[Dịch] Đại Bát Hầu
Chương 837 : Kỷ nguyên mới
Người đăng: Cốm Tiểu Thơ
Ngày đăng: 13:35 07-05-2022
Chương 837 : Kỷ nguyên mới
Trong hư không, điện thiểm rền vang, Huyền Trang lao vút mà đi, thân hình phiêu hốt bất định, dù thiểm điện rậm rạp như rừng cũng không cách nào bắt giữ được quỹ tích của hắn.
Thoáng chốc, trước mặt đã phù hiện huyết cầu do hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu dung hợp mà thành.
Huyền Trang không nói nửa lời cấp tốc điều chỉnh phương hướng, lao nhanh hướng tới huyết cầu.
- Chuyện này không liên quan đến ngươi!
Trong hư không vang lên một tiếng giận quát hệt như sấm rền. Khắc sau, một chi xúc thủ cự đại lăng không vỗ hướng Huyền Trang.
Không chút nào hoảng loạn, thậm chí không chút nào tránh né, chỉ thấy Huyền Trang khẽ nghiêng người, cách không chỉ tới. Nháy mắt, bề mặt xúc thủ cự đại như ngưng kết một tầng băng sương, cứng đờ. Ngay sau đó, quang mang đại thịnh, xúc thủ nổ tung.
Bạch quang chớp qua, chiếu sáng khuôn mặt trắng bóng như ngọc. Bất bi bất hỉ.
- Thiên địa vạn vật đều là chuyện liên quan đến bần tăng.
Khẽ vung tay, Huyền Trang tiếp tục xông tới huyết cầu.
Từ hư không lập tức bạo ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, giống như một con mãnh thú đang gầm gào trong bóng tối.
Quang ảnh giao thác, thân hình Huyền Trang vẽ ra một đường cong linh động giữa hư không.
...
Vết nứt chính đang phi tốc lành lại chợt ngưng cố. Trôi nổi giữa trời cao, thiểm điện nơi bề mặt “xèo xèo” nhảy động.
Chúng nhân dưới đất đều nín thở, lặng lẽ chứng kiến hết thảy.
- Hắn đẩy văng… Thiên kiếp?
- Không, hắn đang trực tiếp đối kháng ý chí Thiên Đạo.
Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng cảm thán:
- Chân chính, nghịch thiên mà đi.
...
Dương Thiền mở to tròng mắt, trân trối mà nhìn, đứng ngây như tượng gỗ.
...
Đại điện trống vắng bố rải đầy đá vụn tóe ra từ cự Phật.
Gió táp ngưng tụ, chân nhân Như Lai yên ắng xuất hiện, vẻ mặt trắng bệch, hệt như đã bị trọng thương. Ánh mắt trống rỗng.
...
Thông Thiên giáo chủ cau mày nói:
- Ta, vẫn không hiểu…
- Ngươi biết, thế nào là phổ độ không?
Thái Thượng Lão Quân nhẹ giọng hỏi.
Nghi hoặc liếc nhìn Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ khẽ lắc lắc đầu.
Hít một hơi thật sâu, Lão Quân nhẹ giọng nói:
- Thế nhân hướng thiện, chúng sinh đều lấy từ bi vi hoài, ai cũng đều có thể tới được cực lạc, ấy chính là phổ độ.
- Nhưng mà, hắn rõ ràng chưa làm được.
Chỉ vào thiên địa ngổn ngang trước mắt, Thông Thiên giáo chủ nói:
- Thế này mà là ai cũng tới được cực lạc? Thiên địa vậy rồi, cực lạc ở đâu?
- Thiên địa bị hủy hoại, thời gian có thể tu phục. Thân chết, còn có thể luân hồi. Đó không là vấn đề. Then chốt là… Hắn đột phá cửa ải trọng yếu nhất.
- Cửa ải nào?
Thông Thiên giáo chủ cấp thiết hỏi.
Liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên một cái, Lão Quân nhẹ giọng nói:
- Trong Thiên Đạo, vốn không tồn tại đẹp xấu thiện ác, càng không tồn tại nhân quả thế này tất phải thế kia. Cho nên, thiện hoa cũng có thể khai ra ác quả. Phàm trần không phải có câu “giết người phóng hỏa đeo đai vàng, sửa cầu mở đường không toàn thây”. Chính bởi thế, đương sơ Nữ Oa mới vô lực quay vần.
Nghe vậy, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ không khỏi sáng lên lấp lánh.
- Tưởng muốn phổ độ, kỳ thực rất đơn giản. Chỉ cần thế nhân hướng thiện, phổ độ liền thủy đến cừ thành. Nhưng mà thế nhân vì sao phải hướng thiện?
Hơi dừng thoáng chốc, Lão Quân lại nói tiếp:
- Bởi vì, có một ý chí cường đại của tu giả Thiên Đạo muốn phổ độ chúng sinh. Hắn dùng lực lượng của mình, chế định ra quy tắc Thiên Đạo mới. Chỉ cần thiện có thiện báo, ác có ác báo, như vậy…
- Hiểu.
Thông Thiên giáo chủ nhẹ giọng nói.
Khẽ gật đầu, Lão Quân thở dài một hơi, nói:
- Thế nên, Kim Thiền tử, đã thắng.
...
Ôm lấy vai, Như Lai khập khiễng cất bước đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên mạt thiên kiếp giữa thiên không.
...
Lão Quân nhẹ giọng thở dài, chỉ là không ngừng lắc đầu.
...
Trọn cả hư không như thể đã bị Huyền Trang kích giận, vô số các loại công kích gào thét mà đến. Không gian chợt sáng bừng.
Nhưng mà, Huyền Trang vẫn nhẹ nhàng di chuyển trong đó.
Mỗi lượt công kích ập tới, lúc sắp chạm đến chéo áo Huyền Trang lại đều bị âm thầm hóa giải.
Mãng thú trong hư không tựa hồ bị chọc giận, thế công càng thêm tấn mãnh, bức độ dần dần leo thang.
Nhưng vẫn vô dụng.
Trong linh lực cuồng xạ tứ tung, Huyền Trang hệt như cá chệch lanh lẹ xuyên thoa, từng bước tiếp cận phương vị huyết cầu.
Hắn không phải tu giả Hành giả đạo đột phá Thiên Đạo, cũng không phải tu giả Ngộ giả đạo đột phá Thiên Đạo, mà là một loại hình toàn mới. Thậm chí thoát ra khỏi phạm trù Thiên Đạo.
Trước mặt hắn, thiên kiếp hoàn toàn vô lực.
- Người này, bần tăng tất phải mang đi.
Chỉ thấy thân hình Huyền Trang hơi lắc, xuất hiện bên cạnh huyết cầu. Vuốt mở tay áo, vươn tay ra muốn thăm dò vào trong huyết cầu.
- Dừng tay —!
Một thanh âm đột nhiên từ bốn phương tám hướng ép tới, nương theo đó là mấy chục chi xúc thủ đồng thời gào thét mà ra.
Nhưng Huyền Trang vẫn không rụt tay, chỉ xoay người tùy ý vung tay lên.
Nháy mắt, mấy chục chi xúc thủ bị đông cứng giữa hư không.
Huyền Trang dùng sức kéo mạnh, rút ra một cánh tay lông lá từ trong huyết cầu. Tùy theo thân hình Huyền Trang rụt ra sau, tay kia cũng bị kéo đi. Huyết cầu tức thì tiêu tan, ngưng thành thân ảnh hầu tử.
Tôn Ngộ Không? Lục Nhĩ Mi Hầu?
Không ai biết, ngay chính Huyền Trang cũng không biết.
Chẳng qua, điều đó trọng yếu ư?
Huyền Trang ngửa đầu nhìn vào sâu trong hư không.
