[Dịch thô] Quỷ bí chi chủ ngoại truyện

Chương 8 :  Một ngày của người bình thường (8)

Người đăng: Hạ Kiên

Ngày đăng: 01:11 12-06-2023

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 8 :  Một ngày của người bình thường (8)
Cảnh tượng trước mắt bình thường đến mức Barton cảm thấy không có vấn đề gì.

Mặc dù anh mơ hồ cảm thấy rằng có gì đó quen thuộc , nhưng cũng không cho rằng điều này là kỳ quái.

Một khung cảnh hàng ngày làm sao có thể không có chút quen thuộc?

Ánh mắt anh thay đổi, nhìn lên bầu trời. Anh nhìn thấy vầng trăng đỏ thẫm lặng lẽ treo trên đó, tỏa ánh sáng khiến tâm trạng anh bất giác lắng xuống.

Vào lúc đó, Barton dường như đã trút bỏ được một gánh nặng vô hình. Cơ thể và tâm trí anh thư thái lạ thường. Anh không còn sợ hãi, lo lắng và thất vọng như trước nữa.

Trực giác tâm linh mách bảo anh rằng chuyện của Vernal đã đến hồi kết thúc, và nó sẽ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của anh nữa.

“Chúa tể của Gió Bão, cảm ơn vì sự phù hộ của ngài". Barton ngay lập tức dùng nắm tay phải đấm vào ngực trái và lẩm bẩm một mình.

Không còn lo lắng và căng thẳng, anh cảm thấy mỏi mệt như một cơn lũ. Nó trào dâng từ sâu thẳm tâm hồn anh, nhấn chìm não bộ, tay chân và mọi tế bào trong cơ thể anh.

Barton không khỏi dùng mu bàn tay che miệng ngáp 1 cái, nhưng trên mặt lại xuất hiện một nụ cười hài lòng.

Anh không ở trong thư phòng nữa, xoay người rời đi. Anh trở lại phòng ngủ và tắm một cách thoải mái, tận hưởng bản thân khi uống một ly nhỏ rượu vang đỏ.

Đêm đó, Barton không mơ và ngủ rất say.

Khi thức dậy vào buổi sáng, đầu óc anh thoải mái và tinh thần phấn chấn. Như thể anh đã có được một cuộc sống mới.

Nhìn vợ vẫn đang ngủ say bên cạnh, Barton cẩn thận đứng dậy, thay quần áo và đi dạo quanh khu phố.

Anh chưa bao giờ nhận ra quận của mình tuyệt vời như thế nào.

Không khí trong lành, môi trường yên bình và phong cảnh thật dễ chịu. Ngay cả những người đi bộ đều có giáo dưỡng.

Điều này khiến tâm trạng của Barton càng tốt hơn. Một lần nữa, anh hiểu sâu sắc rằng vấn đề với Vernal đã kết thúc, và anh đã trở lại cuộc sống bình thường, yên bình của mình.

Anh mang tâm trạng dễ chịu và về nhà, thưởng thức bữa sáng cùng vợ con.

Trong quá trình này, anh thậm chí còn kể cho vợ nghe về một câu chuyện cười mà anh đọc được trên báo và thỏa mãn bọn nhỏ những yêu cầu nhỏ nhặt.

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt vợ con, Barton cảm thấy hài lòng.

Sau đó, anh mặc áo khoác, đội mũ và chống gậy trước khi bắt một chiếc xe ngựa công cộng không quỹ đạo. Anh đi bộ đến tận "Quỹ ngân sách Tìm kiếm và Bảo tồn Di tích Ruen" ở ngoại ô thành phố.

Sau khi bước vào văn phòng của mình, Barton tìm về nhịp sống thường ngày . Anh không bắt tay ngay vào công việc mà chuẩn bị loại hồng trà thảo dược đặc biệt mà anh đã tự chuẩn bị.

