[Dịch] Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 986 : Đại kết cục

Người đăng: LyMacSau

Ngày đăng: 15:18 13-05-2022

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 986 : Đại kết cục


Chương 986: Đại kết cục





Nhất Diệp Tiên nhướng mày lên theo bản năng, trong lòng tự nhủ, con hàng này thật là không có lễ phép, tốt xấu gì ta cũng là một tiên nhân, sao lại là lão đệ của ngươi?

Nhất Diệp Tiên Nhân đang muốn nổi giận, vừa nghiêng đầu, tóc gáy đều dựng lên!

Người đang bưng đĩa chạy về phía trước hình như là...

Nhất Diệp Tiên Nhân nhanh chóng móc ra phổ thần phật ra xem, sau đó trên trán đều là mồ hôi lạnh, run rẩy nói:

-Ôi đệch… Hình Thiên bưng thức ăn?

Nhất Diệp Tiên Nhân sợ choáng váng, cũng không biết nghĩ thế nào, liền đi theo.

Kết quả một đường này dùng phổ thần phật so sánh, phát hiện, hai gia hỏa ngồi ở cửa ra vào ăn gà nướng, một người là Thiên Bồng Nguyên Soái, một người là Hàng Long La Hán!

Đại hắc cẩu đang ngáp ở cổng, lại là Hạo Thiên Khuyển!

Đi vào trong viện, đang hái quả đào trên cây lại là Yêu Vương siêu cấp Tôn Ngộ Không!

Cái này vẫn chưa xong, hai tay đang để trần phơi bắp thịt ngồi ở bên kia hình như chính là Ngưu Ma Vương tân nhiệm, Trâu Đại Lực!

Còn người đang không ngừng nói những lời nói đùa với mỹ nhân xung quanh này dường như là Đế Tuấn!

Người đang ngồi xổm ở bên bàn gặm hạt dưa, nhổ vỏ hạt dưa đầy đất như lưu manh kia tựa như là Đông Hoàng Thái Nhất!

Người mập mạp, đầu đầy bao đang ngồi nhìn tổ kiến ở dưới đất, hình như là Như Lai Phật Tổ!

Hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, giống như là đang chiến tranh lạnh dường như là Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương.

Lúc này một con thỏ la hét:

-Còn chưa có cho trâu ăn đâu? Nhanh!

-A, được rồi, sư bá người đừng có gấp. - Một lão nhân đáp lời.

Nhất Diệp Tiên Nhân nghe tiếng nhìn lại, bắp chân run lên, hình như lão đầu kia là Thái Thượng Lão Quân!

Sau đó hắn còn chứng kiến con thỏ kia bấu lấy bả vai của một đạo nhân, vừa đi vừa nói:

-Ta nói cho ngươi biết, chữ bên trên cái Bàn Cổ Phiên kia của ngươi còn có thể sửa đổi một chút… Ví dụ như một chuỗi thiên kim cái gì đó… so với cái này tốt hơn nhiều.

-Đó hình như là Nguyên Thủy Thiên Tôn…

Nhất Diệp Tiên Nhân run rẩy.

-Tránh ra! Ta phải đi thái thịt.

Nhất Diệp Tiên Nhân sững sờ, vừa quay đầu lại đã thấy một người mặc đạo bào màu đen, vây quanh trên lưng là khăn quàng cổ đạo nhân đang nhìn hắn.

Mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy xuống như mưa to, thẳng đến khi đối phương đi vào phòng bếp, lúc này mới run rẩy nói:

-Thông Thiên… Thông Thiên… Thông Thiên giáo chủ?!

-Muội muội, châm này của ngươi sai rồi. Tiểu Gà Tây, ngươi cũng thế, đừng làm loạn! Lý Trinh Anh, ngươi vẫn là đi học kiếm đi… cái này không thích hợp với ngươi!

Trên lầu truyền đến một âm thanh của nữ tử.

Nhất Diệp Tiên Nhân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có mấy nữ tiên ngồi ở trên ban công, hắn nhìn một chút liền nhận ra, trong lòng hô to: “Nữ Oa nương nương! Nguyên soái tam quân Lý Trinh Anh? Tân tộc trưởng của tộc Phượng Hoàng - Doanh Lâm?

