mới gặp mặt vừa rồi nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, người kia hình như không giống như trước đây. Khi mình tới nắm tay nói chuyện cứ tưởng sẽ ngượng ngùng luống cuống tay chân, ai ngờ đâu gã vẫn tự nhiên như gió mà bước.

- Cũng tốt, chắc trong lòng gã đã hiểu rõ rồi. Vậy cũng được, an an phận phận, lão gia cũng đáp ứng rồi, ta cũng cứ… như vậy thôi.

Nàng thở dài:

- Nhưng mấy người các em nên đối với cô gia cung kính một chút, chuyện của ta cùng cô gia, các em cũng không được nói bậy bạ với người ngoài. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không làm ra chuyện gì tổn hại tới Tô gia, y vẫn là tướng công của ta, hiểu chưa?

Có những lúc tưởng rằng tương lai rất đẹp, nhưng là đến cuối cùng lại phải nhận mệnh, đặc biệt là nữ nhân lại càng như vậy. So với những nữ nhân cùng cảnh ngộ khác nàng đã tốt hơn rất nhiều, về chuyện này, tạm thời cứ là… chấp nhận thôi…

Bình luận truyện

    Chương 1 : Phồn hoa chỉ là một giấc mộng

    Người đăng: Lâm Thanh Phong

    Kééééétttt.. Rầầầmmm.

    Mạch điện bị chập đánh lửa lẹt xẹt, ngọn lửa bùng lên. Bò ra khỏi chiếc ô tô bị lật, hình ảnh trong tầm nhìn của gã trở nên mơ hồ.

    Đêm. Trong công viên ven sông, ánh đèn dày đặc của thành phố bên bờ đối diện trông như những đốm lửa chập chờn, tựa như một tòa thành khổng lồ nổi trên mặt nước. Cảnh phồn vinh ở bên kia như đối lập hẳn với công viên vắng vẻ hiu quạnh nơi đây, mười năm trước chính gã đã chủ trì dự án cải tạo công viên này.
    - Ài, một dự án thất bại.

    Một cơn gió thổi qua, gã thở dài, lảo đảo nhằm hướng mặt nước lung linh đi tới. Đột nhiên có tiếng nổ mạnh từ chiếc ô tô phía sau, ngọn lửa bùng lên, hơi nóng từ đằng sau ập đến như muốn nuốt chửng lấy gã. Trên không có tiếng máy bay trực thăng, tiếp theo là ánh đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào mắt làm gã bị lóa, có người trên máy bay đang kêu gọi đầu hàng, đoàn xe truy đuổi từ hai bên cũng đã ép tới công viên, phần lớn là xe cảnh sát với đủ loại ánh đèn, cảnh tượng trở nên cực kì hỗn loạn.

    Đầu gã vẫn còn rất ngây ngất, máu từ trên trán chảy xuống, gã đưa tay lau một chút rồi nắm chặt cái áo khoác. Ca nô cùng thuyền hơi cứu hộ từ hai đầu con sông đang chen chúc lao đến đề phòng gã nhảy xuống nước trốn thoát.
    - Thật ra... ta không phải là kẻ giết người…

    Trên trời dưới đất và cả mặt nước, bốn bề đều bị vây kín khiến gã cảm thấy khá phiền muộn. Tầm nhìn nhòe nhoẹt, gã biết rõ lần này không còn bao nhiêu hy vọng, cơn gió lạnh thổi qua khiến gã nhớ lại một vài sự việc vu vơ không liên quan tới chuyện khẩn trước mắt.

    Gã sinh ra và lớn lên ở đây, khi đó thành phố cũng chưa phát triển như bây giờ, đứng bên này sông ngắm thành phố bên kia, tuy nó không tráng lệ như một tòa cung điện nhưng vẫn thấy có cảm giác ấm áp. Bờ sông bên này dốc xuống, có một con đường nhỏ cát vàng vắt ngang, trước đây lúc còn đi học, mỗi lần từ nhà đến trường gã vẫn cùng bạn bè cưỡi xe đạp chạy qua chỗ này. "Mình muốn sau này sẽ xây một công viên ở bên này để nơi đây trở nên tươi đẹp hơn nữa, để khắp nơi trong thành phố đều có nhà cao tầng, chúng mình sẽ vào đó ở…"

    Khi ấy còn nhỏ, sau khi đi qua tỉnh lị phát triển, gã đã hạ một quyết tâm vĩ đại. Đúng là tuổi trẻ hăng hái, trong suốt thời gian hai ba mươi năm sau đó, gã giống như người nguyên thủy vừa mới phát minh ra rìu đá, lấy ý chí cùng sự quyết đoán kinh người mà phát triển, mạo hiểm vượt qua vô số cửa ải khó khăn mà người đời khó có thể tưởng tượng được để thành lập đế quốc tài chính lớn số một số hai trên thế giới. Đôi khi nhớ lại chính gã cũng cảm thấy như một giấc mộng.