Mấy tiếng gầm gừ truyền đến, như là bất cam, lại cũng hết cách, chỉ đành dần dần trôi xa.
Không thấy công kích nào nữa.
Trước mặt Thiên Đạo giả tân sinh này, thiên kiếp triệt để nhận thua.
Trong hư không, Huyền Trang hai tay hợp mười, lặng lẽ hành lễ. Xoay người lôi kéo hầu tử lao nhanh về phía vết nứt.
...
Lúc thân ảnh hắn lần nữa xuất hiện trong tầm mắt chúng nhân, không có tiếng kinh thán nào. Ai nấy đều trơ mắt mà nhìn.
Hết thảy, đến quá đột nhiên, lại giống như thượng thiên chú định.
...
Ôm ấp hầu tử đang hôn mê, Huyền Trang hạ xuống một đỉnh núi đối diện Linh sơn, khẽ khàng đặt hầu tử xuống.
...
Nơi lưng núi, chư Phật lặng lẽ nhìn hắn.
Cách đó mười dặm, lũ yêu cũng đang lặng lẽ nhìn hắn.
Nữ Oa, Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tu Bồ Đề phân tán ở các nơi đều đang đăm đăm nhìn hắn. Dương Thiền, Thanh Tâm cũng là như thế.
Thế giới phảng phất chìm trong an tĩnh.
Bỗng đột nhiên, hầu tử mở mắt, một tiếng ho khan kịch liệt, máu tụ trong cổ họng nhổ văng ra.
Hắn ngồi bật dậy, ôm ngực, trùng trùng thở dốc.
- Ta… Ta còn sống?
Trong mắt tràn đầy sợ hãi, sững sờ quay nhìn bốn phía.
Lúc hắn trông thấy Huyền Trang đứng ở bên cạnh mình, rõ ràng ngây người mất một lúc.
- Ngươi… Không phải…
Gió nhẹ lướt qua, hất lên tay áo.
Trong thiên địa xám xịt, bạch quang nhu hòa trên thân Huyền Trang lại sáng ngời như sao khuê, khiến người không dời mắt được.
Huyền Trang trang nghiêm nhìn hắn, hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ.
- Mười vạn tám ngàn dặm đường, bần tăng thay mặt chúng sinh cảm tạ Đại Thánh gia.
Hầu tử ngơ ngác nhìn Huyền Trang.
Chỉ thấy Huyền Trang thoáng ngước mắt lên, nhìn về hướng Linh sơn. Nhẹ giọng nói:
- Đoạn đường tiếp theo, để tự mình bần tăng đi thôi.
Nhấc chân, Huyền Trang lăng không bay lên, từng bước tiến tới Linh sơn. Đi qua nơi đâu, vạn vật thức tỉnh, sắc xanh hoa cỏ phủ đầy tới đó.
Nhìn theo lưng ảnh Huyền Trang, hầu tử cười lên ngây dại. Lệ chảy đầy mặt.
- Ta, ta thắng? Ta thắng? Ha ha ha ha! Ta biết ta sẽ thắng mà! Ta biết ta sẽ thắng! Hắn không thành Phật, hắn biến thành Bồ Tát! Biến thành Bồ Tát! Ha ha ha ha!
Trong tiếng cuồng tiếu, hắn lăn lộn trên đất như đứa trẻ, ho ra máu tươi, rước lấy từng hồi kịch đau. Nhưng hắn vẫn cứ cười.
Tám trăm năm, chỉnh chỉnh tám trăm năm.
Trong quang âm dài lâu như thế, đây là lần duy nhất hắn phóng túng mà cười, cười như để giải thoát hết thảy. Nguy cơ, cuối cùng đã được giải trừ.
Dương Thiền nhún người hạ xuống bên cạnh, ôm chặt lấy hắn.
Hắn vẫn cứ cười.
Thanh Tâm hạ xuống nơi không xa, lẳng lặng nhìn hắn. Cười ngọt ngào.
