[Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ
Chương 1 : Đứa bé này không giống trẫm một chút nào!
Người đăng: Tiểu Hoa Miêu
Ngày đăng: 12:01 06-05-2022
Chương 1 : Đứa bé này không giống trẫm một chút nào!
Năm thứ 10 triều Hán.
Thành Trường An xây xong chưa đầy 5 năm nhưng nhìn qua có vẻ rất hiu quạnh. Đây rõ ràng là một đô thành mới tinh lại không thấy chỗ nào mới, mà có nét cổ kính trang nghiêm. Dù có nhiều căn nhà vừa được xây lên, nó vẫn lộ ra một bộ dáng xưa cũ bên dưới bầu trời âm u.
Lúc này, Trường An còn chưa xây dựng tường thành, cung Trường Nhạc và cung Vị Ương nhìn không quá xa hoa nằm lạc lõng giữa những dãy nhà thấp màu xám trắng. Một cái nằm ở hướng Đông Nam, một cái nắm ở hướng Tây Nam. Những tòa kiến trúc thấp bé tập trung gần hai tòa cung điện rồi thưa dần khi ra xa, không theo một quy tắc cụ thể nào. Tầm mắt ngẫu nhiên lại thấy vài cây dâu đã héo úa, những con đường đất nhấp nhô cũng ít người qua lại.
Cung Trường Nhạc nằm ở vùng đất trũng góc Tây Nam thành Trường An, chiếm diện tích cực lớn. Nếu tính hết cả những tòa nhà xung quanh thì nó đã chiếm hết sáu phần diện tích của toàn thành Trường An. Nhưng nếu đem ra so sánh với cung A Phòng thời trước thì nó có vẻ không đủ nhìn. Vách tường xám trắng, cả tòa cung điện hiếm thấy màu sắc tươi sáng. Dù cho hoàng đế yêu thích màu đỏ thì cũng chỉ có một chút mà thôi.
Bên trong và bên ngoài cung điện không có gì khác biệt, nhìn đều là một màu nhạt nhòa đem lại cảm giác vắng lặng giống nhau. Thỉnh thoảng có mấy hoạn quan cúi đầu đi ngang qua. Bon họ không nói chuyện với nhau, đi đường cũng không phát ra tiếng động, cái loại yên tĩnh này khiến người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.
“Công tử! Công tử!”
Một tiếng la đánh vỡ khung cảnh này, một đứa bé xông ra từ điện Tiêu Phòng. Điện Tiêu Phòng là tòa nhà rực rỡ nhất ở cung Trường Nhạc, những tông màu nóng từ phấn đỏ và bùn vàng bị vẽ lung tung lên vách tường khiến nơi này có một cảm giác hài hòa tự nhiên.
Đứa bé có vẻ rất nhỏ, chỉ cần không chú ý là không thể phân biệt đầu của hắn với những cục đá lớn trên mặt đất. Nhưng đi theo sau lưng hắn lại có tới sáu hoạn quan trẻ tuổi. Những người này không dám chạy cũng không dám kêu lớn tiếng. Cả đám mặt mày đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn đứa bé, lại chỉ có thể đi theo hắn.
Đứa bé chạy cũng không chậm, cứ như vậy xông ra từ điện Tiêu Phòng chạy về hướng điện Trường Tín ở phía tây trước điện.
Những hoạn quan cảm thấy lạnh gáy, người đi đầu kinh hoảng kêu lên: “Công tử! Điện Trường Tín không thể tự tiện đi vào a!”
Đứa nhỏ lúc này mới dừng chân, mệt đến thở hồng hộc. Hắn vịn vách tường mà kêu la: “Không đi vào cũng được, nhưng phải đồng ý với ta một chuyện!”
“Công tư, việc đọc sách của ngài là do bệ hạ quyết định, người hầu như chúng ta cũng không dám làm khác.”
