[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
Chương 1234 :
Người đăng: TFFFFFFFFF
Ngày đăng: 19:32 04-08-2024
Chương 1234 :
Thật ra Truy Nguyệt chân nhân rất coi trọng Lan Đình, cũng âm thầm tra tìm qua phương pháp tu luyện của Hồng Mông Tiên thể, lại không thu hoạch được gì.
- Lan sư muội ngươi cũng không cần bối rối, đây vốn chính là quá trình tu luyện của Hồng Mông Tiên thể.
Bất Hủ tiên tử nghiêm túc chỉ điểm.
- Như thế nào là Hồng Mông, Hồng Mông tức hỗn độn, tức là âm dương hợp nhất, mặc dù Kim Đan Nguyên Thần ngươi là dương thuộc tính, nhưng ngươi là thuần âm chi thể.
- Chỉ cần ngươi làm từng bước tu luyện tới Hợp Thể kỳ, Nguyên Thần cùng thân thể dung hợp, tự nhiên nước chảy thành sông, Hồng Mông Tiên thể đại thành.
- Tốt nhất là dùng Nguyên Thần hấp thu càng nhiều Thái Dương lực, như thế thì khi đến Hợp Thể kỳ sẽ có chỗ tốt.
- Thật?
Truy Nguyệt chân nhân cười nói, mặc dù cảm giác Lục Dương có chút kỳ kỳ quái quái, có không ít bí mật, bất quá bản tính không xấu, nếu có cơ hội, có thể tác hợp.
Nếu dùng bộ dáng lúc đầu, Lục Dương sẽ nhận biết, nhưng hiện tại nhỏ đi, nhận ra tương đối phí sức.
Lan Đình lại hàn huyên một hồi cùng Bất Hủ tiên tử, Truy Nguyệt chân nhân, sau đó vừa lòng thỏa ý rời đi.
- Lục Dương sư huynh, ngươi không sao chứ?
Trong lòng Bất Hủ tiên tử tự nhủ nếu ngươi là hỏi bản chép tay của Tiên Nhân kia ở đâu, bản tiên cũng chỉ có thể viết một phần tại hiện trường cho ngươi.
Bất Hủ tiên tử có Lục Dương nhắc nhở, thuận buồm xuôi gió ứng đối.
Lan Đình nghe được hai mắt phát sáng, quét tan u ám tồn tại thật lâu ở trong lòng.
Hắn nhớ kỹ vị này là gọi Hà Miểu, ở phòng luyện khí.
Lan Đình sao lại không tin lời Lục Dương, hỏi lại bất quá là phản ứng theo bản năng.
- Đây là nội dung a đọc được từ một bản chép tay của Tiên Nhân.
Ngay sau đó, lại có một vị đệ tử Tiên cung dẫn theo rổ quả đến thăm Lục Dương.
Gương mặt Hà Miểu ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn Bất Hủ tiên tử.
- Xem ra ngươi và Lan Đình có quan hệ rất tốt.
Hà Miểu có chút thẹn thùng, thật không dám nói với Lục Dương quá nhiều, rất nhanh đã rời đi.
- Hà sư muội ta không sao đâu, đa tạ sư muội quan tâm sư huynh.
- Sư huynh không sao thì tốt rồi.
Bất Hủ tiên tử ứng đối ngày càng thành thạo.
Lại một vị đệ tử Tiên cung cần theo rổ quả đến thăm Lục Dương.
Hiện tại tốt rồi, Lục Dương tiến vào Tội Nhân điện, mọi người có thể thuận lý thành chương đi thăm Lục Dương, gia tăng cơ hội tiếp xúc với Lục Dương.
Truy Nguyệt chân nhân cười nói, ý cười có chút mất tự nhiên.
- Ngươi ăn thêm chút nữa?
- Xem ra quan hệ giữa ngươi và Hà Miểu cũng rất tốt.
- Được thôi.
- Ta ăn không vô.
Bất Hủ tiên tử nhìn Truy Nguyệt chân nhân đang dùng ánh mắt u oán nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng coi trọng rổ quả của mình.
- Lục Dương sư huynh, ngươi không sao chứ?
Truy Nguyệt chân nhân trầm mặc.
Mấy bản tiểu thuyết mà ta đặt ở Tàng Kinh Các kia, các ngươi chỉ đọc qua chơi thôi à, Lục Dương tiểu tử này ưu tú như vậy?
Hắn chẳng phải bối cảnh tốt một chút, thiên phú cao một chút, tu vi cao một chút, kỳ ngộ nhiều một chút, tính cách tốt một chút, biết nhiều một chút, trừ cái đó ra thì có gì khác với tu sĩ khác.
- Đa tạ An sư tỷ quan tâm, lao ngục thanh nhàn, vừa lúc ở đây tu thân dưỡng tính, rèn luyện tâm cảnh, vẫn có thể xem như một cơ duyên.
Hạ Đường sư muội, Hoàng Sơn sư muội, Bộ Liên Tâm sư tỷ... Trong phòng Bất Hủ tiên tử bày đầy rổ quả. Trước đó có Lan Đình cản trở, các đệ tử Tiên cung không có ý đi tiếp xúc Lục Dương.
Ý cười Truy Nguyệt chân nhân giống như treo ở trên mặt, có chút cứng ngắc.
- Quan hệ giữa ngươi cùng An Thu Hà cũng rất tốt.
Bất Hủ tiên tử tự mình ăn.
Tầm mắt Bất Hủ tiên tử rất cao, những linh quả này đều không lọt nổi mắt xanh của nàng, nhưng dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, nhiều linh quả như vậy để ở chỗ này, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được hai ba quả.