...
Huyền Trang từng bước đi tới nơi xa.
Sơn môn Linh sơn từ từ mở toang, vô số tăng nhân, Phật Đà chen chúc mà ra, hai tay hợp mười, quỳ rạp xuống đất. Tề thanh kêu nói:
- Cung nghênh tôn giả!
...
Như Lai đứng tại lẻ loi trên quảng trường trước đại điện, nhìn thiên địa mê mang.
...
Huyền Trang vươn tay ra, nhè nhẹ đụng lên gò má Chính Pháp Minh Như Lai.
Nháy mắt, Phật quang trên người Chính Pháp Minh Như Lai tan biến, thay vào đó là bạch quang nhu hòa tương tự Huyền Trang.
...
Hầu tử thì thào nói:
- Đây là… Quan Âm Bồ Tát.
...
Huyền Trang vươn tay ra, nhè nhẹ chạm vào gò má Địa Tạng vương.
...
- Đây là, Địa Tạng vương Bồ Tát.
...
Huyền Trang nhè nhẹ đụng lên gò má Văn Thù.
...
- Văn Thù Bồ Tát, ha ha ha ha, Văn Thù Bồ Tát!
...
Huyền Trang nhè nhẹ đụng lên gò má Phổ Hiền.
...
- Phổ Hiền Bồ Tát.
Cả người hầu tử ngã vật ra đất, cười không ngừng:
- Tứ đại Bồ Tát tề, Đại Thừa hưng. Ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng tự do, cuối cùng đã được tự do…
Hầu tử vươn tay ra, nhè nhẹ vuốt ve gò má Dương Thiền.
- Chúng ta, tự do.
Nhìn hầu tử, Dương Thiền che môi mà cười. Từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuôi.
...
Tu Bồ Đề run rẩy lấy ra khối mệnh bài từ trong ngực, cực vui mà khóc.
- Phá sau đó lập, ha ha ha ha, phá sau đó lập…
...
Ngọc đế giống bị rút sạch hết thảy sức lực, chán nản ngồi bệt trên long ỷ.
...
Chúng Bồ Tát ủng đới Huyền Trang, men theo bậc đá Linh sơn từng bước leo lên.
...
Một trận gió mát phất qua.
Như Lai khẽ run rẩy, thân hình từ từ theo tán theo gió. Giống như Phong Linh ngày đó hồn phi phách tán.
...
Nữ Oa ánh mắt ảm đạm nhìn đăm đăm phương xa, nhẹ giọng thán nói:
- Tu Thiên Đạo “Vô Ngã” là có đại giá. Bản thị Vô Ngã, một khi phá Đạo tâm, mất đi đâu chỉ là tu vị…
...
Lão Quân nhàn nhạt nhìn Tu Bồ Đề một cái, nhếch môi cười cười, nói:
- Quả nhiên là hậu sinh khả úy. Cũng tốt, chỉ cần tam giới đừng loạn, bộ xương già này cũng không hứng thú cả ngày khắp nơi dày vò.
Nói rồi, Lão Quân quay đầu muốn đi, lại thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ còn đang thẫn thờ nhìn về Linh sơn.
- Làm sao, còn không đi?
- Đi… Đi!
Hai người như chợt tỉnh ra, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
...
- Ngươi theo vi sư đi về, hay ở lại bên cạnh hắn?
Một thanh âm vang lên trong đầu Thanh Tâm.
Gió nhẹ lướt qua, thổi phất tóc mai.
Thanh Tâm do dự thoáng chốc rồi nhoẻn miệng cười.
Một con chim sẻ giương cánh bay cao, cúi mắt trông xuống mặt đất ngổn ngang bên dưới.
Tám trăm năm, đi qua chặng đường khó nhất, nuốt trôi nước mắt đắng chát nhất, hành trình dài lâu hai mươi mốt vạn sáu ngàn dặm, cuối cùng đi đến điểm kết thúc.
