[Dịch] Ta Ở Group Chat Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 1 : Đệch! Ta muốn out group!

Người đăng: Lưu Linh Lão Đại

Ngày đăng: 16:57 14-12-2023

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 1 : Đệch! Ta muốn out group!
“Vãi, ta viết tốt như vậy mà chỉ có năm mươi sáu lượt theo dõi, quá đáng!”
Nhìn số lượt theo dõi năm mươi sáu ở mục dành cho tác giả trên màn hình máy tính,
Vương Bình nổi giận đùng đùng.
Vương Bình hắn, người cũng như tên, cả đời tầm thường chẳng có gì đặc sắc.
Hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc như bao người, sau đó thi vào một trường đại
học.
Tốt nghiệp ra trường, từng làm nhân viên phục vụ, cũng từng làm thợ sửa máy.
Bạn gái chê hắn không có bản lĩnh cũng chẳng có lòng cầu tiến, bèn chạy theo người
khác.
Đây cũng là lỳ do khiến hắn buồn rầu bất đắc chí, đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết.
Mỗi khi gặp phải tác giả hố mình, hắn đều mỉa mai tác giả này có biết viết tiểu thuyết
hay không.
Sau đó nghe người ta nói viết tiểu thuyết kiếm bộn, hắn thầm nghĩ mình đọc tiểu thuyết
thâm niên, viết tiểu thuyết chỉ cần nhấc tay là làm được.
Sau đó á, không có sau đó nữa.
Từ ban đầu cắn bút đến mãi sau này mới viết được trôi chảy, tiêu tốn của hắn không biết
bao nhiêu là tinh lực.
Song quyển sách đầu tiên được đăng lên, lượt theo dõi tính bằng hàng đơn vị khiến hắn
suýt nữa sụp đổ.
Đến quyển thứ hai, tuy khá hơn quyển đầu tiên nhiều nhưng hắn vẫn chịu không nổi.
Quan trọng nhất là hắn không có tiền để vùi đầu trong phòng trọ toàn tâm toàn ý viết
tiểu thuyết.
“Haiz, quả nhiên chẳng có nghề nào là dễ dàng cả.”
Vương Bình nhìn mì gói vứt loạn trên bàn máy tính, hút một điếu thuốc, thở dài thườn
thượt, mê mang ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Giờ hắn đã hai mươi lăm tuổi, quãng đời sau này hắn không biết phải sống sao nữa.
Hai mươi lăm tuổi, không có một đồng tiền tiết kiệm, lại là trẻ mồ côi, chắc chẳng trông
chờ gì việc kết hôn.
Thi thoảng còn bị bệnh thì chính là trời sập.
“Địa cầu online này đúng là thứ tác phẩm chó má, bố mày đíu chơi!”
Vương Bình trực tiếp nhả ra một vòng khói, buồn bực lẩm bẩm.
“Ting! Group chat của người xuyên không mời ngươi gia nhập, có muốn gia nhập ngay
không?”
Cũng chính vào lúc này, một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu Vương
Bình.
Sau đó, trước mắt hắn xuất hiện một màn hình ảo màu lam nhạt.
Mặt trên có hai lựa chọn “Có” và “Không”.
“! !!”
Vương Bình phục hồi tinh thần, không nhịn được mà dụi mắt, cho rằng mình xuất hiện
ảo giác và ảo thính.
Song dụi mắt rất nhiều lần, phát hiện màn hình ảo trước mặt không biến mất, hắn
không khỏi kích động.
“Group chat? !”
“Hóa ra ta cũng là người thành công có bàn tay vàng! Chỉ là bàn tay vàng đến hơi muộn
thôi.”
Vương Bình hưng phấn xoa tay.
Lại nói, rất nhiều nhân vật trong tiểu thuyết đều bình thường không có gì đặc sắc, sau
đó vào lúc cô đơn nhất thì nhận được bàn tay vàng, từ nay về sau một bước lên tiên, đi
lên đỉnh cao cuộc đời.
Có lẽ hắn cũng nằm trong trường hợp này.
Song ở giới văn học mạng, thể loại group chat là bàn tay vàng hơi lỗi thời rồi.
Hơn nữa, group chat thường là bàn tay vàng theo nhóm chứ không phải một cá nhân.