Những phạm nhân khác nhìn sang Bất Hủ tiên tử bên này, toát ra ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.
Tiểu tử này đến Tội Nhân điện nghỉ phép hả?
- Lục Dương đạo hữu, ta có mấy điểm không rõ liên quan đến tu hành kiếm đạo, có thể chỉ điểm tại hạ một hai không?
Tuyết Thập Lâu ở sát vách khác hỏi.
Bất Hủ tiên tử suy nghĩ, nàng có kinh nghiệm ứng phó nữ tu, kiếm tu thì không quá lành nghề:
- Tiểu Dương Tử, ngươi tới.
Lục Dương không thẹn với danh xưng kiếm đạo đệ nhất nhân cùng giai, vấn đề khó về kiếm đạo làm Tuyết Thập Lâu bối rối nhiều năm, khi nghe Lục Dương chỉ điểm hai câu đã hiểu ra, mơ hồ còn nhìn thấy con đường phía trước, vui vẻ từ tâm.
- Lục Dương sư huynh, buổi tối hôm nay còn kể chuyện xưa không?
Giọng nói của Bạch Dạ từ phía sau lưng vang lên.
Trong khoảng thời gian dạy bảo Tuyết Thập Lâu, ngày đêm luân phiên, hiện tại là Bạch Dạ chủ đạo thân thể. Lục Dương đã ở chỗ này, nàng cũng không cần đi ra ngoài chơi.
- Giảng.
- Kỳ quái, làm sao cảm giác lúc ở bên ngoài cũng không có bận rộn như vậy, đi vào Tội Nhân điện ngược lại bận rộn rồi?
Trong lòng Lục Dương thầm nhủ.
Trong ngày thường, Tội Nhân điện vắng ngắt, gần đây trở nên nhộn nhịp dị thường, Lan Đình thấy ở trong mắt, gấp ở trong lòng, nhưng không có biện pháp.
Nàng không có lý do ngăn cản các sư tỷ các sư muội, người ta danh chính ngôn thuận đi thăm tù a.
Mặc dù mục đích không quá đơn thuần.
Cũng may đến ban đêm, các sư muội sư tỷ biết phân tấc, không thể quấy rầy Lục Dương nghỉ ngơi, để Lan Đình thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù Lục Dương đến ban đêm vẫn không thể nghỉ ngơi. ...
- Sư phụ, đây chính là tình hình gần đây của Lục Dương.
Kinh Hồng thu nhỏ nói với tồn tại bên trong chiếc nhẫn đen nhánh.
Không biết sư phụ đang kiêng kị cái gì, không dám dùng thần thức dò xét, chỉ có thể để cho mình khẩu thuật biểu hiện của Lục Dương ở trong Tiên cung.
- Trải nghiệm của sư huynh thật đặc sắc.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ Bạch Dạ ngươi tu vi Độ Kiếp kỳ xuống núi, đây không phải là xông xáo giang hồ, gọi đó là càn quét giang hồ.
Kinh Hồng sờ nhẫn cổ đen nhánh, an tâm không thôi.
- Đáng tiếc ta không cách nào rời đi lãnh địa của bản thể, bằng không có thể theo sư huynh đi xông xáo giang hồ.
- Ngươi cần cách hắn xa một chút, chớ có bị thể chất của hắn ảnh hưởng, người có thể kết hậu cung Kim Đan, thường thường đều là thiên địa bất dung, kết cục rất thê thảm.
Bạch Dạ bị chuyện cũ của Lục Dương kích thích, tư duy trong bất tri bất giác thay đổi, trở nên càng ngày càng thông minh.
Ý niệm bên trong chiếc nhẫn đen nhánh suy nghĩ một lát, truyền ra giọng nói già nua mà hùng hậu:
Giống như Tuế Nguyệt Tiên, Bạch Dạ từ khi sinh ra linh trí đã bắt đầu ở tu vi Độ Kiếp kỳ tu sĩ.
- Tuân mệnh.
Xem ra thể chất của kẻ này có chút đặc thù, trời sinh có thể chất hấp dẫn nữ tử, nói không chừng ở Kim Đan kỳ ngưng kết chính là hậu cung Kim Đan.
Trong đầu Bạch Dạ không ngừng nhớ lại chuyện xưa mà Lục Dương vừa rồi giảng, cảm thấy tiếc nuối vì không thể đích thân tới hiện trường.
- Khiêng núi đi tới đi lui có quá rêu rao hay không?
Chiếc nhẫn này là nàng chiếm được từ bên trong một bí cảnh, trong giới chỉ tồn tại một vị cổ xưa mà cường đại, không gì không biết, chỉ điểm mình tu hành, dựa theo tồn tại trong giới chỉ chỉ đạo, nàng từng bước một cải thiện thể chất, tập được luyện khí thuật, tấn thăng Hóa Thần kỳ, mới có thành tựu ngày hôm nay. Bởi vì tồn tại trong giới chỉ để nàng giấu kín, trên dưới Tiên cung cũng không biết bản lĩnh của nàng. ...
Lục Dương hảo tâm uốn nắn chỗ sai lầm trong ý nghĩ này, mặc dù hắn cũng thấy Bạch Dạ thật đáng thương, muốn mang Bạch Dạ ra ngoài đi dạo. Nhưng mang theo cả ngọn núi có cây nguyệt quế tổ thông thiên đi tới đi lui, ngẫm lại thôi đã có chút cảm giác kinh khủng, ai gặp mà không nhanh chân chạy mất.