Đứa bé này gọi là Lưu Trường, là con trai thứ bảy của Lưu Bang. Hắn có một bí mật không muốn cho ai biết. Trong thân hình nho nhỏ lại cất giấu một linh hồn đến từ tương lai. Bản thân Lưu Thường cũng không hiểu được tại sao mình lại đến thế giới này, còn chiếm đoạt thân thể này.
Lưu Thường là một kiến trúc sư, đa số thời gian đều ở tại văn phòng hoặc là trong nhà xưởng. Hắn chỉ biết về chuyện xuyên không qua mấy bộ phim truyền hình. Lại nói, hắn học lịch sử đều là mắt nhắm mắt mở, cái biết cái không.
Nói là xuyên qua nhưng Lưu Trường lại cảm thấy càng giống dung hợp hai linh hồn. Bởi vì trí nhớ của hắn là ở thời hiện đại nhưng tính cách lại vẫn có chút giống đứa bé Lưu Trường. Lần đầu hắn ta phát hiện ra mình vẫn bị ảnh hưởng là khi hắn bị đánh đến khóc lớn. Hắn dù gì cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, sao có thể gào khóc như vậy?
Vì sao hắn lại bị đánh? Chính Lưu Trường cũng không hiểu rõ nguyên nhân. Chỉ là hôm đó hắn ta đột nhiên phát hiện vị phụ thân cao lớn đứng trước mặt hắn chính là Lưu Bang. Dù không hiểu lịch sử nhưng Hán Cao Tổ Lưu Bang thì hắn vẫn biết được. Sau đó hắn buột miệng kinh ngạc mà hô một tiếng “Hán Cao Tổ”.
Không hiểu vì sao thái độ của Lưu Bang còn đang ôn hòa dễ thân nhưng nghe đến những lời này đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, cởi giày ra đánh hắn.
Về sau mẫu thân mới nói lại với hắn: “Phụ thân của con còn chưa chết con không cần nghĩ đến chuyện thụy hiệu của hắn. Nhưng nghĩ lại, con lấy tên hiệu này đúng là rất dễ nghe.”
*Thụy hiệu: một dạng tên hiệu sau khi qua đời.
Lưu Thường trong vô thức trở thành Lưu Trường, hắn cảm nhận được những tình cảm của bản thể như yêu quý mẹ ruột, khinh thường các huynh đệ, sợ hãi phụ thân và quan trọng nhất chính là ghét phải đọc sách.
Có lẽ đây cũng không phải là do ảnh hưởng bởi vì chính Lưu Thường từ kiếp trước cũng đã không yêu thích môn Văn. Ở thế giới này, hắn biểu hiện trí thông minh của mình quá sớm, dĩ nhiên chỉ là thiên phú ở môn Toán, cho nên bị bắt học bài với vài vị học giả do Lưu Bang vui mừng mà tìm cho hắn.
Vài vị học giả dạy hắn về rất nhiều thứ, có Đạo gia, Pháp gia, cũng có Nho gia.... Sau khi lên làm hoàng đế, Lưu Bang vẫn giữ lại những tật xấu từ thời còn làm du côn đầu đường xó chợ. Người thời sau nói răng hắn không phải là rất thích Nho học. Thực tế là học cái gì hắn cũng không thích.
Hắn chỉ thích học những thứ hắn có thể sử dụng được.
Nhưng những thứ này thật sự rất tra tấn Lưu Trường, hắn thực sự xem không hiểu những thứ tư tưởng cao thâm đó, cũng không có chút hứng thú nào để học. Trong tất cả các trường phái học thuật hắn chỉ hứng thú với Mặc gia.... Nhưng vào thời kỳ này Mặc gia đã hoàn toàn sa sút. Theo lý luận về học thuyết thời bấy giờ thì nó đã chìm xuống tới tầng cuối cùng, sắp bị diệt vong.
Tinh thần nghiên cứu khoa học của Mặc gia đã không còn tồn tại, thay vào đó là tinh thần hiệp nghĩa, chỉ có những hiệp khách mới hướng tới. Trong mắt quan gia quý tộc, Mặc gia không phải là một môn học. Chỉ có những hiệp khách này còn thờ phụng Mặc gia.