Kỷ nguyên mới, bắt đầu.
Chương 837 : Kỷ nguyên mới
Người đăng: Cốm Tiểu Thơ
Trong hư không, điện thiểm rền vang, Huyền Trang lao vút mà đi, thân hình phiêu hốt bất định, dù thiểm điện rậm rạp như rừng cũng không cách nào bắt giữ được quỹ tích của hắn.
Thoáng chốc, trước mặt đã phù hiện huyết cầu do hầu tử và Lục Nhĩ Mi Hầu dung hợp mà thành.
Huyền Trang không nói nửa lời cấp tốc điều chỉnh phương hướng, lao nhanh hướng tới huyết cầu.
- Chuyện này không liên quan đến ngươi!
Trong hư không vang lên một tiếng giận quát hệt như sấm rền. Khắc sau, một chi xúc thủ cự đại lăng không vỗ hướng Huyền Trang.
Không chút nào hoảng loạn, thậm chí không chút nào tránh né, chỉ thấy Huyền Trang khẽ nghiêng người, cách không chỉ tới. Nháy mắt, bề mặt xúc thủ cự đại như ngưng kết một tầng băng sương, cứng đờ. Ngay sau đó, quang mang đại thịnh, xúc thủ nổ tung.
Bạch quang chớp qua, chiếu sáng khuôn mặt trắng bóng như ngọc. Bất bi bất hỉ.
- Thiên địa vạn vật đều là chuyện liên quan đến bần tăng.
Khẽ vung tay, Huyền Trang tiếp tục xông tới huyết cầu.
Từ hư không lập tức bạo ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, giống như một con mãnh thú đang gầm gào trong bóng tối.
Quang ảnh giao thác, thân hình Huyền Trang vẽ ra một đường cong linh động giữa hư không.
...
Vết nứt chính đang phi tốc lành lại chợt ngưng cố. Trôi nổi giữa trời cao, thiểm điện nơi bề mặt “xèo xèo” nhảy động.
Chúng nhân dưới đất đều nín thở, lặng lẽ chứng kiến hết thảy.
- Hắn đẩy văng… Thiên kiếp?
- Không, hắn đang trực tiếp đối kháng ý chí Thiên Đạo.
Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng cảm thán:
- Chân chính, nghịch thiên mà đi.
...
Dương Thiền mở to tròng mắt, trân trối mà nhìn, đứng ngây như tượng gỗ.
...
Đại điện trống vắng bố rải đầy đá vụn tóe ra từ cự Phật.
Gió táp ngưng tụ, chân nhân Như Lai yên ắng xuất hiện, vẻ mặt trắng bệch, hệt như đã bị trọng thương. Ánh mắt trống rỗng.
...
Thông Thiên giáo chủ cau mày nói:
- Ta, vẫn không hiểu…
- Ngươi biết, thế nào là phổ độ không?
Thái Thượng Lão Quân nhẹ giọng hỏi.
Nghi hoặc liếc nhìn Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ khẽ lắc lắc đầu.
Hít một hơi thật sâu, Lão Quân nhẹ giọng nói:
- Thế nhân hướng thiện, chúng sinh đều lấy từ bi vi hoài, ai cũng đều có thể tới được cực lạc, ấy chính là phổ độ.
- Nhưng mà, hắn rõ ràng chưa làm được.
Chỉ vào thiên địa ngổn ngang trước mắt, Thông Thiên giáo chủ nói:
- Thế này mà là ai cũng tới được cực lạc? Thiên địa vậy rồi, cực lạc ở đâu?
- Thiên địa bị hủy hoại, thời gian có thể tu phục. Thân chết, còn có thể luân hồi. Đó không là vấn đề. Then chốt là… Hắn đột phá cửa ải trọng yếu nhất.
- Cửa ải nào?
Thông Thiên giáo chủ cấp thiết hỏi.
Liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên một cái, Lão Quân nhẹ giọng nói:
- Trong Thiên Đạo, vốn không tồn tại đẹp xấu thiện ác, càng không tồn tại nhân quả thế này tất phải thế kia. Cho nên, thiện hoa cũng có thể khai ra ác quả. Phàm trần không phải có câu “giết người phóng hỏa đeo đai vàng, sửa cầu mở đường không toàn thây”. Chính bởi thế, đương sơ Nữ Oa mới vô lực quay vần.
Nghe vậy, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ không khỏi sáng lên lấp lánh.
- Tưởng muốn phổ độ, kỳ thực rất đơn giản. Chỉ cần thế nhân hướng thiện, phổ độ liền thủy đến cừ thành. Nhưng mà thế nhân vì sao phải hướng thiện?
Hơi dừng thoáng chốc, Lão Quân lại nói tiếp:
- Bởi vì, có một ý chí cường đại của tu giả Thiên Đạo muốn phổ độ chúng sinh. Hắn dùng lực lượng của mình, chế định ra quy tắc Thiên Đạo mới. Chỉ cần thiện có thiện báo, ác có ác báo, như vậy…
- Hiểu.
Thông Thiên giáo chủ nhẹ giọng nói.
Khẽ gật đầu, Lão Quân thở dài một hơi, nói:
- Thế nên, Kim Thiền tử, đã thắng.
...
Ôm lấy vai, Như Lai khập khiễng cất bước đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên mạt thiên kiếp giữa thiên không.
...
Lão Quân nhẹ giọng thở dài, chỉ là không ngừng lắc đầu.
...
Trọn cả hư không như thể đã bị Huyền Trang kích giận, vô số các loại công kích gào thét mà đến. Không gian chợt sáng bừng.
Nhưng mà, Huyền Trang vẫn nhẹ nhàng di chuyển trong đó.
Mỗi lượt công kích ập tới, lúc sắp chạm đến chéo áo Huyền Trang lại đều bị âm thầm hóa giải.
Mãng thú trong hư không tựa hồ bị chọc giận, thế công càng thêm tấn mãnh, bức độ dần dần leo thang.
Nhưng vẫn vô dụng.
Trong linh lực cuồng xạ tứ tung, Huyền Trang hệt như cá chệch lanh lẹ xuyên thoa, từng bước tiếp cận phương vị huyết cầu.
Hắn không phải tu giả Hành giả đạo đột phá Thiên Đạo, cũng không phải tu giả Ngộ giả đạo đột phá Thiên Đạo, mà là một loại hình toàn mới. Thậm chí thoát ra khỏi phạm trù Thiên Đạo.
Trước mặt hắn, thiên kiếp hoàn toàn vô lực.
- Người này, bần tăng tất phải mang đi.
Chỉ thấy thân hình Huyền Trang hơi lắc, xuất hiện bên cạnh huyết cầu. Vuốt mở tay áo, vươn tay ra muốn thăm dò vào trong huyết cầu.
- Dừng tay —!
Một thanh âm đột nhiên từ bốn phương tám hướng ép tới, nương theo đó là mấy chục chi xúc thủ đồng thời gào thét mà ra.
Nhưng Huyền Trang vẫn không rụt tay, chỉ xoay người tùy ý vung tay lên.
Nháy mắt, mấy chục chi xúc thủ bị đông cứng giữa hư không.
Huyền Trang dùng sức kéo mạnh, rút ra một cánh tay lông lá từ trong huyết cầu. Tùy theo thân hình Huyền Trang rụt ra sau, tay kia cũng bị kéo đi. Huyết cầu tức thì tiêu tan, ngưng thành thân ảnh hầu tử.
Tôn Ngộ Không? Lục Nhĩ Mi Hầu?
Không ai biết, ngay chính Huyền Trang cũng không biết.
Chẳng qua, điều đó trọng yếu ư?
Huyền Trang ngửa đầu nhìn vào sâu trong hư không.