- Đúng rồi, ta có thể mang theo ngọn núi rời đi mà.
Dù sao Đại Tuyết Sơn nhiều núi như vậy, tùy tiện dọn đi một ngọn cũng không có gì.
- Tiểu Dương Tử cố ý đưa ra ý nghĩ khiêng núi đi chơi quá rêu rao, từ đó dùng tiềm thức dẫn đạo Bạch Dạ đưa ra suy nghĩ muốn mang núi tuyết đến Vấn Đạo tông, phần tâm cơ này đã không kém gì bản tiên.
Lục Dương há to miệng, phát hiện giống như không có lý do gì phản bác.
Bất Hủ tiên tử lộ ra biểu cảm 'Bản tiên đều hiểu'.
- Ta có thể chuyển một ngọn núi đến Vấn Đạo tông của các ngươi.
- A Nhật, đây là ta chủ động, không liên quan gì đến Lục Dương sư huynh.
Bạch Dạ đột phát ý tưởng, suy nghĩ biện pháp điều hoà:
Bạch Dạ không thể rời đi lĩnh vực của bản thể, Truy Nguyệt chân nhân cũng không thể rời đi.
- Lại nói, ta đi Vấn Đạo tông, chẳng phải ngươi cũng có thể đi Vấn Đạo tông rồi?
Bạch Dạ vội vàng nói.
Mặc dù không thể bồi tiếp Lục Dương sư huynh xông xáo giang hồ, nhưng thay đổi hoàn cảnh cũng rất tốt.
Sáng sớm, Truy Nguyệt chân nhân lộ ra thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Lục Dương:
- Lục Dương tiểu tử, ngươi có quan hệ rất không tệ với các đệ tử Tiên cung chúng ta thì cũng thôi, còn muốn lừa gạt Tiểu Dạ?
Lúc này mới tiếp xúc mấy ngày với Lục Dương thôi, thế mà có suy nghĩ dời núi đến Vấn Đạo tông, nếu thời gian dài tiếp xúc Lục Dương thì còn chịu nổi sao?
Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử rất hài lòng gật đầu, bản tiên biết Tiểu Dương Tử người một lòng với bản tiên.
- Khẳng định phải nói thành Bạch Dạ chủ động.
Lục Dương tranh thủ thời gian phủi sạch quan hệ, nếu việc Bạch Dạ lắc lư đến Vấn Đạo tông có dính dáng gì với mình, Đại sư tỷ và Đái sư huynh sẽ hiểu lầm mình như thế nào chứ.
- Tiên tử ngươi chớ nói lung tung, là Bạch Dạ chủ động nói muốn tới Vấn Đạo tông.
Truy Nguyệt chân nhân chần chừ một lát, không có phản bác.
Mặc dù nói như vậy có chút có lỗi với Tiên cung mà nàng khai sáng, nhưng nàng xác thực có suy nghĩ chuyển sang nơi khác du ngoạn.
Không hổ là Tiểu Dương Tử, biết chỉ cần lắc lư Bạch Dạ, Bạch Nhật sẽ ngoan ngoãn đi theo đến Vấn Đạo tông chúng ta.
Bất Hủ tiên tử tán thưởng không thôi về hành vi của Lục Dương, nếu như không phải Lục Dương đã có địa vị cực cao, phong không thể phong, nói cái gì đều muốn thăng quan tiến tước cho Lục Dương.
- Hay là Tiểu Dương Tử ngươi hiện tại kế nhiệm vị trí Đậu Đế đi?
Lục Dương không biết Bất Hủ tiên tử làm sao đột nhiên có ý nghĩ doạ người này.
- Lục Dương sư huynh, ta có thể lĩnh giáo ngươi vấn đề về kiếm đạo không?
Hiên Viên Thiên Ngân ở sát vách của sát vách hô.
Hôm qua gặp sư đệ Tuyết Thập Lâu nhờ Lục Dương chỉ điểm mà có thu hoạch lớn, hắn cũng không nhịn được.
- Được thì được, bất quá ngươi có thể để cho Tuyết đạo hữu truyền đạt giùm hay không.
Lục Dương hảo tâm đề nghị, giữa hai người cách một Tuyết Thập Lâu, Hiên Viên Thiên Ngân chỉ có thể hét lên, quá ồn.
- Ta giấu cái rắm, ta chỉ có tài nghệ thế thôi!
- Ta giấu cái rắm, ta chỉ có tài nghệ thế thôi.
- Ngươi có thể giải đáp? Vậy ngươi trước kia tại sao không nói?
- Sư huynh nói nhỏ chút, ngươi rống to như thế, toàn bộ Tội Nhân điện đều biết trình độ kiếm đạo của ngươi không được.
- Vấn đề này đến cả ta đều có thể giải đáp.
Tuyết Thập Lâu bất đắc dĩ nói, hắn thường xuyên có cảm giác hắn mới là sư huynh.
- Sư đệ, ngươi hỏi Lục Dương đạo hữu một chút, khi ta thi triển kiểu dáng Bình Sa Lạc Nhạn luôn luôn cảm giác thiếu khuyết chút gì, đến tột cùng là thiếu khuyết cái gì?
Hiên Viên Thiên Ngân đè thấp tiếng lại hô một lần, lúc này chỉ có Tuyết Thập Lâu có thể nghe thấy được.
Hiên Viên Thiên Ngân nghiêng người nhìn Tuyết Thập Lâu, giống như ngày đầu tiên biết hắn:
Tuyết Thập Lâu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sư huynh nhà mình:
Hiên Viên Thiên Ngân giận dữ.