Nếu là group có bầu không khí hài hòa, giúp đỡ lẫn nhau thì ngon lành.
Còn loại group lục đục nội bộ nghiêm trọng sẽ rất phiền phức.
“Kệ đi. Dù là group hắc ám, chỉ cần ta sống tạm, hạ thấp ham muốn thì chẳng có vấn đề
gì hết.”
Vương Bình thầm nghĩ.
Thế giới hắn đang sống cũng chỉ là một thế giới bình thường. Hắn dựa vào group chat
biến cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó kiếm chút tiền, hưởng thụ cuộc sống là được.
Đúng vậy, dù tham gia vào group chat, hăn cũng chỉ muốn sống cuộc sống tương đối đầy
đủ, hạnh phúc bình an.
Tuy nghe chẳng có chí hướng gì nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với ngày tháng trước kia.
Đương nhiên, đây là tình huống tham gia vào group chat có bầu không khí không ổn.
Nếu là group chat có không khí cực tốt thì hắn vẫn sẽ ảo tưởng sức mạnh siêu phàm và
trường sinh. Giữa lúc suy nghĩ miên man, Vương Bình lựa chọn “Có”.
“Ting! Chúc mừng ngươi gia nhập group chat người xuyên không. Xuyên không sẽ bắt
đầu sau ba mươi phút, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Âm thanh hệ thống vang lên khiến Vương Bình giật mình.
“Xuyên không? Cái quỷ gì thế?”
Trong lúc Vương Bình ngây người, trong group chat cũng xuất hiện tin tức mới.
“Ting, chúc mừng thành viên thứ 66 Vương Bình gia nhập group chat người xuyên
không.”
“Ting, chúc mừng thành viên thứ 67 Trần Khang gia nhập group chat người xuyên
không.”
Theo hai tin tức xuất hiện, group chat cũng trở nên náo nhiệt.
Ngô Quân (20): “Í, một lần tới những hai người mới à? Hoan nghênh hoan nghênh!”
Lưu Mai (15): “Lại có hai người xui xẻo tới ư? Thật đáng thương.”
Trương Hổ (5): “Mặc niệm. Không biết hai người này có sống sót được hay không.”
Phương Vân (3): “Khó đấy. Mười người mới gần đây không ai còn sống cả, thật thê
thảm.”
...
“? ??”
Nhìn nội dung chat, Vương Bình ngẩn ra.
Í? !
Thành viên trong group nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ group này thường có người chết
sao?
Lúc Vương Bình đang định lên tiếng, một người mới khác đã cướp lời.
Trần Khang (67): “Các vị tiền bối xuyên không, mọi người nói mười người gần nhất đã
chết hết là sao? Lẽ nào group này có hố? Sợ hãi.jpg.”
Phương Vân (3): “Khà khà, thức thời đấy. Biết đây là group chat người xuyên không cho
nên gọi chúng ta là tiền bối xuyên không. Chính như ngươi nói, group này đúng là có hố,
hơn nữa còn là hố trời.”
Trần Khang (67): “...”
Vương Bình (66): “...”
Trương Hổ (5): “Thông qua chữ số phía sau tên là có thể biết được thứ tự chúng ta vào
group. Sau đó, các ngươi xem danh sách thành viên group còn lại mấy người.”
Trương Hổ vừa dứt lời, Vương Bình vội vã nhìn về phía danh sách thành viên.
Sau đó hắn thấy được cảnh tượng khiến bản thân sởn gai ốc.
Thành viên group 7/67.
Một chuỗi ảnh chân dung và tên người màu đen.
Vậy chẳng phải sáu mươi lăm thành viên gia nhập trước đó chỉ còn sống năm người?
Tỷ lệ tử vong này cũng quá cao rồi!
Nhất thời, cả người Vương Bình tê liệt, cảm giác sợ hãi không ngừng trào lên.
Vốn tưởng là bàn tay vàng, ai ngờ lại là bùa đòi mạng.
Vương Bình (66): “... Giờ ta out group còn kịp không?”
Trần Khang (67): “... Lầu trên + 1.”

Bình luận truyện

    Chương 1 : Đệch! Ta muốn out group!