    Trong mắt người khác, gã đã là một người có tài chính khổng lồ không thể bị thất bại, chính gã cũng cho là như vậy, song giờ khắc trở lại chốn cũ này gã mới dần dần hiểu được, kết quả cuối cùng của công viên này là thất bại. Mục đích ban đầu của nó vốn là để cho mọi người vui vẻ hạnh phúc… Dự án phát triển thất bại cũng không phải không có cách khắc phục, miễn là phải đầu tư thêm một lượng lớn tài chính vào nó. Đối với gã hiện tại, số tiền đó cũng không đáng kể gì, nhưng sao còn chưa làm? thời điểm lúc đó vì cũng không dư dả, nhưng sau đó lại bởi dự án không có lợi nhuận nên cố tình bỏ qua. Lúc này nhớ lại, có rất nhiều thứ cho rằng nhớ rõ nhưng kỳ thực đã quên, có rất nhiều thứ tưởng rằng đã quên, kỳ thực vẫn nhớ.. Lúc trước, vì muốn làm cho thế giới ngày càng tốt đẹp hơn, gã và những bạn hữu trong nhóm đã từng hứa sẽ thực hiện nguyện vọng ấy ngay trên con đường này.

    Gã ngồi xuống ghế đá trên bờ đê, ánh đèn pha rọi vào mắt chói lòa, nỗi lòng phức tạp. Gã đưa tay sờ soạng trong túi áo mấy lần, lúc này thật sự cần một điếu dù bỏ thuốc cũng lâu rồi… Có người đưa cho gã điếu thuốc. Người đó mặc âu phục, mang đôi kính gọng vàng đứng ở bên, thực ra không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết đó là ai. Gã nhận lấy điếu thuốc, người đàn ông đeo kính liền móc bật lửa, dùng tay che gió châm thuốc cho gã.
    - Nhớ trước đây chúng mình cùng nhau đạp xe từ bên này đến trường, cậu, mình, Thanh Dật, Khang, Nhược Bình… Hai năm trước Thanh Dật chết, lễ tang của cậu ấy mình không đến dự được…

    Gã rít một hơi, phun ra khói thuốc liền lập tức bị gió lạnh đánh bạt đi.

    - Nhược Bình thế nào rồi?

    - Đã có hai con, cuộc sống cũng không tệ lắm.
    Người đàn ông đeo kính ngồi xuống.
    - À… Cậu nói với mình rồi, thiếu chút nữa mình lại quên…

    Gã suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười.
    - Cô ấy là nữ sinh đẹp nhất, mình nhớ trước đây mình vẫn thầm mến nhưng không dám thổ lộ. Người đàn ông bên cạnh trầm ngâm một lúc, cũng móc ra bật lửa, châm điếu thuốc:
    - Tôi biết cậu thích cô ấy, lúc trước thổ lộ tình cảm với cổ, tôi đã bị từ chối... Cô ấy nói người cô ấy thích là cậu.
    - Chuyện này chưa bao giờ thấy cậu nói...
    - Để làm gì chứ, sau đó cậu dồn sức vì tương lai, đâu còn nghĩ đến cô ấy nữa. Cô ấy cũng không thể cứ chờ đợi mãi, cậu không nói ra tình cảm của mình thì cô ấy cũng đành phải lấy chồng thôi.
    - Ừ, mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ...
    - Cậu luôn yêu cầu mọi thứ phải hoàn mỹ.
    - Cậu biết không? Khi lên đến đỉnh...

    Gã suy nghĩ một chút, cánh tay nhấc lên thể hiện một tầm cao.
    - Khi lên đến đỉnh, cậu sẽ phát hiện cảm giác thành tựu chỉ kéo dài có một giây, còn lại cái gì cũng không có. Rồi cậu sẽ cảm thấy... nuối tiếc... con đường hiện tại đang đi, cũng không còn đúng với tâm niệm hồi trước của tôi nữa...

    - Ừ. Người đàn ông mang kính trả lời.

    Trầm mặc một lúc, gã nhìn điếu thuốc đã cháy gần hết trên trên tay:

    - Xử lý số nợ hơn một trăm tỉ kia rất phiền phức, chuyện này từ mấy tháng trước mình đã biết nên cũng đã làm một kế hoạch, lưu nó trong máy tính... chỉ là không ngờ cậu lại hành động quyết liệt đến mức này. Đúng là đổi ông chủ, đổi thể chế công ty là có thể đặt số nợ đó đặt lên đầu những kẻ khác, vậy cũng dễ hơn rất nhiều. Nhưng cậu nên điều chỉnh kế hoạch lại một chút, cố gắng đừng làm ảnh hưởng đến nhiều người, mọi người cũng đã lăn lộn cùng nhau lâu rồi.