-Huynh đệ, sao ngươi lại một bộ dáng vẻ rầu rĩ không vui vậy?

-Cả ngày vui chơi giải trí không đánh nhau thì có gì thú vị?

-Ây...

Nhất Diệp Tiên Nhân nhìn lại, chỉ thấy một người đầu húi cua ngồi cùng với một lão đạo nhân, sau đó hắn như là sắp khóc nói:

-Chiến thần Bình Đầu Ca? Lừa đảo tam giới… tên gì ấy nhỉ?

Không đợi Nhất Diệp Tiên Nhân lật sách xem, chỉ thấy một hòa thượng, một đạo sĩ đi đến, trong tay còn mang theo hai con gà rừng, tiện tay ném vào trong phòng bếp hô:

-Thông Thiên, có gà rừng rồi, ngươi tự mình xử lý! Củ cải hầm thịt bò, hầm như một chút!

-Cút! Thích ăn thì ăn!

Giọng nói của Thông Thiên giáo chủ truyền tới.



Thấy cảnh tượng trước mắt này, Nhất Diệp Tiên Nhân cảm giác giống như là mình đang nằm mơ.

Tương lai cả một đời, Nhất Diệp Tiên Nhân đều nói khoác chuyện này, đáng tiếc, không ai tin hắn, đều nói là hắn đang nằm mơ.

Sau đó hắn có thêm một cái đạo hiệu mới:

-Nhất Mộng Hoàng Lương.

(Hoàn toàn văn)

Lời tác giả PS: Ài, con thỏ viết một năm, cuối cùng cũng trọn bộ rồi. Nói thật, thật sự là ta không nỡ… Mỗi lần hoàn tất một quyển, đều có loại cảm giác giống như là con gái mình đi lấy chồng vậy, lòng cực kỳ chua xót.

Có điều, cuối cùng vẫn là trọn bộ rồi, hi vọng kết cục này được mọi người thích.

Bình luận truyện

    Chương 986 : Đại kết cục

    Người đăng: LyMacSau



    Chương 986: Đại kết cục





    Nhất Diệp Tiên nhướng mày lên theo bản năng, trong lòng tự nhủ, con hàng này thật là không có lễ phép, tốt xấu gì ta cũng là một tiên nhân, sao lại là lão đệ của ngươi?

    Nhất Diệp Tiên Nhân đang muốn nổi giận, vừa nghiêng đầu, tóc gáy đều dựng lên!

    Người đang bưng đĩa chạy về phía trước hình như là...

    Nhất Diệp Tiên Nhân nhanh chóng móc ra phổ thần phật ra xem, sau đó trên trán đều là mồ hôi lạnh, run rẩy nói:

    -Ôi đệch… Hình Thiên bưng thức ăn?

    Nhất Diệp Tiên Nhân sợ choáng váng, cũng không biết nghĩ thế nào, liền đi theo.

    Kết quả một đường này dùng phổ thần phật so sánh, phát hiện, hai gia hỏa ngồi ở cửa ra vào ăn gà nướng, một người là Thiên Bồng Nguyên Soái, một người là Hàng Long La Hán!

    Đại hắc cẩu đang ngáp ở cổng, lại là Hạo Thiên Khuyển!

    Đi vào trong viện, đang hái quả đào trên cây lại là Yêu Vương siêu cấp Tôn Ngộ Không!

    Cái này vẫn chưa xong, hai tay đang để trần phơi bắp thịt ngồi ở bên kia hình như chính là Ngưu Ma Vương tân nhiệm, Trâu Đại Lực!

    Còn người đang không ngừng nói những lời nói đùa với mỹ nhân xung quanh này dường như là Đế Tuấn!

    Người đang ngồi xổm ở bên bàn gặm hạt dưa, nhổ vỏ hạt dưa đầy đất như lưu manh kia tựa như là Đông Hoàng Thái Nhất!

    Người mập mạp, đầu đầy bao đang ngồi nhìn tổ kiến ở dưới đất, hình như là Như Lai Phật Tổ!

    Hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, giống như là đang chiến tranh lạnh dường như là Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương.

    Lúc này một con thỏ la hét:

    -Còn chưa có cho trâu ăn đâu? Nhanh!

    -A, được rồi, sư bá người đừng có gấp. - Một lão nhân đáp lời.

    Nhất Diệp Tiên Nhân nghe tiếng nhìn lại, bắp chân run lên, hình như lão đầu kia là Thái Thượng Lão Quân!

    Sau đó hắn còn chứng kiến con thỏ kia bấu lấy bả vai của một đạo nhân, vừa đi vừa nói:

    -Ta nói cho ngươi biết, chữ bên trên cái Bàn Cổ Phiên kia của ngươi còn có thể sửa đổi một chút… Ví dụ như một chuỗi thiên kim cái gì đó… so với cái này tốt hơn nhiều.

    -Đó hình như là Nguyên Thủy Thiên Tôn…

    Nhất Diệp Tiên Nhân run rẩy.

    -Tránh ra! Ta phải đi thái thịt.

    Nhất Diệp Tiên Nhân sững sờ, vừa quay đầu lại đã thấy một người mặc đạo bào màu đen, vây quanh trên lưng là khăn quàng cổ đạo nhân đang nhìn hắn.

    Mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy xuống như mưa to, thẳng đến khi đối phương đi vào phòng bếp, lúc này mới run rẩy nói:

    -Thông Thiên… Thông Thiên… Thông Thiên giáo chủ?!

    -Muội muội, châm này của ngươi sai rồi. Tiểu Gà Tây, ngươi cũng thế, đừng làm loạn! Lý Trinh Anh, ngươi vẫn là đi học kiếm đi… cái này không thích hợp với ngươi!

    Trên lầu truyền đến một âm thanh của nữ tử.

    Nhất Diệp Tiên Nhân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có mấy nữ tiên ngồi ở trên ban công, hắn nhìn một chút liền nhận ra, trong lòng hô to: “Nữ Oa nương nương! Nguyên soái tam quân Lý Trinh Anh? Tân tộc trưởng của tộc Phượng Hoàng - Doanh Lâm?

    -Huynh đệ, sao ngươi lại một bộ dáng vẻ rầu rĩ không vui vậy?

    -Cả ngày vui chơi giải trí không đánh nhau thì có gì thú vị?

    -Ây...

    Nhất Diệp Tiên Nhân nhìn lại, chỉ thấy một người đầu húi cua ngồi cùng với một lão đạo nhân, sau đó hắn như là sắp khóc nói:

    -Chiến thần Bình Đầu Ca? Lừa đảo tam giới… tên gì ấy nhỉ?

    Không đợi Nhất Diệp Tiên Nhân lật sách xem, chỉ thấy một hòa thượng, một đạo sĩ đi đến, trong tay còn mang theo hai con gà rừng, tiện tay ném vào trong phòng bếp hô:

    -Thông Thiên, có gà rừng rồi, ngươi tự mình xử lý! Củ cải hầm thịt bò, hầm như một chút!

    -Cút! Thích ăn thì ăn!

    Giọng nói của Thông Thiên giáo chủ truyền tới.



    Thấy cảnh tượng trước mắt này, Nhất Diệp Tiên Nhân cảm giác giống như là mình đang nằm mơ.

    Tương lai cả một đời, Nhất Diệp Tiên Nhân đều nói khoác chuyện này, đáng tiếc, không ai tin hắn, đều nói là hắn đang nằm mơ.

    Sau đó hắn có thêm một cái đạo hiệu mới:

    -Nhất Mộng Hoàng Lương.

    (Hoàn toàn văn)

    Lời tác giả PS: Ài, con thỏ viết một năm, cuối cùng cũng trọn bộ rồi. Nói thật, thật sự là ta không nỡ… Mỗi lần hoàn tất một quyển, đều có loại cảm giác giống như là con gái mình đi lấy chồng vậy, lòng cực kỳ chua xót.

    Có điều, cuối cùng vẫn là trọn bộ rồi, hi vọng kết cục này được mọi người thích.