Với tách hồng trà, anh thong thả đọc những tờ báo mà anh không đặt mua ở nhà. Sau đó, anh mới cầm lên những lá thư và tài liệu mà anh đã nhận được, theo thứ tự thẩm duyệt.

Quá trình và tốc độ như vậy khiến anh cảm thấy thoải mái lạ thường.

Sự khác biệt duy nhất là Barton vẫn hơi lo lắng về việc lại nhận được một lá thư khác từ Vernal.

Tuy nhiên, lo lắng này đã không trở thành hiện thực.

Khoảng mười lăm phút sau, có người gõ cửa phòng làm việc của anh.

“Mời vào.” Barton nhấc cốc lên và nhấp một ngụm trà.

Người bước vào là phó giám đốc bộ phận tuân thủ, Pacheco Dwayne, trông có vẻ bình thường, không có bất kỳ đặc điểm nào nổi bật nhưng luôn tỏa ra một bầu không khí ấm áp và thân thiện.

"Tối qua anh ngủ ngon không?" Pacheco hỏi khi đứng ở cửa.

"Tuyệt vời." Barton không dấu diếm.

Pacheco gật đầu và mỉm cười.

“Có vẻ như anh đã thực sự thoát khỏi những ảnh hưởng từ chuyện này.”

Barton đã không đề cập đến “cơn ác mộng” mà anh ấy đã gặp phải. Thay vào đó, anh hỏi, "Còn anh thì sao?"

“Tôi cũng ngủ rất ngon,” Pacheco cười đáp. “Cảnh sát đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện này. Người ta nói rằng họ đã tìm thấy Vernal đêm qua. Thật không may, anh ta đã gặp phải một số chuyện bất hạnh."

“Tội nghiệp anh ta, tôi hy vọng anh ấy có thể yên nghỉ.” Barton không cầu nguyện rằng Chúa sẽ bảo vệ anh ta, bởi vì Vernal đã từ bỏ niềm tin vào Chúa tể của Gió bão. Nếu thật sự có ban phước lành gì, thì đó nhất định sẽ là sấm sét và bão táp.

Nói xong, nghĩ về sự trợ giúp mà Pacheco đã cung cấp cùng với thái độ thân thiện. Anh nói, "Tý nữa cùng ăn trưa không?"

"Anh bao hả?" Pacheco hỏi với một nụ cười.

"Tất nhiên rồi. Rất hân hạnh được làm bạn với anh.” Barton đứng dậy, rất có phong độ và cúi đầu lịch sự.

Pacheco khẽ gật đầu và nói: “Vậy thì tôi sẽ chờ lời mời của anh ở Bộ phận Tuân thủ.

“Trước 12h?”

"Không thành vấn đề." Ngoài việc biết ơn anh ta, Barton còn cảm thấy rằng việc quen biết phó giám đốc Bộ phận Tuân thủ sẽ là một trợ giúp đắc lực cho công việc sau này .

Hơn nữa, anh tin rằng Pacheco hẳn cũng giống như mình, một số phương diện mạnh hơn người bình thường.

Nhìn thấy Pacheco rời khỏi phòng làm việc của mình, Barton lại ngồi xuống, yên lặng chậm rãi thở ra một hơi.

Là một người bình thường với chỉ số IQ bình thường, anh có thể nói rằng những chuyện liên quan đến Vernal rất kỳ lạ. Nó liên quan đến các vấn đề thần bí và tôn giáo.

Ngoài ra, anh thực sự rất quan tâm đến sự rạn nứt của gia tộc Tamara và bí ẩn lịch sử của Kỷ nguyên thứ cùng với sự kiện của Vernal, kỳ thật anh cũng tràn đầy hứng thú.

Tuy nhiên, anh biết rằng mình không thể thăm dò thêm nữa. Đó là nhờ sự may mắn lớn của một người bình thường khi anh có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng mà không chết. Nếu anh muốn tìm hiểu tình hình bên dưới mặt nước, thì chắc chắn sẽ chết đuối.