    - Tôi…

    Người đàn ông đứng ở bên chần chừ một lúc như muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói:
    - Xin lỗi.
    - Không có gì, từ lúc khởi nghiệp đến giờ luôn là mình đứng trước, làm anh em đã lâu cậu cũng nên thử chút... ván này bố cục rất hay, công ty là của cậu không đảo ngược được nữa, chỉ là... sau này có tiền nhớ xây công viên bờ bên đây cho tốt, mình trước nay vẫn muốn làm, vẫn luôn ghi nhớ, nhưng mỗi lúc ngủ dậy lại cảm thấy chuyện chưa vội nên vẫn đình lại...

    - Tôi đã nói với bên kia, sau chuyện lần này cậu vẫn có thể sống rất tốt...

    - Trảm thảo mà không trừ được căn, sang xuân nó lại mọc, thả hổ về rừng... Gã quay đầu lại, sự bình tĩnh trong ánh mắt mang một dáng vẻ nghiêm khắc:

    - Cậu tưởng mình là ai chứ? Chỉ cần tôi còn sống là vẫn có thể uy hiếp được cậu! Gã vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm tắt.

    - Trên cao lạnh lẽo vô cùng. Cuộc đời này đi đến bước hôm nay cũng là quá đủ, nếu có thể làm lại, mình chỉ hi vọng không có gì vướng bận, thanh bạch đơn giản mà làm lại một lần, những trò bẩn thỉu đấu đá lẫn nhau... nếu có thể đảo ngược thời gian trở lại... Gã cười cười rồi đứng lên:

    - Nếu có thể đảo ngược thời gian trở lại, mình nghĩ mình sẽ thổ lộ tình cảm với cô ấy...

    Máy bay trực thăng xoay vòng vòng trên không, trên mặt nước ca nô vù vù lướt sóng, bốn bề công viên đều bị vây quanh bởi xe cảnh sát, trên con đê bị mọi ánh đèn tập trung chiếu tới, người đàn ông đang đứng đột nhiên rút ra một khẩu súng nhắm thẳng vào người đeo kính gọng vàng ở bên. Nhìn thấy cảnh này người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng đứng bật dậy, quơ quơ hai tay lên hướng về xung quanh:

    - Đừng bắn...
    Tiếng súng đồng thời nổ vang rền dày đặc, máu văng tung toé lên lưng hắn. Một hồi lâu sau, hắn mới quay người lại nhìn cái xác đang nằm trong vũng máu, ngơ ngác lấy cặp kính xuống chùi một lúc rồi nhặt khẩu súng trên tay xác chết lên.
    - Đã nói là đừng bắn... không có đạn mà.

    Trong gió đêm, hắn thì thào nói.

    Gã tỉnh lại trong mơ màng, nhìn thấy là một tấm màn màu trắng, trên đầu cảm thấy vẫn còn đau, không biết là đang trong hoàn cảnh nào, gã nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu rồi mới khẽ thở dài một cái.

    Ta không có chết.

    Vậy bây giờ là đang bị giam lỏng sao?

    Gã vén chăn lên ngồi dậy, xem ra là đã hôn mê rất lâu, thân thể vẫn còn lóng ngóng. Gã cúi đầu nhìn, quần áo kiểu cách khá kỳ lạ, chất vải cũng rất kém, đến khi đứng xuống sàn mới phát hiện còn có nhiều thứ kỳ cục.

    Phòng ốc kiểu cũ, giường bàn ghế cũng là kiểu cũ, tuy chất liệu cùng chế tác đều không tệ nhưng toàn bộ căn phòng đều trang trí theo kiểu cổ, cũng có mấy món đồ sứ trông rất đẹp nhưng không hề có một thiết bị điện tử nào cả. Cậu đang làm cái trò gì vậy, Đường Minh Viễn? Nhớ tới kẻ đeo kính, gã thầm mắng 1 câu, thế rồi…

    Cánh tay này cũng thay đổi sao… nó không hề giống tay của mình.

    Gã nhìn hai cánh tay nhợt nhạt một lát, rồi ngồi xuống trước bàn cởi quần áo trên người, thân thể này… không hề có vết đạn. Đang chơi trò gì vậy? Mình nhớ rõ là có rất nhiều đạn bắn về phía mình mà, trước sau gì đều có hết, chẳng lẽ là giải phẫu chỉnh hình? Không đúng, thân thể này cũng không giống như của mình, tất cả dấu hiệu đều cho thấy điều này, đặc biệt khi gã nhìn vào trong gương đồng, thấy cái bóng của mình trong gương thì càng thêm khẳng định.