Mấy tiếng gầm gừ truyền đến, như là bất cam, lại cũng hết cách, chỉ đành dần dần trôi xa.
Không thấy công kích nào nữa.
Trước mặt Thiên Đạo giả tân sinh này, thiên kiếp triệt để nhận thua.
Trong hư không, Huyền Trang hai tay hợp mười, lặng lẽ hành lễ. Xoay người lôi kéo hầu tử lao nhanh về phía vết nứt.
...
Lúc thân ảnh hắn lần nữa xuất hiện trong tầm mắt chúng nhân, không có tiếng kinh thán nào. Ai nấy đều trơ mắt mà nhìn.
Hết thảy, đến quá đột nhiên, lại giống như thượng thiên chú định.
...
Ôm ấp hầu tử đang hôn mê, Huyền Trang hạ xuống một đỉnh núi đối diện Linh sơn, khẽ khàng đặt hầu tử xuống.
...
Nơi lưng núi, chư Phật lặng lẽ nhìn hắn.
Cách đó mười dặm, lũ yêu cũng đang lặng lẽ nhìn hắn.
Nữ Oa, Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tu Bồ Đề phân tán ở các nơi đều đang đăm đăm nhìn hắn. Dương Thiền, Thanh Tâm cũng là như thế.
Thế giới phảng phất chìm trong an tĩnh.
Bỗng đột nhiên, hầu tử mở mắt, một tiếng ho khan kịch liệt, máu tụ trong cổ họng nhổ văng ra.
Hắn ngồi bật dậy, ôm ngực, trùng trùng thở dốc.
- Ta… Ta còn sống?
Trong mắt tràn đầy sợ hãi, sững sờ quay nhìn bốn phía.
Lúc hắn trông thấy Huyền Trang đứng ở bên cạnh mình, rõ ràng ngây người mất một lúc.
- Ngươi… Không phải…
Gió nhẹ lướt qua, hất lên tay áo.
Trong thiên địa xám xịt, bạch quang nhu hòa trên thân Huyền Trang lại sáng ngời như sao khuê, khiến người không dời mắt được.
Huyền Trang trang nghiêm nhìn hắn, hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ.
- Mười vạn tám ngàn dặm đường, bần tăng thay mặt chúng sinh cảm tạ Đại Thánh gia.
Hầu tử ngơ ngác nhìn Huyền Trang.
Chỉ thấy Huyền Trang thoáng ngước mắt lên, nhìn về hướng Linh sơn. Nhẹ giọng nói:
- Đoạn đường tiếp theo, để tự mình bần tăng đi thôi.
Nhấc chân, Huyền Trang lăng không bay lên, từng bước tiến tới Linh sơn. Đi qua nơi đâu, vạn vật thức tỉnh, sắc xanh hoa cỏ phủ đầy tới đó.
Nhìn theo lưng ảnh Huyền Trang, hầu tử cười lên ngây dại. Lệ chảy đầy mặt.
- Ta, ta thắng? Ta thắng? Ha ha ha ha! Ta biết ta sẽ thắng mà! Ta biết ta sẽ thắng! Hắn không thành Phật, hắn biến thành Bồ Tát! Biến thành Bồ Tát! Ha ha ha ha!
Trong tiếng cuồng tiếu, hắn lăn lộn trên đất như đứa trẻ, ho ra máu tươi, rước lấy từng hồi kịch đau. Nhưng hắn vẫn cứ cười.
Tám trăm năm, chỉnh chỉnh tám trăm năm.
Trong quang âm dài lâu như thế, đây là lần duy nhất hắn phóng túng mà cười, cười như để giải thoát hết thảy. Nguy cơ, cuối cùng đã được giải trừ.
Dương Thiền nhún người hạ xuống bên cạnh, ôm chặt lấy hắn.
Hắn vẫn cứ cười.
Thanh Tâm hạ xuống nơi không xa, lẳng lặng nhìn hắn. Cười ngọt ngào.
...
Huyền Trang từng bước đi tới nơi xa.