Cuộc thám hiểm khảo cổ lần trước khiến Barton không dám mạo hiểm, cũng không muốn mạo hiểm.

Đối với anh, tò mò có lẽ là thứ vô giá trị nhất.

Sau khi âm thầm cảm khái, Barton tiếp tục công việc của mình.

Lúc sắp tới 12h, anh thu dọn đồ đạc trên bàn rồi nhặt chiếc áo khoác và chiếc mũ đội đầu treo trên giá treo quần áo, rời khỏi văn phòng và đi đến cửa Phòng Tuân thủ.

Cốc! Cốc! Cốc! Barton gõ cửa gỗ trước mặt.

Ngay sau đó, Pacheco mở cửa và liếc nhìn Barton.

“Cho tôi thêm năm phút nữa. Tôi vẫn còn một số vấn đề cần giải quyết.

"Không có gì." Barton không bận tâm chút nào.

“Vào chờ đi,” Pacheco thản nhiên nói.

Barton không khách khí. Anh bước vào Phòng Tuân thủ và tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.

Khi ánh mắt di chuyển, anh nhận ra rằng có khoảng sáu đến bảy thành viên trong Bộ phận Tuân thủ.

Đúng lúc này, anh nghe thấy ai đó gõ cửa.

Không đợi các nhân viên của Bộ phận tuân thủ đứng dậy, cánh cửa đã mở ra.

Người đầu tiên bước vào là phó chủ tịch của "Quỹ ngân sách Tìm kiếm và Bảo tồn Di tích Ruen".

Ông là một ông già hoạt bát. Ông ta nhìn xung quanh và dừng lại một giây trước khi nói, “Có vẻ như mọi người đều ở đây.

“Hãy để tôi giới thiệu các bạn một đồng nghiệp mới.”

Vừa nói, phó chủ tịch vừa tiến lên vài bước, để lộ ra vị nhân viên mới đang đứng phía sau của Bộ phận Tuân thủ.

Cô ấy là một người phụ nữ ở độ tuổi đôi mươi. Cô có sống mũi cao và một đôi môi căng mọng. Đôi mắt cô màu xám đen và khuôn mặt xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy màu xanh phổ biến.

Tuy nhiên, không có biểu cảm nào trên khuôn mặt cô. Cô ấy trông không giống một người thực sự. Trông cô giống tượng sáp hơn.

Ánh mắt của Barton và Pacheco đông cứng lại.

Phó chủ tịch tiếp tục mỉm cười và nói: “Cô ấy sẽ giống như Pacheco, đảm nhận vai trò phó giám đốc Bộ phận Tuân thủ. Tên cô ấy là Alicia Tamara.”

—Kết thúc một ngày của một người bình thường—

Ghi chú của tác giả
P/s 1: Không có cách nào để đi sâu vào phần cuối của “Một ngày của một người bình thường”. Đây chỉ là phần giới thiệu về phần nổi của tảng băng trôi mà không đi sâu. Vâng, đó cũng là một phần tự sự thử nghiệm.

P/s 2: Nếu kết thúc chỉ đơn thuần mang ý nghĩa kinh dị mà không cần xem xét các nhân vật, thì nó sẽ được viết như sau:

Vừa nói, phó chủ tịch vừa tiến lên vài bước, để lộ ra phía sau là nhân viên mới của Bộ phận Tuân thủ.

Cô ấy là một phụ nữ ở độ tuổi đôi mươi. Cô có sống mũi cao và một đôi môi căng mọng. Đôi mắt cô màu xám đen và khuôn mặt xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy màu xanh phổ biến.

Ánh mắt của Barton và Pacheco đông cứng lại.

Lúc này, cô nhếch môi, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Xin chào mọi người. Tôi là Alicia Tamara.”