    Đường Minh Viễn, cậu đang làm trò gì vậy? Từng là một trong những người nắm tài lực kinh tế đứng đầu thế giới, từ hai bàn tay trắng có thể dựng nghiệp tới như vậy đương nhiên gã sẽ không bởi vì một ít chuyện lạ mà gục ngã, dưới sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật hiện đại, chỉ sợ bất luận khả năng gì cũng đều có thể xảy ra. Cải biến thân thể của mình, chỉnh hình toàn bộ sao? Tại sao phải làm như vậy? Mục đích là gì? Muốn cho gã chấp nhận mình là một người khác để rồi không tranh giành sao? Thằng này trước giờ hay do dự thiếu quyết đoán, để bảo vệ mạng sống của mình mà làm ra chuyện như vậy cũng không phải là không thể, nhưng vì sao lại bố trí một căn phòng như vậy?

    Đầu quấn quanh băng vải vẫn còn đau nhức, gã mở cửa phòng. Ánh mặt trời chói chang chiếu tới làm cho gã vô thức giơ tay lên che một chút, đây là lầu hai của một căn nhà gỗ, từ cửa nhìn ra là từng tòa từng tòa tiểu viện nối với vườn hoa san sát, các khu nhà lầu rải rác theo kiến trúc nhà vườn Tô Hàng, hồ nước cùng non bộ trải dài trước mắt.

    Không có nhà cao tầng, không nhìn thấy bất cứ đặc thù nào của xã hội hiện đại.

    Gã hít sâu một hơi rồi thở ra. Vô cùng bạo tay, Đường Minh Viễn phải tốn bao nhiêu tiền mới làm được như vậy? Gã nhìn thêm vài lần, rồi xoay người bước sang một bên, lập tức có một giọng nói vang lên:
    Ặc, diễn viên quần chúng sao?

    Lúc này tâm tình của gã không được tốt, không có hứng thú dây dưa cùng mấy người này. Gã đưa mắt nhìn nha đầu xinh đẹp đang từ phía trước đi tới, rồi giơ tay chỉ chỉ. Từng là người thành lập và nắm quyền một đế chế tài chính khổng lồ nên khi gã biểu hiện ra cỗ khí thế này, dẫu chỉ là một ánh mắt, một động tác đã khiến cô gái mặc trang phục nha hoàn lập tức giật mình, đứng sững lại ngập ngừng nói:

    - Cô gia, ngài đã tỉnh…

    Gã lướt qua ả nha hoàn vài bước rồi mới quay trở lại, lười biếng cầm lấy áo choàng đang trên tay nha hoàn có vẻ như là đưa cho gã, sau khi mở ra thì hơi bực bội: “Thứ này mặc thế nào?” Nghĩ lại giọng nói của nha hoàn hình như là ở vùng Giang Chiết, gã bèn đổi giọng:

    - Cái này mặc làm sao?

    - Cô, cô gia, để em giúp ngài…

    Nha hoàn bắt đầu vội vã giúp gã mặc áo choàng, đôi mắt nghi hoặc nhìn gã. Hắc, diễn không tồi… Vừa mặc, ả nha hoàn vừa hô xuống phía dưới:

    - Cô gia đã tỉnh, cô gia đã tỉnh…

    Tiếp theo, có rất nhiều người bắt đầu từ các viện khác xung quanh tiến lại.

    Mặc áo choàng xong, gã rời đám nha hoàn trẻ, băng qua sân, đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài.

    Cuối cùng… vẫn bị ngăn lại…

    o0o

    Mười ngày sau, gã ngồi trên hành lang nhìn pháo hoa trên bầu trời, thở dài một hơi.

    Về sau cũng được đi ra ngoài, thành phố lớn như vậy nhưng lại không tìm được bất cứ dấu vết gì của thế giới hiện đại. Bất luận kiến trúc, con người hay hồ nước giả sơn đều nói cho gã đây đang là thời cổ đại. Không thể nào khác được, cho dù gã dốc hết toàn bộ tài lực đế chế tài chính của gã cũng không thể nào làm ra cái thế giới cổ kín kẽ đến như thế, đó là bao nhiêu diễn viên cơ chứ, không thể đóng hoàn hảo đến như vậy được. Đây không phải là thế giới Truman, gã cũng không phải là từ khi sinh ra đã bị chìm trong ảo tưởng của hội chứng ấy.(1)

    Gã cũng đã hiểu sơ sơ thân phận hiện tại của mình, gã gọi Ninh Nghị, tự Lập Hằng, hiện mang thân phận của người đi ở rể cho một phú thương họ Tô ở Giang Ninh. Cái thân phận này tuy cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng sự nó là như vậy, không có cách nào thay đổi. Mà cho dù là ở rể, nhưng qua mấy ngày quan sát vừa rồi cũng thấy, nội tình cũng có đôi chút phức tạp.