Vì thế trong khoảng thời gian này, Lưu Trường luôn nghĩ biện pháp để trốn học, đã khó lại chẳng có chút tác dụng nào!
Lưu Trường giằng co với đám hoạn quan. Nhận thấy bọn họ quyết tâm bắt hắn trở về để đi học hắn liền nắm lấy dây buộc quần bên hông, gào to một cách hung hăng: “Nếu các ngươi còn đến bắt ta, ta liền đi tiểu trong cung Trường Tín! Nếu có ai hỏi ta sẽ nói là do các ngươi bắt ta làm!”
Mấy tên hoạn quan sa sầm nét mặt, bọn họ cũng không biết phải trả lời công tử như thế nào.
Hai bên không ai nhường ai, Lưu Trường bất đắc dĩ mà tháo dây buộc, nói tiếp: “Ta cũng không muốn làm khó các ngươi, các ngươi cũng đừng muốn bắt ta, các ngươi đi về nói cho mẫu hậu là tìm không thấy ta, được không?”
Mấy tên hoạn quan hai mặt nhìn nhau. Trong tất cả các vị công tử, vị này hay làm người khác đau đầu nhất. Hắn hoàn toàn không giống các huynh trưởng của hắn. Người ta đều là người nhân nghĩa, khiêm tốn. Tới lượt hắn thì chính là một kẻ vô pháp vô thiên Ma Vương Hỗn Thế.
Hắn thông minh từ bé, chưa đủ một tuổi đã nói chuyện lưu loát khiến trong cung ai nấy đều kinh ngạc. Đến khi được một hai tuổi hắn liền biết đọc biết viết, hoàng đế dĩ nhiên là cực kỳ vui mừng, vội vàng coi trọng việc dạy dỗ vị hoàng tử này.
Kết quả, vị hoàng tử này vừa học các tác phẩm kinh điển được hai tháng liền bắt đầu không chịu nổi, tìm đủ loại biện pháp để trốn học, chết sống cũng không muốn học tiếp.
Vì không phải đọc sách hắn đã tìm ra vố số biện pháp, nào là giả bệnh, giả ngu, giả ngủ, giả chết... Sau này ngụy trang cũng không còn dùng được, hắn liền trực tiếp tỏ rõ thái độ chán ghét, giật râu, phun nước miếng, chỉ thiếu điều đi tiểu lên mũ của các vị học sĩ.
Trong lòng Lưu Trường cũng cảm thấy nghẹn muốn chết, nếu sớm biết như thế hắn khẳng định giả bộ giống như mấy đứa nhỏ khác. Hắn không nên biểu hiện tri thức của bản thân quá sớm, nếu như thế việc trốn học sẽ dễ hơn nhiều.... Hắn chỉ cần nhớ đến thanh âm đều đều như niệm kinh của mọi người là đã thấy đau đầu.
Ta xuyên qua ngàn năm sau đến đây chẳng lẽ là để nghe các ngươi niệm kinh????
Hắn cảm thấy việc học tập các tác phẩm kinh điển chính là chịu một hình phạt tàn khốc. Quay đi quẩn lại nghiên cứu một câu nói, một chữ có thể có mấy chục nghĩa, mỗi nghĩa lại đều khác nhau, có lúc đang dạy mọi người còn chửi nhau vì sai quan điểm.
Lúc Lưu Trường còn đang suy nghĩ thì mấy tên hoạn quan đã lén lút tiếp cận. Lưu Trường nhanh chóng nhận ra, hắn lấy đà chạy trối chết. ‘Phanh~~’ Không biết hắn va phải cái gì phát ra một âm thanh trầm đục rồi té lăn quay.