Ghi chú của dịch giả: haha, xong 1 phần rồi

Bình luận truyện

    Chương 8 :  Một ngày của người bình thường (8)

    Người đăng: Hạ Kiên

    Cảnh tượng trước mắt bình thường đến mức Barton cảm thấy không có vấn đề gì.

    Mặc dù anh mơ hồ cảm thấy rằng có gì đó quen thuộc , nhưng cũng không cho rằng điều này là kỳ quái.

    Một khung cảnh hàng ngày làm sao có thể không có chút quen thuộc?

    Ánh mắt anh thay đổi, nhìn lên bầu trời. Anh nhìn thấy vầng trăng đỏ thẫm lặng lẽ treo trên đó, tỏa ánh sáng khiến tâm trạng anh bất giác lắng xuống.

    Vào lúc đó, Barton dường như đã trút bỏ được một gánh nặng vô hình. Cơ thể và tâm trí anh thư thái lạ thường. Anh không còn sợ hãi, lo lắng và thất vọng như trước nữa.

    Trực giác tâm linh mách bảo anh rằng chuyện của Vernal đã đến hồi kết thúc, và nó sẽ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của anh nữa.

    “Chúa tể của Gió Bão, cảm ơn vì sự phù hộ của ngài". Barton ngay lập tức dùng nắm tay phải đấm vào ngực trái và lẩm bẩm một mình.

    Không còn lo lắng và căng thẳng, anh cảm thấy mỏi mệt như một cơn lũ. Nó trào dâng từ sâu thẳm tâm hồn anh, nhấn chìm não bộ, tay chân và mọi tế bào trong cơ thể anh.

    Barton không khỏi dùng mu bàn tay che miệng ngáp 1 cái, nhưng trên mặt lại xuất hiện một nụ cười hài lòng.

    Anh không ở trong thư phòng nữa, xoay người rời đi. Anh trở lại phòng ngủ và tắm một cách thoải mái, tận hưởng bản thân khi uống một ly nhỏ rượu vang đỏ.

    Đêm đó, Barton không mơ và ngủ rất say.

    Khi thức dậy vào buổi sáng, đầu óc anh thoải mái và tinh thần phấn chấn. Như thể anh đã có được một cuộc sống mới.

    Nhìn vợ vẫn đang ngủ say bên cạnh, Barton cẩn thận đứng dậy, thay quần áo và đi dạo quanh khu phố.

    Anh chưa bao giờ nhận ra quận của mình tuyệt vời như thế nào.

    Không khí trong lành, môi trường yên bình và phong cảnh thật dễ chịu. Ngay cả những người đi bộ đều có giáo dưỡng.

    Điều này khiến tâm trạng của Barton càng tốt hơn. Một lần nữa, anh hiểu sâu sắc rằng vấn đề với Vernal đã kết thúc, và anh đã trở lại cuộc sống bình thường, yên bình của mình.

    Anh mang tâm trạng dễ chịu và về nhà, thưởng thức bữa sáng cùng vợ con.

    Trong quá trình này, anh thậm chí còn kể cho vợ nghe về một câu chuyện cười mà anh đọc được trên báo và thỏa mãn bọn nhỏ những yêu cầu nhỏ nhặt.

    Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt vợ con, Barton cảm thấy hài lòng.

    Sau đó, anh mặc áo khoác, đội mũ và chống gậy trước khi bắt một chiếc xe ngựa công cộng không quỹ đạo. Anh đi bộ đến tận "Quỹ ngân sách Tìm kiếm và Bảo tồn Di tích Ruen" ở ngoại ô thành phố.

    Sau khi bước vào văn phòng của mình, Barton tìm về nhịp sống thường ngày . Anh không bắt tay ngay vào công việc mà chuẩn bị loại hồng trà thảo dược đặc biệt mà anh đã tự chuẩn bị.

    Với tách hồng trà, anh thong thả đọc những tờ báo mà anh không đặt mua ở nhà. Sau đó, anh mới cầm lên những lá thư và tài liệu mà anh đã nhận được, theo thứ tự thẩm duyệt.