    Nhà họ Tô là một trong những phú thương nổi danh của Giang Ninh. Quản lý đại phòng (2) của Tô gia hiện nay là Tô Bá Dung không có con trai, chỉ có một cô con gái tên là Tô Đàn Nhi, vị thê tử này cho đến giờ gã vẫn chưa gặp mặt. Nghe nói trong ngày kết hôn, Tô gia xảy ra vấn đề ở một nhóm vải, Tô Đàn Nhi bèn lập tức chạy đi giải quyết. Nói đơn giản là, nàng không ưng ý cái đám cưới này nên đã đào hôn.

    Còn về gã - tên là Ninh Nghị, nghe nói gia gia của gã cùng với thái công Tô gia quan hệ rất tốt, đã từng ước định chỉ phúc vi hôn (3), ai ngờ sinh con ra đều là nam, vì vậy mà chỉ phúc vi hôn được truyền xuống đời sau. Gia đình Ninh Nghị bất ngờ xuống dốc, đến đời Ninh Nghị thì cha mẹ đều mất cả. Tuy gã có đọc một ít sách, cũng tính là văn nhân nhưng tài học của gã trên thực tế sợ là con số không tròn trĩnh. Được cái gã là người thành thật, nên được Tô thái công coi trọng mà trở thành con rể. Lúc đầu Ninh Nghị có nguyện ý hay bị ép buộc, đến giờ gã cũng không có cách nào truy vấn, chỉ là hình như cũng có nhiều người không bằng lòng với chuyện gã đi ở rể. Ngày kết hôn dẫu tân nương bỏ chạy, hôn lễ vẫn được yêu cầu tiếp tục tiến hành, sau đó nghe nói là có một vị công tử nhà giàu có tình ý với Tô Đàn Nhi đã ngầm đập một viên gạch vào đầu gã, làm cho gã ngất mất mấy ngày mới tỉnh lại.

    Mấy ngày giả dạng bị gạch ném cho thành hồ đồ vừa qua, gã đã gặp rất nhiều người trong nhà họ Tô, Tô thái công cũng gặp một lần, nội tình phức tạp nhưng với gã thì chỉ cần liếc qua đã thấy. Sức khỏe của Tô thái công rất tốt, hiện là người nắm quyền chân chính của Tô gia. Người đời nói giàu ba đời thì xem cách ăn, giàu bốn đời thì xem cách mặc, giàu năm đời thì xem chuyện văn chương, bây giờ đến đời mấy chị em huynh đệ của Tô Đàn Nhi cũng đã tính là giàu đến đời thứ năm, nhưng tình hình lại là tốt xấu lẫn lộn, người có thiên phú kinh doanh không kém cạnh ai lại là Tô Đàn Nhi, một nữ nhi.

    Nếu như mấy vị đại ca, nhị ca lợi hại hơn một chút, nếu như Tô Đàn Nhi không phải là con gái của đại phòng, nếu như Tô Đàn Nhi không có thiên phú cùng thích kinh doanh, có lẽ tất cả chuyện sẽ không phải như vậy. Nhưng hiện tại, thái công Tô gia rõ ràng là đã quyết định bồi dưỡng Tô Đàn Nhi trở thành người nối nghiệp cho nên mới lựa chọn một người tới ở rể như gã. Cũng có thể là còn vài phần tình nghĩa đời trước, nhưng có lẽ chủ yếu là bởi thấy tính cách Ninh Nghị thành thật, mọi người dễ dàng bắt nạt.

    Cũng bởi vậy nên gã mới thành người đi ở rể, mấy phòng còn lại tự nhiên là mất hứng. Những người này trước đây rất nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho Tô Đàn Nhi, chỉ hy vọng một gã công tử nhà giàu nào đó cưới nàng về, biến nàng thành người ngoài thì sẽ không còn uy hiếp. Nào ngờ Tô thái công dùng một cái ước định chỉ phúc vi hôn ép một người tới ở rể, gã tự nhiên trở thành một cái đinh trong mắt người chi khác. Bị đá ném buổi tối hôm đó, có phải là do người ngoài làm hay không cũng là chuyện khó xác định.

    Nhớ lại chuyện đời trước..