Hiên Viên Thiên Ngân làm việc quan tâm chú ý thông suốt, tuyệt đối không làm oan mình.
- Ta cho rằng ngươi cố ý giấu dốt.
- Được rồi.
- Ngươi không cần nói lần hai, ta có thể nghe rõ ràng.
- Không được, ta không nói hai lần thì trong lòng kìm nén sẽ rất khó chịu.
- Thật ồn ào!
- Nói gì vậy, giao lưu kiếm đạo không chỉ có trợ giúp ngươi và Hiên Viên đạo hữu, ta cũng có được trợ giúp rất lớn.
- Để Tuyết Thập Lâu cảm thấy đau đớn là chuyện phi thường thoải mái, cho hắn tâm tình vui sướng, chẳng lẽ lại là Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu?...
- Để Lục Dương đạo hữu chê cười.
Đại khái chắc là chán sống nhỉ?
Tuyết Thập Lâu giải đáp từng vấn đề của Hiên Viên Thiên Ngân, bất quá cũng không phải cái gì cũng biết, ngẫu nhiên vẫn có một hai đề khó nhờ Lục Dương giúp.
- Quả thật là mẫu mực của chúng ta.
- Tuyết đạo hữu còn tìm hiểu ra tâm cảnh như thế trong khốn cảnh, thật sự là lợi hại.
- Đã không thể chịu đựng được thống khổ, vậy thì tiếp nhận thống khổ, hưởng thụ thống khổ.
Tuyết Thập Lâu ngượng ngùng nói.
- Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu? Là nói có thể dùng đạo quả hình thức ban đầu ảnh hưởng tình cảm sao?
Lục Dương nhìn Tuyết Thập Lâu sát vách đang vặn vẹo trên mặt đất giống như con giòi, lộ ra biểu tình hạnh phúc hưởng thụ, thần sắc lộ vẻ quái dị.
Cũng không biết Tuyết Thập Lâu sau khi tỉnh lại sẽ có biểu tình gì.
Tuyết Thập Lâu đang muốn nói cái gì, thần sắc bỗng nhiên đại biến, trên mặt tràn đầy mồ hôi, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn kêu ngao ngao.
Tiểu động tác của Truy Nguyệt chân nhân lừa gạt được tất cả mọi người, nhưng không thể gạt được Bất Hủ tiên tử.
Nàng suy nghĩ, cảm thấy không có người chú ý tới nàng, vụng trộm thôi động đạo quả hình thức ban đầu, nhắm chuẩn Tuyết Thập Lâu, Tuyết Thập Lâu lập tức không la to nữa, mặc dù còn lăn lộn trên mặt đất, lại lộ ra biểu tình dễ chịu mà vui sướng, phi thường hưởng thụ.
Truy Nguyệt chân nhân ở sát vách của sát vách nói.
Đám tù nhân nhìn dáng vẻ của Tuyết Thập Lâu, đều cảm thấy tâm cảnh của Tuyết Thập Lâu không phải dạng tầm thường, ngày sau tất có thành tựu.
- Đúng, Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu có thể làm người ta cao hứng, tức giận, sợ hãi các loại, thời thượng cổ có mấy người ngưng tụ Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, bản tiên nhớ lúc ấy có gia hỏa gọi Hoan Hỉ Chí Tôn là nổi tiếng nhất, có thể tùy ý thay đổi cảm xúc của người khác, tỉ như hắn đánh người, người kia không những không tức giận, còn rất cao hứng.
- Tỉ như hắn có thể để bất kỳ kẻ nào sinh ra cảm giác ái mộ hắn, không phân biệt nam nữ.
- Tỉ như hắn có thể tiêu trừ sợ hãi của bản thân, để hắn đối mặt với bất kỳ nguy nan cùng hiểm cảnh gì cũng đều ung dung không vội.
- Lại tỉ như hắn có thể để đối thủ lâm vào cảm xúc bi thương, không có ý chí chiến đấu, hay là lâm vào cảm xúc phẫn nộ, mê thất tâm trí, có rất nhiều cách dùng.
- Về sau hắn thế nào?
- Về sau hắn giao thủ với Cửu Trọng Tiên, thời điểm đó hai người đều là Bán Tiên, trình độ không sai biệt lắm, rất khó phân ra thắng bại.
- Hoan Hỉ Chí Tôn để Cửu Trọng Tiên lâm vào tâm tình bi thương, không cách nào tự kiềm chế.
- Ngươi cũng biết, bi thương thường thường liên hệ với phẫn nộ, sau khi Cửu Trọng Tiên lâm vào tâm tình bi thương, rất nhanh lại phẫn nộ, nổi gân xanh, hai mắt đỏ hồng, bị cảm xúc kích thích, rống to một cái, thực lực tăng mạnh, xử lý Hoan Hỉ Chí Tôn.
- À đúng rồi, gia hỏa kết hậu cung Kim Đan cũng là Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, dựa theo cách nói của hắn, hắn lĩnh ngộ được 'Thích' từ trong hậu cung, tiếp theo lĩnh ngộ được 'Thất tình '.
- Có Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, càng nhiều nữ tu thích hắn.
- Ngươi cũng đã biết kết cục của hắn, nữ tu thích hắn thật sự rất yêu thương hắn, không nỡ tách ra xa hắn, cho nên cùng nhau phân thây hắn, mỗi người đều có thể lấy được một khối.