    Quá trình và tốc độ như vậy khiến anh cảm thấy thoải mái lạ thường.

    Sự khác biệt duy nhất là Barton vẫn hơi lo lắng về việc lại nhận được một lá thư khác từ Vernal.

    Tuy nhiên, lo lắng này đã không trở thành hiện thực.

    Khoảng mười lăm phút sau, có người gõ cửa phòng làm việc của anh.

    “Mời vào.” Barton nhấc cốc lên và nhấp một ngụm trà.

    Người bước vào là phó giám đốc bộ phận tuân thủ, Pacheco Dwayne, trông có vẻ bình thường, không có bất kỳ đặc điểm nào nổi bật nhưng luôn tỏa ra một bầu không khí ấm áp và thân thiện.

    "Tối qua anh ngủ ngon không?" Pacheco hỏi khi đứng ở cửa.

    "Tuyệt vời." Barton không dấu diếm.

    Pacheco gật đầu và mỉm cười.

    “Có vẻ như anh đã thực sự thoát khỏi những ảnh hưởng từ chuyện này.”

    Barton đã không đề cập đến “cơn ác mộng” mà anh ấy đã gặp phải. Thay vào đó, anh hỏi, "Còn anh thì sao?"

    “Tôi cũng ngủ rất ngon,” Pacheco cười đáp. “Cảnh sát đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện này. Người ta nói rằng họ đã tìm thấy Vernal đêm qua. Thật không may, anh ta đã gặp phải một số chuyện bất hạnh."

    “Tội nghiệp anh ta, tôi hy vọng anh ấy có thể yên nghỉ.” Barton không cầu nguyện rằng Chúa sẽ bảo vệ anh ta, bởi vì Vernal đã từ bỏ niềm tin vào Chúa tể của Gió bão. Nếu thật sự có ban phước lành gì, thì đó nhất định sẽ là sấm sét và bão táp.

    Nói xong, nghĩ về sự trợ giúp mà Pacheco đã cung cấp cùng với thái độ thân thiện. Anh nói, "Tý nữa cùng ăn trưa không?"

    "Anh bao hả?" Pacheco hỏi với một nụ cười.

    "Tất nhiên rồi. Rất hân hạnh được làm bạn với anh.” Barton đứng dậy, rất có phong độ và cúi đầu lịch sự.

    Pacheco khẽ gật đầu và nói: “Vậy thì tôi sẽ chờ lời mời của anh ở Bộ phận Tuân thủ.

    “Trước 12h?”

    "Không thành vấn đề." Ngoài việc biết ơn anh ta, Barton còn cảm thấy rằng việc quen biết phó giám đốc Bộ phận Tuân thủ sẽ là một trợ giúp đắc lực cho công việc sau này .

    Hơn nữa, anh tin rằng Pacheco hẳn cũng giống như mình, một số phương diện mạnh hơn người bình thường.

    Nhìn thấy Pacheco rời khỏi phòng làm việc của mình, Barton lại ngồi xuống, yên lặng chậm rãi thở ra một hơi.

    Là một người bình thường với chỉ số IQ bình thường, anh có thể nói rằng những chuyện liên quan đến Vernal rất kỳ lạ. Nó liên quan đến các vấn đề thần bí và tôn giáo.

    Ngoài ra, anh thực sự rất quan tâm đến sự rạn nứt của gia tộc Tamara và bí ẩn lịch sử của Kỷ nguyên thứ cùng với sự kiện của Vernal, kỳ thật anh cũng tràn đầy hứng thú.

    Tuy nhiên, anh biết rằng mình không thể thăm dò thêm nữa. Đó là nhờ sự may mắn lớn của một người bình thường khi anh có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng mà không chết. Nếu anh muốn tìm hiểu tình hình bên dưới mặt nước, thì chắc chắn sẽ chết đuối.