Hắn nhe răng trợn mắt ngẩng đầu thì thấy một gã đàn ông mặt đen thân hình cao lớn. Người này nhìn khá hung dữ, mặt chữ điền, râu mọc lởm chởm, mày nhíu chặt có vẻ cực kỳ nghiêm túc khiến người sợ hãi. Những hoạn quan kia đã sớm không dám ngẩng đầu, đứng xếp hàng làm lễ bái kiến.
Nhưng Lưu Trường không sợ hắn, có cha là Hán Cao Tổ hắn còn sợ ai??
“Ai ui, ta bị thương rồi, đau quá!! Ta không thể đi học được, người đâu mau tới đỡ ta về điện Tiêu Phòng!”
Lưu Trường ngồi bệt dưới đất như cái hốt rác, hai tay ôm chân hét toáng lên.
Người đàn ông kia có vẻ cũng biết Lưu Trường là ai, hắn nhìn kỹ từ trên xuống dưới một lần rồi xoay người đi ngang qua mà không nói gì.
Mấy tên hoạn quan kia chỉ biết thở dài, ôm lấy Lưu Trường một cách bất đắc dĩ rồi đi về điện Tiêu Phòng.
....
Người đàn ông đi thẳng đến điện Tuyên Thất, ở cửa không có hoạn quan trông giữ. Ông ta chần chờ một chút rồi quyết định đi thẳng vào trong.
Bên trong điện có một người đàn ông lớn tuổi đang cười nói với cô gái ngồi dựa vào lồng ngực.
Người đàn ông này có sống mũi cao, lông mày hơn nhô lên, chòm râu rậm rạp run rẩy khi hắn nói chuyện. Mũ quan đội trên đầu đã bị nghiêng, áo quần không chỉnh tề. Hai người đang nói chuyện cao hứng, người đàn ông càng thêm mạnh dạn, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo thì có người xông vào điện Tuyên Thất.
Ông già râu rậm này có chút hoảng hốt, vội vàng sửa sang lại quần áo tóc tai, cô gái cũng trốn nhanh ra sau lưng hắn.
Người đàn ông nghiêm túc nhìn đến cảnh tượng bỏng mắt này liền thở hổn hển, tức giận mà hừ mạnh một tiếng rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
“Ai! Ai!”
Gã râu rậm vừa kéo dây lưng quần vừa chạy về phía người đàn ông kia, rốt cuộc cũng bắt kịp trước khi ông ta ra khỏi điện. Ông ta nhảy lên xô trung niên kia ngã lăn xuống đất rồi ngồi lên người gã tiếp tục cột dây quần, cột xong mới vừa cười vừa nói: “Ngươi tại sao vừa thấy trẫm đã bỏ chạy? Không lẽ ngươi nghĩ trẫm chính là một hôn quân sao?”
“Ngài đúng là không thua gì vua Kiệt, vua Trụ... Trụ... Trụ.”
“Ha ha ha...”
Người râu rậm kia là Lưu Bang, ông ta cười ầm lên. Ông đứng dậy, vô cùng đắc ý mà vuốt ve chòm râu của mình. Vị quan lớn kia cũng đứng dậy vừa sửa sang lại quần áo, vừa tức giận mà nhìn hắn. Lúc này Lưu Bang mới không tỏ vẻ đắc ý nữa, cẩn thận nở một nụ cười tươi rói rồi nói: “Ngự sử Chu đừng trách tội, trẫm sau này không dám làm vậy... nữa.”
Chu Xương chán ghét mà hừ một tiếng, cũng không để ý đến ông ta.
“Ai da, quần áo của ngươi đều dơ hết, là do lỗi của trẫm! Trẫm bồi thường cho ngươi mười bộ có đủ không?”
“Quần áo của ta cũng không phải do ngài làm dơ mà là do con trai của ngài.”
“Con trai?”
Lưu Bang không hiểu chuyện gì.
Chu Xương lúc này mới từ tốn kể lại từ đầu đến cuối chuyện gặp được Lưu Trường, sau đó còn cực kỳ nghiêm khắc mà kết luận. “Hành vi của phụ thân không đúng đắn, đứa trẻ sẽ noi theo.”