Chương 1234 :
Người đăng: TFFFFFFFFF
Nàng hỏi qua rất nhiều trưởng bối, cũng đọc qua nhiều cổ tịch, đều vô dụng, số lần Hồng Mông Tiên thể xuất hiện quá ít, căn bản không có phương pháp tu hành nào lưu lại.
Thật ra Truy Nguyệt chân nhân rất coi trọng Lan Đình, cũng âm thầm tra tìm qua phương pháp tu luyện của Hồng Mông Tiên thể, lại không thu hoạch được gì.
- Lan sư muội ngươi cũng không cần bối rối, đây vốn chính là quá trình tu luyện của Hồng Mông Tiên thể.
Bất Hủ tiên tử nghiêm túc chỉ điểm.
- Như thế nào là Hồng Mông, Hồng Mông tức hỗn độn, tức là âm dương hợp nhất, mặc dù Kim Đan Nguyên Thần ngươi là dương thuộc tính, nhưng ngươi là thuần âm chi thể.
- Chỉ cần ngươi làm từng bước tu luyện tới Hợp Thể kỳ, Nguyên Thần cùng thân thể dung hợp, tự nhiên nước chảy thành sông, Hồng Mông Tiên thể đại thành.
- Tốt nhất là dùng Nguyên Thần hấp thu càng nhiều Thái Dương lực, như thế thì khi đến Hợp Thể kỳ sẽ có chỗ tốt.
- Thật?
Truy Nguyệt chân nhân cười nói, mặc dù cảm giác Lục Dương có chút kỳ kỳ quái quái, có không ít bí mật, bất quá bản tính không xấu, nếu có cơ hội, có thể tác hợp.
Nếu dùng bộ dáng lúc đầu, Lục Dương sẽ nhận biết, nhưng hiện tại nhỏ đi, nhận ra tương đối phí sức.
Lan Đình lại hàn huyên một hồi cùng Bất Hủ tiên tử, Truy Nguyệt chân nhân, sau đó vừa lòng thỏa ý rời đi.
- Lục Dương sư huynh, ngươi không sao chứ?
Trong lòng Bất Hủ tiên tử tự nhủ nếu ngươi là hỏi bản chép tay của Tiên Nhân kia ở đâu, bản tiên cũng chỉ có thể viết một phần tại hiện trường cho ngươi.
Bất Hủ tiên tử có Lục Dương nhắc nhở, thuận buồm xuôi gió ứng đối.
Lan Đình nghe được hai mắt phát sáng, quét tan u ám tồn tại thật lâu ở trong lòng.
Hắn nhớ kỹ vị này là gọi Hà Miểu, ở phòng luyện khí.
Lan Đình sao lại không tin lời Lục Dương, hỏi lại bất quá là phản ứng theo bản năng.
- Đây là nội dung a đọc được từ một bản chép tay của Tiên Nhân.
Ngay sau đó, lại có một vị đệ tử Tiên cung dẫn theo rổ quả đến thăm Lục Dương.
Gương mặt Hà Miểu ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn Bất Hủ tiên tử.
- Xem ra ngươi và Lan Đình có quan hệ rất tốt.
Hà Miểu có chút thẹn thùng, thật không dám nói với Lục Dương quá nhiều, rất nhanh đã rời đi.
- Hà sư muội ta không sao đâu, đa tạ sư muội quan tâm sư huynh.
- Sư huynh không sao thì tốt rồi.
Bất Hủ tiên tử ứng đối ngày càng thành thạo.
Lại một vị đệ tử Tiên cung cần theo rổ quả đến thăm Lục Dương.
Hiện tại tốt rồi, Lục Dương tiến vào Tội Nhân điện, mọi người có thể thuận lý thành chương đi thăm Lục Dương, gia tăng cơ hội tiếp xúc với Lục Dương.
Truy Nguyệt chân nhân cười nói, ý cười có chút mất tự nhiên.
- Ngươi ăn thêm chút nữa?
- Xem ra quan hệ giữa ngươi và Hà Miểu cũng rất tốt.
- Được thôi.
- Ta ăn không vô.
Bất Hủ tiên tử nhìn Truy Nguyệt chân nhân đang dùng ánh mắt u oán nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng coi trọng rổ quả của mình.
- Lục Dương sư huynh, ngươi không sao chứ?
Truy Nguyệt chân nhân trầm mặc.
Mấy bản tiểu thuyết mà ta đặt ở Tàng Kinh Các kia, các ngươi chỉ đọc qua chơi thôi à, Lục Dương tiểu tử này ưu tú như vậy?
Hắn chẳng phải bối cảnh tốt một chút, thiên phú cao một chút, tu vi cao một chút, kỳ ngộ nhiều một chút, tính cách tốt một chút, biết nhiều một chút, trừ cái đó ra thì có gì khác với tu sĩ khác.
- Đa tạ An sư tỷ quan tâm, lao ngục thanh nhàn, vừa lúc ở đây tu thân dưỡng tính, rèn luyện tâm cảnh, vẫn có thể xem như một cơ duyên.
Hạ Đường sư muội, Hoàng Sơn sư muội, Bộ Liên Tâm sư tỷ... Trong phòng Bất Hủ tiên tử bày đầy rổ quả. Trước đó có Lan Đình cản trở, các đệ tử Tiên cung không có ý đi tiếp xúc Lục Dương.
Ý cười Truy Nguyệt chân nhân giống như treo ở trên mặt, có chút cứng ngắc.
- Quan hệ giữa ngươi cùng An Thu Hà cũng rất tốt.
Bất Hủ tiên tử tự mình ăn.