    Cuộc thám hiểm khảo cổ lần trước khiến Barton không dám mạo hiểm, cũng không muốn mạo hiểm.

    Đối với anh, tò mò có lẽ là thứ vô giá trị nhất.

    Sau khi âm thầm cảm khái, Barton tiếp tục công việc của mình.

    Lúc sắp tới 12h, anh thu dọn đồ đạc trên bàn rồi nhặt chiếc áo khoác và chiếc mũ đội đầu treo trên giá treo quần áo, rời khỏi văn phòng và đi đến cửa Phòng Tuân thủ.

    Cốc! Cốc! Cốc! Barton gõ cửa gỗ trước mặt.

    Ngay sau đó, Pacheco mở cửa và liếc nhìn Barton.

    “Cho tôi thêm năm phút nữa. Tôi vẫn còn một số vấn đề cần giải quyết.

    "Không có gì." Barton không bận tâm chút nào.

    “Vào chờ đi,” Pacheco thản nhiên nói.

    Barton không khách khí. Anh bước vào Phòng Tuân thủ và tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.

    Khi ánh mắt di chuyển, anh nhận ra rằng có khoảng sáu đến bảy thành viên trong Bộ phận Tuân thủ.

    Đúng lúc này, anh nghe thấy ai đó gõ cửa.

    Không đợi các nhân viên của Bộ phận tuân thủ đứng dậy, cánh cửa đã mở ra.

    Người đầu tiên bước vào là phó chủ tịch của "Quỹ ngân sách Tìm kiếm và Bảo tồn Di tích Ruen".

    Ông là một ông già hoạt bát. Ông ta nhìn xung quanh và dừng lại một giây trước khi nói, “Có vẻ như mọi người đều ở đây.

    “Hãy để tôi giới thiệu các bạn một đồng nghiệp mới.”

    Vừa nói, phó chủ tịch vừa tiến lên vài bước, để lộ ra vị nhân viên mới đang đứng phía sau của Bộ phận Tuân thủ.

    Cô ấy là một người phụ nữ ở độ tuổi đôi mươi. Cô có sống mũi cao và một đôi môi căng mọng. Đôi mắt cô màu xám đen và khuôn mặt xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy màu xanh phổ biến.

    Tuy nhiên, không có biểu cảm nào trên khuôn mặt cô. Cô ấy trông không giống một người thực sự. Trông cô giống tượng sáp hơn.

    Ánh mắt của Barton và Pacheco đông cứng lại.

    Phó chủ tịch tiếp tục mỉm cười và nói: “Cô ấy sẽ giống như Pacheco, đảm nhận vai trò phó giám đốc Bộ phận Tuân thủ. Tên cô ấy là Alicia Tamara.”

    —Kết thúc một ngày của một người bình thường—

    Ghi chú của tác giả
    P/s 1: Không có cách nào để đi sâu vào phần cuối của “Một ngày của một người bình thường”. Đây chỉ là phần giới thiệu về phần nổi của tảng băng trôi mà không đi sâu. Vâng, đó cũng là một phần tự sự thử nghiệm.

    P/s 2: Nếu kết thúc chỉ đơn thuần mang ý nghĩa kinh dị mà không cần xem xét các nhân vật, thì nó sẽ được viết như sau:

    Vừa nói, phó chủ tịch vừa tiến lên vài bước, để lộ ra phía sau là nhân viên mới của Bộ phận Tuân thủ.

    Cô ấy là một phụ nữ ở độ tuổi đôi mươi. Cô có sống mũi cao và một đôi môi căng mọng. Đôi mắt cô màu xám đen và khuôn mặt xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy màu xanh phổ biến.

    Ánh mắt của Barton và Pacheco đông cứng lại.

    Lúc này, cô nhếch môi, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Xin chào mọi người. Tôi là Alicia Tamara.”

    Ghi chú của dịch giả: haha, xong 1 phần rồi