    Ám chiến thương trường đấu đá lẫn nhau, cả đời của gã hình như đều gắn liền với việc này. Cho đến khi thành lập lên một đế chế tài chính thật lớn cũng vẫn phải đề phòng nội đấu, nhưng cuối cùng vẫn bị huynh đệ của mình lén đâm một đao mà chết. Hôm nay lại thấy việc này nên không khỏi cảm thấy buồn cười, thật không muốn lại tiếp xúc mấy thứ này nữa, huống chi là mấy chuyện nhảm nhí như vậy…

    Gã cũng tính làm cho rõ mọi chuyện rồi gom ít bạc mà rời đi. Tuy rằng đối với chuyện đi ở rể nhà người gã không có khái niệm gì và cũng không để ý tới danh phận, nhưng luôn bị người nhìn chằm chằm khiến gã cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu.

    Nhưng cái thế giới này, đến giờ gã vẫn còn chưa hiểu rõ ràng cho lắm.

    Nam Kinh được gọi là Giang Ninh ở trong thời Tống, nhưng đây cũng không phải triều Tống. Điều là gã nghi hoặc nhất trong mấy ngày vừa qua chính là vấn đề lịch sử, gã nhận ra lịch sử ghi trong sách sử của thời đại này so với của thế giới tương lai hình như có chút sai biệt. Triều đại này gọi là Vũ, cũng định đô ở Lâm An như thời Nam Tống, sự sai khác một vài chi tiết lịch sử bắt đầu từ thời nhà Tùy, tới đời Đường thì đã có sự khác biệt rất lớn. Sau khi chư hầu triều Đường hỗn chiến thế cục giống như thời Ngũ Đại thập quốc, tiếp theo là tới triều Vũ. Nhiều danh nhân cùng thi từ được lưu truyền hơn, nhưng cũng bớt đi một ít. Ví dụ như kẻ sáng tác ra rất nhiều thơ hay, được ca tụng là thi tiên Lý Bạch lại bị chết trẻ khi so kiếm cùng người ở Trường An, còn Đỗ Phủ khi làm quan bởi quá cổ hủ mà làm hư chuyện nên bị hoàng đế chém đầu… Mấy chuyện này là do gã rất vất vả mới tìm được, trong sách sử cũng chỉ ghi chép sơ sài.

    Chuyện này là sao? Cơ học lượng tử? Thế giới song song?

    Ý nghĩ này khiến gã không khỏi cảm thấy rất thần kỳ.

    Cũng như triều Tống, triều Vũ rất phồn hoa, nói không chừng tương lai rồi sẽ bị dân tộc thiểu số chinh phục như triều Tống. Biết rõ lịch sử đã bị rối loạn hoàn toàn, gã cũng lười suy nghĩ những chuyện này, việc cần phải làm bây giờ là thu liễm toàn bộ, đợi khi đã quen thuộc cái thế giới này thì sẽ trốn đi, rồi làm nghề buôn bán, bôn ba du lịch khắp nơi. Những chuyện khác thì tới đâu tính đến đó vậy.

    Đang nghĩ ngợi lung tung thì có tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền vào, hôm nay là vốn là ngày lễ hội, gã cũng mới từ tương lai tới chưa lâu nên đoán là đã lại xảy ra chuyện gì. Không được bao lâu thì tiểu Thiền, người đầu tiên mà gã nhìn thấy sau khi sống lại một đường chạy đến, khuôn mặt tròn đỏ hồng hồng:

    - Cô gia, cô gia, tiểu thư đã trở về, tiểu thư đã trở về.

    Gã cũng đã đoán trước được thê tử của mình tất có ngày sẽ trở về, không có chuyện chỉ vì một trượng phu chó chui gầm chạn như gã mà nàng phải bỏ đi vĩnh viễn. Mười ngày nửa tháng trống rỗng vừa qua cũng đủ để cho nàng thấy được đó là một lời cảnh cáo. Vị tiểu thư này tính cách mạnh mẽ, gã không oán giận gì cả. Tiểu Thiền tới gọi rồi kéo gã đi luôn xuống dưới, từ tiền đình đi đến hậu viện là thấy một đám người từ xa xa đang tới, thiếu nữ dẫn đầu mặc áo choàng màu hồng nổi bật trong đám người hẳn đó là nàng.

    Xung quanh thiếu nữ lúc này là mấy vị huynh đệ nhị phòng, tam phòng, tỳ nữ và quản sự của Tô gia. Thiếu nữ đi đầu dáng vẻ uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài thẳng tới lưng được dùng dây thắt lại, vừa nói cười cùng mọi người vừa đưa áo choàng màu hồng cho kẻ hầu ở bên. Khi tới gần nhìn thấy Ninh Nghị cùng Tiểu Thiền, đầu tiên là hơi tỏ ra chú ý một chút rồi nghiêng mình nhè nhẹ:

    - Tướng công.