Tầm mắt Bất Hủ tiên tử rất cao, những linh quả này đều không lọt nổi mắt xanh của nàng, nhưng dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, nhiều linh quả như vậy để ở chỗ này, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được hai ba quả.
Những phạm nhân khác nhìn sang Bất Hủ tiên tử bên này, toát ra ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.
Tiểu tử này đến Tội Nhân điện nghỉ phép hả?
- Lục Dương đạo hữu, ta có mấy điểm không rõ liên quan đến tu hành kiếm đạo, có thể chỉ điểm tại hạ một hai không?
Tuyết Thập Lâu ở sát vách khác hỏi.
Bất Hủ tiên tử suy nghĩ, nàng có kinh nghiệm ứng phó nữ tu, kiếm tu thì không quá lành nghề:
- Tiểu Dương Tử, ngươi tới.
Lục Dương không thẹn với danh xưng kiếm đạo đệ nhất nhân cùng giai, vấn đề khó về kiếm đạo làm Tuyết Thập Lâu bối rối nhiều năm, khi nghe Lục Dương chỉ điểm hai câu đã hiểu ra, mơ hồ còn nhìn thấy con đường phía trước, vui vẻ từ tâm.
- Lục Dương sư huynh, buổi tối hôm nay còn kể chuyện xưa không?
Giọng nói của Bạch Dạ từ phía sau lưng vang lên.
Trong khoảng thời gian dạy bảo Tuyết Thập Lâu, ngày đêm luân phiên, hiện tại là Bạch Dạ chủ đạo thân thể. Lục Dương đã ở chỗ này, nàng cũng không cần đi ra ngoài chơi.
- Giảng.
- Kỳ quái, làm sao cảm giác lúc ở bên ngoài cũng không có bận rộn như vậy, đi vào Tội Nhân điện ngược lại bận rộn rồi?
Trong lòng Lục Dương thầm nhủ.
Trong ngày thường, Tội Nhân điện vắng ngắt, gần đây trở nên nhộn nhịp dị thường, Lan Đình thấy ở trong mắt, gấp ở trong lòng, nhưng không có biện pháp.
Nàng không có lý do ngăn cản các sư tỷ các sư muội, người ta danh chính ngôn thuận đi thăm tù a.
Mặc dù mục đích không quá đơn thuần.
Cũng may đến ban đêm, các sư muội sư tỷ biết phân tấc, không thể quấy rầy Lục Dương nghỉ ngơi, để Lan Đình thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù Lục Dương đến ban đêm vẫn không thể nghỉ ngơi. ...
- Sư phụ, đây chính là tình hình gần đây của Lục Dương.
Kinh Hồng thu nhỏ nói với tồn tại bên trong chiếc nhẫn đen nhánh.
Không biết sư phụ đang kiêng kị cái gì, không dám dùng thần thức dò xét, chỉ có thể để cho mình khẩu thuật biểu hiện của Lục Dương ở trong Tiên cung.
- Trải nghiệm của sư huynh thật đặc sắc.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ Bạch Dạ ngươi tu vi Độ Kiếp kỳ xuống núi, đây không phải là xông xáo giang hồ, gọi đó là càn quét giang hồ.
Kinh Hồng sờ nhẫn cổ đen nhánh, an tâm không thôi.
- Đáng tiếc ta không cách nào rời đi lãnh địa của bản thể, bằng không có thể theo sư huynh đi xông xáo giang hồ.
- Ngươi cần cách hắn xa một chút, chớ có bị thể chất của hắn ảnh hưởng, người có thể kết hậu cung Kim Đan, thường thường đều là thiên địa bất dung, kết cục rất thê thảm.
Bạch Dạ bị chuyện cũ của Lục Dương kích thích, tư duy trong bất tri bất giác thay đổi, trở nên càng ngày càng thông minh.
Ý niệm bên trong chiếc nhẫn đen nhánh suy nghĩ một lát, truyền ra giọng nói già nua mà hùng hậu:
Giống như Tuế Nguyệt Tiên, Bạch Dạ từ khi sinh ra linh trí đã bắt đầu ở tu vi Độ Kiếp kỳ tu sĩ.
- Tuân mệnh.
Xem ra thể chất của kẻ này có chút đặc thù, trời sinh có thể chất hấp dẫn nữ tử, nói không chừng ở Kim Đan kỳ ngưng kết chính là hậu cung Kim Đan.
Trong đầu Bạch Dạ không ngừng nhớ lại chuyện xưa mà Lục Dương vừa rồi giảng, cảm thấy tiếc nuối vì không thể đích thân tới hiện trường.
- Khiêng núi đi tới đi lui có quá rêu rao hay không?
Chiếc nhẫn này là nàng chiếm được từ bên trong một bí cảnh, trong giới chỉ tồn tại một vị cổ xưa mà cường đại, không gì không biết, chỉ điểm mình tu hành, dựa theo tồn tại trong giới chỉ chỉ đạo, nàng từng bước một cải thiện thể chất, tập được luyện khí thuật, tấn thăng Hóa Thần kỳ, mới có thành tựu ngày hôm nay. Bởi vì tồn tại trong giới chỉ để nàng giấu kín, trên dưới Tiên cung cũng không biết bản lĩnh của nàng. ...
Lục Dương hảo tâm uốn nắn chỗ sai lầm trong ý nghĩ này, mặc dù hắn cũng thấy Bạch Dạ thật đáng thương, muốn mang Bạch Dạ ra ngoài đi dạo. Nhưng mang theo cả ngọn núi có cây nguyệt quế tổ thông thiên đi tới đi lui, ngẫm lại thôi đã có chút cảm giác kinh khủng, ai gặp mà không nhanh chân chạy mất.