Hiển nhiên hắn chỉ là muốn dùng chuyện này để khuyên giải Lưu Bang.
Lưu Bang tức giận mắng: “Thằng nhóc này! Trong những đứa con trai của trẫm, Phì là ôn nhu nhất, Doanh là hiểu biết nhiều nhất, Như Ý là giống trẫm nhất, Hằng là lương thiện nhất, Khôi là đáng tin cậy nhất. Chỉ có Trường tính tình không tốt, vô pháp vô thiên, là đứa không giống trẫm nhất!”
Đây rõ ràng là phản kích, ngươi nói đứa bé sẽ học theo cha vậy mấy đứa con khác của ta tại sao lại tốt như thế?
“Hmmm….”
Hai mắt của Chu Xương híp lại, bộ dạng suy ngẫm mà đánh giá vị hoàng đế của Vương triều Đại Hán trước mặt mình.
Chương 1 : Đứa bé này không giống trẫm một chút nào!
Người đăng: Tiểu Hoa Miêu
Chương 1. Đứa bé này không giống trẫm một chút nào!
Năm thứ 10 triều Hán.
Thành Trường An xây xong chưa đầy 5 năm nhưng nhìn qua có vẻ rất hiu quạnh. Đây rõ ràng là một đô thành mới tinh lại không thấy chỗ nào mới, mà có nét cổ kính trang nghiêm. Dù có nhiều căn nhà vừa được xây lên, nó vẫn lộ ra một bộ dáng xưa cũ bên dưới bầu trời âm u.
Lúc này, Trường An còn chưa xây dựng tường thành, cung Trường Nhạc và cung Vị Ương nhìn không quá xa hoa nằm lạc lõng giữa những dãy nhà thấp màu xám trắng. Một cái nằm ở hướng Đông Nam, một cái nắm ở hướng Tây Nam. Những tòa kiến trúc thấp bé tập trung gần hai tòa cung điện rồi thưa dần khi ra xa, không theo một quy tắc cụ thể nào. Tầm mắt ngẫu nhiên lại thấy vài cây dâu đã héo úa, những con đường đất nhấp nhô cũng ít người qua lại.
Cung Trường Nhạc nằm ở vùng đất trũng góc Tây Nam thành Trường An, chiếm diện tích cực lớn. Nếu tính hết cả những tòa nhà xung quanh thì nó đã chiếm hết sáu phần diện tích của toàn thành Trường An. Nhưng nếu đem ra so sánh với cung A Phòng thời trước thì nó có vẻ không đủ nhìn. Vách tường xám trắng, cả tòa cung điện hiếm thấy màu sắc tươi sáng. Dù cho hoàng đế yêu thích màu đỏ thì cũng chỉ có một chút mà thôi.
Bên trong và bên ngoài cung điện không có gì khác biệt, nhìn đều là một màu nhạt nhòa đem lại cảm giác vắng lặng giống nhau. Thỉnh thoảng có mấy hoạn quan cúi đầu đi ngang qua. Bon họ không nói chuyện với nhau, đi đường cũng không phát ra tiếng động, cái loại yên tĩnh này khiến người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.
“Công tử! Công tử!”
Một tiếng la đánh vỡ khung cảnh này, một đứa bé xông ra từ điện Tiêu Phòng. Điện Tiêu Phòng là tòa nhà rực rỡ nhất ở cung Trường Nhạc, những tông màu nóng từ phấn đỏ và bùn vàng bị vẽ lung tung lên vách tường khiến nơi này có một cảm giác hài hòa tự nhiên.
Đứa bé có vẻ rất nhỏ, chỉ cần không chú ý là không thể phân biệt đầu của hắn với những cục đá lớn trên mặt đất. Nhưng đi theo sau lưng hắn lại có tới sáu hoạn quan trẻ tuổi. Những người này không dám chạy cũng không dám kêu lớn tiếng. Cả đám mặt mày đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn đứa bé, lại chỉ có thể đi theo hắn.