Sơn môn Linh sơn từ từ mở toang, vô số tăng nhân, Phật Đà chen chúc mà ra, hai tay hợp mười, quỳ rạp xuống đất. Tề thanh kêu nói:
- Cung nghênh tôn giả!
...
Như Lai đứng tại lẻ loi trên quảng trường trước đại điện, nhìn thiên địa mê mang.
...
Huyền Trang vươn tay ra, nhè nhẹ đụng lên gò má Chính Pháp Minh Như Lai.
Nháy mắt, Phật quang trên người Chính Pháp Minh Như Lai tan biến, thay vào đó là bạch quang nhu hòa tương tự Huyền Trang.
...
Hầu tử thì thào nói:
- Đây là… Quan Âm Bồ Tát.
...
Huyền Trang vươn tay ra, nhè nhẹ chạm vào gò má Địa Tạng vương.
...
- Đây là, Địa Tạng vương Bồ Tát.
...
Huyền Trang nhè nhẹ đụng lên gò má Văn Thù.
...
- Văn Thù Bồ Tát, ha ha ha ha, Văn Thù Bồ Tát!
...
Huyền Trang nhè nhẹ đụng lên gò má Phổ Hiền.
...
- Phổ Hiền Bồ Tát.
Cả người hầu tử ngã vật ra đất, cười không ngừng:
- Tứ đại Bồ Tát tề, Đại Thừa hưng. Ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng tự do, cuối cùng đã được tự do…
Hầu tử vươn tay ra, nhè nhẹ vuốt ve gò má Dương Thiền.
- Chúng ta, tự do.
Nhìn hầu tử, Dương Thiền che môi mà cười. Từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuôi.
...
Tu Bồ Đề run rẩy lấy ra khối mệnh bài từ trong ngực, cực vui mà khóc.
- Phá sau đó lập, ha ha ha ha, phá sau đó lập…
...
Ngọc đế giống bị rút sạch hết thảy sức lực, chán nản ngồi bệt trên long ỷ.
...
Chúng Bồ Tát ủng đới Huyền Trang, men theo bậc đá Linh sơn từng bước leo lên.
...
Một trận gió mát phất qua.
Như Lai khẽ run rẩy, thân hình từ từ theo tán theo gió. Giống như Phong Linh ngày đó hồn phi phách tán.
...
Nữ Oa ánh mắt ảm đạm nhìn đăm đăm phương xa, nhẹ giọng thán nói:
- Tu Thiên Đạo “Vô Ngã” là có đại giá. Bản thị Vô Ngã, một khi phá Đạo tâm, mất đi đâu chỉ là tu vị…
...
Lão Quân nhàn nhạt nhìn Tu Bồ Đề một cái, nhếch môi cười cười, nói:
- Quả nhiên là hậu sinh khả úy. Cũng tốt, chỉ cần tam giới đừng loạn, bộ xương già này cũng không hứng thú cả ngày khắp nơi dày vò.
Nói rồi, Lão Quân quay đầu muốn đi, lại thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ còn đang thẫn thờ nhìn về Linh sơn.
- Làm sao, còn không đi?
- Đi… Đi!
Hai người như chợt tỉnh ra, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
...
- Ngươi theo vi sư đi về, hay ở lại bên cạnh hắn?
Một thanh âm vang lên trong đầu Thanh Tâm.
Gió nhẹ lướt qua, thổi phất tóc mai.
Thanh Tâm do dự thoáng chốc rồi nhoẻn miệng cười.
Một con chim sẻ giương cánh bay cao, cúi mắt trông xuống mặt đất ngổn ngang bên dưới.
Tám trăm năm, đi qua chặng đường khó nhất, nuốt trôi nước mắt đắng chát nhất, hành trình dài lâu hai mươi mốt vạn sáu ngàn dặm, cuối cùng đi đến điểm kết thúc.
Kỷ nguyên mới, bắt đầu.
Bình luận truyện