- Đúng rồi, ta có thể mang theo ngọn núi rời đi mà.
Dù sao Đại Tuyết Sơn nhiều núi như vậy, tùy tiện dọn đi một ngọn cũng không có gì.
- Tiểu Dương Tử cố ý đưa ra ý nghĩ khiêng núi đi chơi quá rêu rao, từ đó dùng tiềm thức dẫn đạo Bạch Dạ đưa ra suy nghĩ muốn mang núi tuyết đến Vấn Đạo tông, phần tâm cơ này đã không kém gì bản tiên.
Lục Dương há to miệng, phát hiện giống như không có lý do gì phản bác.
Bất Hủ tiên tử lộ ra biểu cảm 'Bản tiên đều hiểu'.
- Ta có thể chuyển một ngọn núi đến Vấn Đạo tông của các ngươi.
- A Nhật, đây là ta chủ động, không liên quan gì đến Lục Dương sư huynh.
Bạch Dạ đột phát ý tưởng, suy nghĩ biện pháp điều hoà:
Bạch Dạ không thể rời đi lĩnh vực của bản thể, Truy Nguyệt chân nhân cũng không thể rời đi.
- Lại nói, ta đi Vấn Đạo tông, chẳng phải ngươi cũng có thể đi Vấn Đạo tông rồi?
Bạch Dạ vội vàng nói.
Mặc dù không thể bồi tiếp Lục Dương sư huynh xông xáo giang hồ, nhưng thay đổi hoàn cảnh cũng rất tốt.
Sáng sớm, Truy Nguyệt chân nhân lộ ra thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Lục Dương:
- Lục Dương tiểu tử, ngươi có quan hệ rất không tệ với các đệ tử Tiên cung chúng ta thì cũng thôi, còn muốn lừa gạt Tiểu Dạ?
Lúc này mới tiếp xúc mấy ngày với Lục Dương thôi, thế mà có suy nghĩ dời núi đến Vấn Đạo tông, nếu thời gian dài tiếp xúc Lục Dương thì còn chịu nổi sao?
Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử rất hài lòng gật đầu, bản tiên biết Tiểu Dương Tử người một lòng với bản tiên.
- Khẳng định phải nói thành Bạch Dạ chủ động.
Lục Dương tranh thủ thời gian phủi sạch quan hệ, nếu việc Bạch Dạ lắc lư đến Vấn Đạo tông có dính dáng gì với mình, Đại sư tỷ và Đái sư huynh sẽ hiểu lầm mình như thế nào chứ.
- Tiên tử ngươi chớ nói lung tung, là Bạch Dạ chủ động nói muốn tới Vấn Đạo tông.
Truy Nguyệt chân nhân chần chừ một lát, không có phản bác.
Mặc dù nói như vậy có chút có lỗi với Tiên cung mà nàng khai sáng, nhưng nàng xác thực có suy nghĩ chuyển sang nơi khác du ngoạn.
Không hổ là Tiểu Dương Tử, biết chỉ cần lắc lư Bạch Dạ, Bạch Nhật sẽ ngoan ngoãn đi theo đến Vấn Đạo tông chúng ta.
Bất Hủ tiên tử tán thưởng không thôi về hành vi của Lục Dương, nếu như không phải Lục Dương đã có địa vị cực cao, phong không thể phong, nói cái gì đều muốn thăng quan tiến tước cho Lục Dương.
- Hay là Tiểu Dương Tử ngươi hiện tại kế nhiệm vị trí Đậu Đế đi?
Lục Dương không biết Bất Hủ tiên tử làm sao đột nhiên có ý nghĩ doạ người này.
- Lục Dương sư huynh, ta có thể lĩnh giáo ngươi vấn đề về kiếm đạo không?
Hiên Viên Thiên Ngân ở sát vách của sát vách hô.
Hôm qua gặp sư đệ Tuyết Thập Lâu nhờ Lục Dương chỉ điểm mà có thu hoạch lớn, hắn cũng không nhịn được.
- Được thì được, bất quá ngươi có thể để cho Tuyết đạo hữu truyền đạt giùm hay không.
Lục Dương hảo tâm đề nghị, giữa hai người cách một Tuyết Thập Lâu, Hiên Viên Thiên Ngân chỉ có thể hét lên, quá ồn.
- Ta giấu cái rắm, ta chỉ có tài nghệ thế thôi!
- Ta giấu cái rắm, ta chỉ có tài nghệ thế thôi.
- Ngươi có thể giải đáp? Vậy ngươi trước kia tại sao không nói?
- Sư huynh nói nhỏ chút, ngươi rống to như thế, toàn bộ Tội Nhân điện đều biết trình độ kiếm đạo của ngươi không được.
- Vấn đề này đến cả ta đều có thể giải đáp.
Tuyết Thập Lâu bất đắc dĩ nói, hắn thường xuyên có cảm giác hắn mới là sư huynh.
- Sư đệ, ngươi hỏi Lục Dương đạo hữu một chút, khi ta thi triển kiểu dáng Bình Sa Lạc Nhạn luôn luôn cảm giác thiếu khuyết chút gì, đến tột cùng là thiếu khuyết cái gì?
Hiên Viên Thiên Ngân đè thấp tiếng lại hô một lần, lúc này chỉ có Tuyết Thập Lâu có thể nghe thấy được.