    Không biết đây có phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt hay không, nhưng sắc mặt của Tô Đàn Nhi lại rất tự nhiên, tựa như ngày cưới chưa từng xảy ra chuyện, cứ như là vợ chồng đã thành hôn được nhiều năm rất tự nhiên vịn tay của Ninh Nghị rồi quay ra cười nói với người khác:

    - Nhị ca, huynh vẫn muốn bộ da hổ trắng, Đàn Nhi lần này đã tìm được cho huynh rồi, huynh không được lại trách muội nha…

    Ninh Nghị hứng thú nhìn cô gái ở bên đang nói cười cùng mọi người giải quyết mọi chuyện thấu đáo, từng lời từng lời khéo léo toát ra ám chỉ, mình vì bọn họ mà phải làm việc này việc khác. Sau đó vẻ mặt nhu thuận xoay sang Ninh Nghị:

    -Tướng công, chúng ta trở về thôi.

    Nàng dẫn theo ba tỳ nữ, cùng Ninh Nghị tiến về tiểu viện cũ.

    Thiếu nữ xinh đẹp này hoàn toàn đậm chất con gái của vùng sông nước Giang Nam. Một phen hành động vừa rồi, tuy rằng cũng có một chút áp chế nhưng cũng cho thấy loại khí tức như tranh như ảnh này đã được nàng dung hợp hoàn mỹ vào trong lời nói cùng hành động. Lấy cơ sở khách quan hay góc độ chuyên nghiệp mà xem thì cũng không khỏi có vài phần thưởng thức. Bất quá khi loại tư thái này lại nhằm vào gã thì gã cảm thấy hơi chút buồn cười.

    Một đường cùng đi vẫn là ân cần thăm hỏi, trông thì như là vô cùng thân thiết nhưng thực chất vẫn là giữ một khoảng cách. Ninh Nghị cũng thản nhiên trả lời vài câu. Lúc tới tiểu viện, thấy không có ngoại nhân Tô Đàn Nhi mới tự nhiên buông tay:

    - Tướng công thương thế vẫn chưa lành, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi cho tốt. Nếu như có chuyện gì, chỉ cần phân phó Thiền nhi là được..

    Tiểu viện này tổng cộng có hai tòa lầu nhỏ, trước phòng tân hôn trên tầng hai lầu đối diện còn dán chữ hỉ màu đỏ, có lẽ là khuê phòng của Tô Đàn Nhi trước đây. Ninh Nghị từ khi tỉnh lại tới giờ vẫn ở một tòa lầu khác, chưa bao giờ đi tới bên đó. Tô Đàn Nhi nói xong liền xoay người, dẫn theo nha hoàn trở về gian phòng của mình, Ninh Nghị cũng chỉ là cười vẫy vẫy tay xem như tạm biệt. Trong lòng cũng đã rõ, nếu tương lai muốn ở đây, tình trạng này đại khái sẽ còn kéo dài rất lâu nữa.

    Vậy cũng tốt, ta không động đến cô, cô cũng đừng tới làm phiền ta. Nếu như có thể vẫn thanh nhàn không bị những chuyện lục đục trong gia tộc này liên lụy tới, chuyện mình có đi hay không cũng không thành vấn đề. Cuộc sống cổ đại vốn nhàn nhã.

    Ở bên kia, Tô Đàn Nhi đã về tới khuê phòng.

    Gian phòng này cũng không có chỗ nào đặc biệt, ít nhất đối với tính cách cùng hành động của chủ nhân nó mà nói, nhìn từ chỗ nào cũng đều thấy rõ đây là một khuê phòng thiếu nữ vô cùng bình thường: các loại trang sức, nữ trang xanh xanh đỏ đỏ, ngoài trừ nữ hồng (4) ít một chút, sách nhiều một chút, nhưng cũng là trong giới hạn bình thường.

    Thiếu nữ năm nay mười tám tuổi vừa kết hôn đứng ở bên cửa sổ một lúc, tháo dây cột tóc trên đầu, nhìn về phía nam nhân đang ngồi ngắm pháo hoa ở nhà lầu đối diện khẽ thở dài một cái rồi mới đóng cửa sổ lại:

    - Hạnh nhi, em tới đây. Quyên nhi, em đi gọi Thiền nhi tới đây.

    Chốc lát sau, khi Thiền nhi tiến vào gian phòng là lúc Hạnh Nhi đang bận rộn theo chỉ thị của tiểu thư sắp xếp lại đồ đạc cho căn phòng tân hôn trở về với trước lúc nó được trang trí, Tô Đàn Nhi thì đang dùng khăn lau mặt, đợi nàng lau mặt xong, tiểu Thiền vội bước tới, cầm lấy chiếc khăn thả vào trong chậu nước:

    - Tiểu thư.