Đứa bé chạy cũng không chậm, cứ như vậy xông ra từ điện Tiêu Phòng chạy về hướng điện Trường Tín ở phía tây trước điện.
Những hoạn quan cảm thấy lạnh gáy, người đi đầu kinh hoảng kêu lên: “Công tử! Điện Trường Tín không thể tự tiện đi vào a!”
Đứa nhỏ lúc này mới dừng chân, mệt đến thở hồng hộc. Hắn vịn vách tường mà kêu la: “Không đi vào cũng được, nhưng phải đồng ý với ta một chuyện!”
“Công tư, việc đọc sách của ngài là do bệ hạ quyết định, người hầu như chúng ta cũng không dám làm khác.”
Đứa bé này gọi là Lưu Trường, là con trai thứ bảy của Lưu Bang. Hắn có một bí mật không muốn cho ai biết. Trong thân hình nho nhỏ lại cất giấu một linh hồn đến từ tương lai. Bản thân Lưu Thường cũng không hiểu được tại sao mình lại đến thế giới này, còn chiếm đoạt thân thể này.
Lưu Thường là một kiến trúc sư, đa số thời gian đều ở tại văn phòng hoặc là trong nhà xưởng. Hắn chỉ biết về chuyện xuyên không qua mấy bộ phim truyền hình. Lại nói, hắn học lịch sử đều là mắt nhắm mắt mở, cái biết cái không.
Nói là xuyên qua nhưng Lưu Trường lại cảm thấy càng giống dung hợp hai linh hồn. Bởi vì trí nhớ của hắn là ở thời hiện đại nhưng tính cách lại vẫn có chút giống đứa bé Lưu Trường. Lần đầu hắn ta phát hiện ra mình vẫn bị ảnh hưởng là khi hắn bị đánh đến khóc lớn. Hắn dù gì cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, sao có thể gào khóc như vậy?
Vì sao hắn lại bị đánh? Chính Lưu Trường cũng không hiểu rõ nguyên nhân. Chỉ là hôm đó hắn ta đột nhiên phát hiện vị phụ thân cao lớn đứng trước mặt hắn chính là Lưu Bang. Dù không hiểu lịch sử nhưng Hán Cao Tổ Lưu Bang thì hắn vẫn biết được. Sau đó hắn buột miệng kinh ngạc mà hô một tiếng “Hán Cao Tổ”.
Không hiểu vì sao thái độ của Lưu Bang còn đang ôn hòa dễ thân nhưng nghe đến những lời này đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, cởi giày ra đánh hắn.
Về sau mẫu thân mới nói lại với hắn: “Phụ thân của con còn chưa chết con không cần nghĩ đến chuyện thụy hiệu của hắn. Nhưng nghĩ lại, con lấy tên hiệu này đúng là rất dễ nghe.”
*Thụy hiệu: một dạng tên hiệu sau khi qua đời.
Lưu Thường trong vô thức trở thành Lưu Trường, hắn cảm nhận được những tình cảm của bản thể như yêu quý mẹ ruột, khinh thường các huynh đệ, sợ hãi phụ thân và quan trọng nhất chính là ghét phải đọc sách.
Có lẽ đây cũng không phải là do ảnh hưởng bởi vì chính Lưu Thường từ kiếp trước cũng đã không yêu thích môn Văn. Ở thế giới này, hắn biểu hiện trí thông minh của mình quá sớm, dĩ nhiên chỉ là thiên phú ở môn Toán, cho nên bị bắt học bài với vài vị học giả do Lưu Bang vui mừng mà tìm cho hắn.
Vài vị học giả dạy hắn về rất nhiều thứ, có Đạo gia, Pháp gia, cũng có Nho gia.... Sau khi lên làm hoàng đế, Lưu Bang vẫn giữ lại những tật xấu từ thời còn làm du côn đầu đường xó chợ. Người thời sau nói răng hắn không phải là rất thích Nho học. Thực tế là học cái gì hắn cũng không thích.