Hiên Viên Thiên Ngân nghiêng người nhìn Tuyết Thập Lâu, giống như ngày đầu tiên biết hắn:
Tuyết Thập Lâu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sư huynh nhà mình:
Hiên Viên Thiên Ngân giận dữ.
Hiên Viên Thiên Ngân làm việc quan tâm chú ý thông suốt, tuyệt đối không làm oan mình.
- Ta cho rằng ngươi cố ý giấu dốt.
- Được rồi.
- Ngươi không cần nói lần hai, ta có thể nghe rõ ràng.
- Không được, ta không nói hai lần thì trong lòng kìm nén sẽ rất khó chịu.
- Thật ồn ào!
- Nói gì vậy, giao lưu kiếm đạo không chỉ có trợ giúp ngươi và Hiên Viên đạo hữu, ta cũng có được trợ giúp rất lớn.
- Để Tuyết Thập Lâu cảm thấy đau đớn là chuyện phi thường thoải mái, cho hắn tâm tình vui sướng, chẳng lẽ lại là Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu?...
- Để Lục Dương đạo hữu chê cười.
Đại khái chắc là chán sống nhỉ?
Tuyết Thập Lâu giải đáp từng vấn đề của Hiên Viên Thiên Ngân, bất quá cũng không phải cái gì cũng biết, ngẫu nhiên vẫn có một hai đề khó nhờ Lục Dương giúp.
- Quả thật là mẫu mực của chúng ta.
- Tuyết đạo hữu còn tìm hiểu ra tâm cảnh như thế trong khốn cảnh, thật sự là lợi hại.
- Đã không thể chịu đựng được thống khổ, vậy thì tiếp nhận thống khổ, hưởng thụ thống khổ.
Tuyết Thập Lâu ngượng ngùng nói.
- Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu? Là nói có thể dùng đạo quả hình thức ban đầu ảnh hưởng tình cảm sao?
Lục Dương nhìn Tuyết Thập Lâu sát vách đang vặn vẹo trên mặt đất giống như con giòi, lộ ra biểu tình hạnh phúc hưởng thụ, thần sắc lộ vẻ quái dị.
Cũng không biết Tuyết Thập Lâu sau khi tỉnh lại sẽ có biểu tình gì.
Tuyết Thập Lâu đang muốn nói cái gì, thần sắc bỗng nhiên đại biến, trên mặt tràn đầy mồ hôi, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn kêu ngao ngao.
Tiểu động tác của Truy Nguyệt chân nhân lừa gạt được tất cả mọi người, nhưng không thể gạt được Bất Hủ tiên tử.
Nàng suy nghĩ, cảm thấy không có người chú ý tới nàng, vụng trộm thôi động đạo quả hình thức ban đầu, nhắm chuẩn Tuyết Thập Lâu, Tuyết Thập Lâu lập tức không la to nữa, mặc dù còn lăn lộn trên mặt đất, lại lộ ra biểu tình dễ chịu mà vui sướng, phi thường hưởng thụ.
Truy Nguyệt chân nhân ở sát vách của sát vách nói.
Đám tù nhân nhìn dáng vẻ của Tuyết Thập Lâu, đều cảm thấy tâm cảnh của Tuyết Thập Lâu không phải dạng tầm thường, ngày sau tất có thành tựu.
- Đúng, Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu có thể làm người ta cao hứng, tức giận, sợ hãi các loại, thời thượng cổ có mấy người ngưng tụ Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, bản tiên nhớ lúc ấy có gia hỏa gọi Hoan Hỉ Chí Tôn là nổi tiếng nhất, có thể tùy ý thay đổi cảm xúc của người khác, tỉ như hắn đánh người, người kia không những không tức giận, còn rất cao hứng.
- Tỉ như hắn có thể để bất kỳ kẻ nào sinh ra cảm giác ái mộ hắn, không phân biệt nam nữ.
- Tỉ như hắn có thể tiêu trừ sợ hãi của bản thân, để hắn đối mặt với bất kỳ nguy nan cùng hiểm cảnh gì cũng đều ung dung không vội.
- Lại tỉ như hắn có thể để đối thủ lâm vào cảm xúc bi thương, không có ý chí chiến đấu, hay là lâm vào cảm xúc phẫn nộ, mê thất tâm trí, có rất nhiều cách dùng.
- Về sau hắn thế nào?
- Về sau hắn giao thủ với Cửu Trọng Tiên, thời điểm đó hai người đều là Bán Tiên, trình độ không sai biệt lắm, rất khó phân ra thắng bại.
- Hoan Hỉ Chí Tôn để Cửu Trọng Tiên lâm vào tâm tình bi thương, không cách nào tự kiềm chế.
- Ngươi cũng biết, bi thương thường thường liên hệ với phẫn nộ, sau khi Cửu Trọng Tiên lâm vào tâm tình bi thương, rất nhanh lại phẫn nộ, nổi gân xanh, hai mắt đỏ hồng, bị cảm xúc kích thích, rống to một cái, thực lực tăng mạnh, xử lý Hoan Hỉ Chí Tôn.
- À đúng rồi, gia hỏa kết hậu cung Kim Đan cũng là Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, dựa theo cách nói của hắn, hắn lĩnh ngộ được 'Thích' từ trong hậu cung, tiếp theo lĩnh ngộ được 'Thất tình '.
- Có Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, càng nhiều nữ tu thích hắn.
- Ngươi cũng đã biết kết cục của hắn, nữ tu thích hắn thật sự rất yêu thương hắn, không nỡ tách ra xa hắn, cho nên cùng nhau phân thây hắn, mỗi người đều có thể lấy được một khối.
Bình luận truyện