    Người đăng: Lưu Linh Lão Đại

    “Vãi, ta viết tốt như vậy mà chỉ có năm mươi sáu lượt theo dõi, quá đáng!”
    Nhìn số lượt theo dõi năm mươi sáu ở mục dành cho tác giả trên màn hình máy tính,
    Vương Bình nổi giận đùng đùng.
    Vương Bình hắn, người cũng như tên, cả đời tầm thường chẳng có gì đặc sắc.
    Hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc như bao người, sau đó thi vào một trường đại
    học.
    Tốt nghiệp ra trường, từng làm nhân viên phục vụ, cũng từng làm thợ sửa máy.
    Bạn gái chê hắn không có bản lĩnh cũng chẳng có lòng cầu tiến, bèn chạy theo người
    khác.
    Đây cũng là lỳ do khiến hắn buồn rầu bất đắc chí, đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết.
    Mỗi khi gặp phải tác giả hố mình, hắn đều mỉa mai tác giả này có biết viết tiểu thuyết
    hay không.
    Sau đó nghe người ta nói viết tiểu thuyết kiếm bộn, hắn thầm nghĩ mình đọc tiểu thuyết
    thâm niên, viết tiểu thuyết chỉ cần nhấc tay là làm được.
    Sau đó á, không có sau đó nữa.
    Từ ban đầu cắn bút đến mãi sau này mới viết được trôi chảy, tiêu tốn của hắn không biết
    bao nhiêu là tinh lực.
    Song quyển sách đầu tiên được đăng lên, lượt theo dõi tính bằng hàng đơn vị khiến hắn
    suýt nữa sụp đổ.
    Đến quyển thứ hai, tuy khá hơn quyển đầu tiên nhiều nhưng hắn vẫn chịu không nổi.
    Quan trọng nhất là hắn không có tiền để vùi đầu trong phòng trọ toàn tâm toàn ý viết
    tiểu thuyết.
    “Haiz, quả nhiên chẳng có nghề nào là dễ dàng cả.”
    Vương Bình nhìn mì gói vứt loạn trên bàn máy tính, hút một điếu thuốc, thở dài thườn
    thượt, mê mang ngẩng đầu nhìn trần nhà.
    Giờ hắn đã hai mươi lăm tuổi, quãng đời sau này hắn không biết phải sống sao nữa.
    Hai mươi lăm tuổi, không có một đồng tiền tiết kiệm, lại là trẻ mồ côi, chắc chẳng trông
    chờ gì việc kết hôn.
    Thi thoảng còn bị bệnh thì chính là trời sập.
    “Địa cầu online này đúng là thứ tác phẩm chó má, bố mày đíu chơi!”
    Vương Bình trực tiếp nhả ra một vòng khói, buồn bực lẩm bẩm.
    “Ting! Group chat của người xuyên không mời ngươi gia nhập, có muốn gia nhập ngay
    không?”
    Cũng chính vào lúc này, một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu Vương
    Bình.
    Sau đó, trước mắt hắn xuất hiện một màn hình ảo màu lam nhạt.
    Mặt trên có hai lựa chọn “Có” và “Không”.
    “! !!”
    Vương Bình phục hồi tinh thần, không nhịn được mà dụi mắt, cho rằng mình xuất hiện
    ảo giác và ảo thính.
    Song dụi mắt rất nhiều lần, phát hiện màn hình ảo trước mặt không biến mất, hắn
    không khỏi kích động.
    “Group chat? !”
    “Hóa ra ta cũng là người thành công có bàn tay vàng! Chỉ là bàn tay vàng đến hơi muộn
    thôi.”
    Vương Bình hưng phấn xoa tay.
    Lại nói, rất nhiều nhân vật trong tiểu thuyết đều bình thường không có gì đặc sắc, sau
    đó vào lúc cô đơn nhất thì nhận được bàn tay vàng, từ nay về sau một bước lên tiên, đi
    lên đỉnh cao cuộc đời.
    Có lẽ hắn cũng nằm trong trường hợp này.
    Song ở giới văn học mạng, thể loại group chat là bàn tay vàng hơi lỗi thời rồi.
    Hơn nữa, group chat thường là bàn tay vàng theo nhóm chứ không phải một cá nhân.
    Nếu là group có bầu không khí hài hòa, giúp đỡ lẫn nhau thì ngon lành.