Hắn chỉ thích học những thứ hắn có thể sử dụng được.
Nhưng những thứ này thật sự rất tra tấn Lưu Trường, hắn thực sự xem không hiểu những thứ tư tưởng cao thâm đó, cũng không có chút hứng thú nào để học. Trong tất cả các trường phái học thuật hắn chỉ hứng thú với Mặc gia.... Nhưng vào thời kỳ này Mặc gia đã hoàn toàn sa sút. Theo lý luận về học thuyết thời bấy giờ thì nó đã chìm xuống tới tầng cuối cùng, sắp bị diệt vong.
Tinh thần nghiên cứu khoa học của Mặc gia đã không còn tồn tại, thay vào đó là tinh thần hiệp nghĩa, chỉ có những hiệp khách mới hướng tới. Trong mắt quan gia quý tộc, Mặc gia không phải là một môn học. Chỉ có những hiệp khách này còn thờ phụng Mặc gia.
Vì thế trong khoảng thời gian này, Lưu Trường luôn nghĩ biện pháp để trốn học, đã khó lại chẳng có chút tác dụng nào!
Lưu Trường giằng co với đám hoạn quan. Nhận thấy bọn họ quyết tâm bắt hắn trở về để đi học hắn liền nắm lấy dây buộc quần bên hông, gào to một cách hung hăng: “Nếu các ngươi còn đến bắt ta, ta liền đi tiểu trong cung Trường Tín! Nếu có ai hỏi ta sẽ nói là do các ngươi bắt ta làm!”
Mấy tên hoạn quan sa sầm nét mặt, bọn họ cũng không biết phải trả lời công tử như thế nào.
Hai bên không ai nhường ai, Lưu Trường bất đắc dĩ mà tháo dây buộc, nói tiếp: “Ta cũng không muốn làm khó các ngươi, các ngươi cũng đừng muốn bắt ta, các ngươi đi về nói cho mẫu hậu là tìm không thấy ta, được không?”
Mấy tên hoạn quan hai mặt nhìn nhau. Trong tất cả các vị công tử, vị này hay làm người khác đau đầu nhất. Hắn hoàn toàn không giống các huynh trưởng của hắn. Người ta đều là người nhân nghĩa, khiêm tốn. Tới lượt hắn thì chính là một kẻ vô pháp vô thiên Ma Vương Hỗn Thế.
Hắn thông minh từ bé, chưa đủ một tuổi đã nói chuyện lưu loát khiến trong cung ai nấy đều kinh ngạc. Đến khi được một hai tuổi hắn liền biết đọc biết viết, hoàng đế dĩ nhiên là cực kỳ vui mừng, vội vàng coi trọng việc dạy dỗ vị hoàng tử này.
Kết quả, vị hoàng tử này vừa học các tác phẩm kinh điển được hai tháng liền bắt đầu không chịu nổi, tìm đủ loại biện pháp để trốn học, chết sống cũng không muốn học tiếp.
Vì không phải đọc sách hắn đã tìm ra vố số biện pháp, nào là giả bệnh, giả ngu, giả ngủ, giả chết... Sau này ngụy trang cũng không còn dùng được, hắn liền trực tiếp tỏ rõ thái độ chán ghét, giật râu, phun nước miếng, chỉ thiếu điều đi tiểu lên mũ của các vị học sĩ.
Trong lòng Lưu Trường cũng cảm thấy nghẹn muốn chết, nếu sớm biết như thế hắn khẳng định giả bộ giống như mấy đứa nhỏ khác. Hắn không nên biểu hiện tri thức của bản thân quá sớm, nếu như thế việc trốn học sẽ dễ hơn nhiều.... Hắn chỉ cần nhớ đến thanh âm đều đều như niệm kinh của mọi người là đã thấy đau đầu.
Ta xuyên qua ngàn năm sau đến đây chẳng lẽ là để nghe các ngươi niệm kinh????