    - Mấy ngày nay cô gia thế nào?

    - Dạ, thương thế của cô gia đã tốt hơn rồi, thế nhưng lại rất xa lạ với một số chuyện, đại phu nói có thể là do trên đầu bị thương nên đã quên đi một ít chuyện cũ.

    - Quên mất chuyện cũ?

    - Vâng, đại phu nói là như vậy.

    Tiểu Thiền gật đầu.

    - Mấy ngày nay cô gia đi loạn khắp nơi, tiểu Thiền có kêu người đi theo. Nghe nói cô gia cũng không đi tìm ai, chỉ là đi khắp nơi trong nội ngoại thành nhìn ngó, giống như là… đã quên đi rất nhiều chuyện vậy.

    - Cứ để kệ vậy đi. Còn có chuyện gì khác không?

    - Cô gia mấy ngày nay chạy bộ.

    - Chạy?

    - Vâng, trời còn mờ sáng cô gia đã đi ra ngoài chạy dọc sông Tần Hoài, nói là rèn luyện thân thể. Còn nữa, ở trong phòng, người cũng làm những động tác rất kỳ quái...

    Hai tay tiểu Thiền chống về phía trước, trên khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc:

    - Cô gia nằm trên mặt đất như thế này, rồi chống người đẩy lên, nói đó cũng là rèn luyện thân thể, nô tỳ cảm thấy rất kỳ lạ.

    Tưởng tượng thấy mấy cái động tác này, trên mặt chủ tớ ba người trong phòng đều là dấu chấm hỏi, sau đó Tô Đàn Nhi mới lắc lắc đầu:

    - Rèn luyện thân thể… mặc kệ đi, còn có gì không?

    - Không có chuyện gì nữa cả. Mấy ngày nay cô gia có gặp qua đại lão gia, lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, lần nào cũng rất hòa thuận… Ừm, cô gia đối với ai cũng đều rất nhẹ nhàng, ngoại trừ… đúng rồi…

    - Cái gì?

    - Thiền nhi cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Ngày tỉnh lại, cô gia từ trong phòng đi ra ánh mắt rất dọa người… Không phải, cũng không phải là dọa người, như là rất có… rất có…
    Tiểu nha hoàn ngửa đầu tìm từ mô tả:

    - Dáng vẻ rất uy nghiêm, giống như đại lão gia… Hình như cũng không phải, thế nhưng người chỉ nhìn thoáng qua, Thiền nhi ngay cả động cũng không dám nữa, có thể là… có thể là Thiền Nhi nhìn lầm thôi…

    Lời nói của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ, Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười. Lúc trước khi gia gia nói muốn cho Ninh Nghị ở rể, nàng kỳ thực cũng nhìn qua người này, thậm chí còn phái người điều tra nữa. Sở dĩ gia gia lựa chọn y, thứ nhất là bởi vì đời trước có ước định, thứ hai cũng vì tính cách của y thực sự không mạnh mẽ, bản thân mình có thể dễ dàng trấn áp. Nhà gã nghèo rớt mồng tơi, tuy nói là thư sinh nhưng đọc sách cũng không nhiều, thậm chí ngay cả khí thế cao ngạo của thư sinh cũng không có nói chi tới cái gì uy nghiêm chứ, chắc là ảo giác thôi. Bị người đánh nên cứng cỏi lên, nên tiểu Thiền mới bị dọa mà thôi. Nhưng mà..

    Ngẫm lại lúc mới gặp mặt vừa rồi nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, người kia hình như không giống như trước đây. Khi mình tới nắm tay nói chuyện cứ tưởng sẽ ngượng ngùng luống cuống tay chân, ai ngờ đâu gã vẫn tự nhiên như gió mà bước.

    - Cũng tốt, chắc trong lòng gã đã hiểu rõ rồi. Vậy cũng được, an an phận phận, lão gia cũng đáp ứng rồi, ta cũng cứ… như vậy thôi.

    Nàng thở dài:

    - Nhưng mấy người các em nên đối với cô gia cung kính một chút, chuyện của ta cùng cô gia, các em cũng không được nói bậy bạ với người ngoài. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không làm ra chuyện gì tổn hại tới Tô gia, y vẫn là tướng công của ta, hiểu chưa?

    Có những lúc tưởng rằng tương lai rất đẹp, nhưng là đến cuối cùng lại phải nhận mệnh, đặc biệt là nữ nhân lại càng như vậy. So với những nữ nhân cùng cảnh ngộ khác nàng đã tốt hơn rất nhiều, về chuyện này, tạm thời cứ là… chấp nhận thôi…