    Còn loại group lục đục nội bộ nghiêm trọng sẽ rất phiền phức.
    “Kệ đi. Dù là group hắc ám, chỉ cần ta sống tạm, hạ thấp ham muốn thì chẳng có vấn đề
    gì hết.”
    Vương Bình thầm nghĩ.
    Thế giới hắn đang sống cũng chỉ là một thế giới bình thường. Hắn dựa vào group chat
    biến cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó kiếm chút tiền, hưởng thụ cuộc sống là được.
    Đúng vậy, dù tham gia vào group chat, hăn cũng chỉ muốn sống cuộc sống tương đối đầy
    đủ, hạnh phúc bình an.
    Tuy nghe chẳng có chí hướng gì nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với ngày tháng trước kia.
    Đương nhiên, đây là tình huống tham gia vào group chat có bầu không khí không ổn.
    Nếu là group chat có không khí cực tốt thì hắn vẫn sẽ ảo tưởng sức mạnh siêu phàm và
    trường sinh. Giữa lúc suy nghĩ miên man, Vương Bình lựa chọn “Có”.
    “Ting! Chúc mừng ngươi gia nhập group chat người xuyên không. Xuyên không sẽ bắt
    đầu sau ba mươi phút, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
    Âm thanh hệ thống vang lên khiến Vương Bình giật mình.
    “Xuyên không? Cái quỷ gì thế?”
    Trong lúc Vương Bình ngây người, trong group chat cũng xuất hiện tin tức mới.
    “Ting, chúc mừng thành viên thứ 66 Vương Bình gia nhập group chat người xuyên
    không.”
    “Ting, chúc mừng thành viên thứ 67 Trần Khang gia nhập group chat người xuyên
    không.”
    Theo hai tin tức xuất hiện, group chat cũng trở nên náo nhiệt.
    Ngô Quân (20): “Í, một lần tới những hai người mới à? Hoan nghênh hoan nghênh!”
    Lưu Mai (15): “Lại có hai người xui xẻo tới ư? Thật đáng thương.”
    Trương Hổ (5): “Mặc niệm. Không biết hai người này có sống sót được hay không.”
    Phương Vân (3): “Khó đấy. Mười người mới gần đây không ai còn sống cả, thật thê
    thảm.”
    ...
    “? ??”
    Nhìn nội dung chat, Vương Bình ngẩn ra.
    Í? !
    Thành viên trong group nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ group này thường có người chết
    sao?
    Lúc Vương Bình đang định lên tiếng, một người mới khác đã cướp lời.
    Trần Khang (67): “Các vị tiền bối xuyên không, mọi người nói mười người gần nhất đã
    chết hết là sao? Lẽ nào group này có hố? Sợ hãi.jpg.”
    Phương Vân (3): “Khà khà, thức thời đấy. Biết đây là group chat người xuyên không cho
    nên gọi chúng ta là tiền bối xuyên không. Chính như ngươi nói, group này đúng là có hố,
    hơn nữa còn là hố trời.”
    Trần Khang (67): “...”
    Vương Bình (66): “...”
    Trương Hổ (5): “Thông qua chữ số phía sau tên là có thể biết được thứ tự chúng ta vào
    group. Sau đó, các ngươi xem danh sách thành viên group còn lại mấy người.”
    Trương Hổ vừa dứt lời, Vương Bình vội vã nhìn về phía danh sách thành viên.
    Sau đó hắn thấy được cảnh tượng khiến bản thân sởn gai ốc.
    Thành viên group 7/67.
    Một chuỗi ảnh chân dung và tên người màu đen.
    Vậy chẳng phải sáu mươi lăm thành viên gia nhập trước đó chỉ còn sống năm người?
    Tỷ lệ tử vong này cũng quá cao rồi!
    Nhất thời, cả người Vương Bình tê liệt, cảm giác sợ hãi không ngừng trào lên.
    Vốn tưởng là bàn tay vàng, ai ngờ lại là bùa đòi mạng.
    Vương Bình (66): “... Giờ ta out group còn kịp không?”
    Trần Khang (67): “... Lầu trên + 1.”