Hắn cảm thấy việc học tập các tác phẩm kinh điển chính là chịu một hình phạt tàn khốc. Quay đi quẩn lại nghiên cứu một câu nói, một chữ có thể có mấy chục nghĩa, mỗi nghĩa lại đều khác nhau, có lúc đang dạy mọi người còn chửi nhau vì sai quan điểm.
Lúc Lưu Trường còn đang suy nghĩ thì mấy tên hoạn quan đã lén lút tiếp cận. Lưu Trường nhanh chóng nhận ra, hắn lấy đà chạy trối chết. ‘Phanh~~’ Không biết hắn va phải cái gì phát ra một âm thanh trầm đục rồi té lăn quay.
Hắn nhe răng trợn mắt ngẩng đầu thì thấy một gã đàn ông mặt đen thân hình cao lớn. Người này nhìn khá hung dữ, mặt chữ điền, râu mọc lởm chởm, mày nhíu chặt có vẻ cực kỳ nghiêm túc khiến người sợ hãi. Những hoạn quan kia đã sớm không dám ngẩng đầu, đứng xếp hàng làm lễ bái kiến.
Nhưng Lưu Trường không sợ hắn, có cha là Hán Cao Tổ hắn còn sợ ai??
“Ai ui, ta bị thương rồi, đau quá!! Ta không thể đi học được, người đâu mau tới đỡ ta về điện Tiêu Phòng!”
Lưu Trường ngồi bệt dưới đất như cái hốt rác, hai tay ôm chân hét toáng lên.
Người đàn ông kia có vẻ cũng biết Lưu Trường là ai, hắn nhìn kỹ từ trên xuống dưới một lần rồi xoay người đi ngang qua mà không nói gì.
Mấy tên hoạn quan kia chỉ biết thở dài, ôm lấy Lưu Trường một cách bất đắc dĩ rồi đi về điện Tiêu Phòng.
....
Người đàn ông đi thẳng đến điện Tuyên Thất, ở cửa không có hoạn quan trông giữ. Ông ta chần chờ một chút rồi quyết định đi thẳng vào trong.
Bên trong điện có một người đàn ông lớn tuổi đang cười nói với cô gái ngồi dựa vào lồng ngực.
Người đàn ông này có sống mũi cao, lông mày hơn nhô lên, chòm râu rậm rạp run rẩy khi hắn nói chuyện. Mũ quan đội trên đầu đã bị nghiêng, áo quần không chỉnh tề. Hai người đang nói chuyện cao hứng, người đàn ông càng thêm mạnh dạn, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo thì có người xông vào điện Tuyên Thất.
Ông già râu rậm này có chút hoảng hốt, vội vàng sửa sang lại quần áo tóc tai, cô gái cũng trốn nhanh ra sau lưng hắn.
Người đàn ông nghiêm túc nhìn đến cảnh tượng bỏng mắt này liền thở hổn hển, tức giận mà hừ mạnh một tiếng rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
“Ai! Ai!”
Gã râu rậm vừa kéo dây lưng quần vừa chạy về phía người đàn ông kia, rốt cuộc cũng bắt kịp trước khi ông ta ra khỏi điện. Ông ta nhảy lên xô trung niên kia ngã lăn xuống đất rồi ngồi lên người gã tiếp tục cột dây quần, cột xong mới vừa cười vừa nói: “Ngươi tại sao vừa thấy trẫm đã bỏ chạy? Không lẽ ngươi nghĩ trẫm chính là một hôn quân sao?”
“Ngài đúng là không thua gì vua Kiệt, vua Trụ... Trụ... Trụ.”
“Ha ha ha...”
Người râu rậm kia là Lưu Bang, ông ta cười ầm lên. Ông đứng dậy, vô cùng đắc ý mà vuốt ve chòm râu của mình. Vị quan lớn kia cũng đứng dậy vừa sửa sang lại quần áo, vừa tức giận mà nhìn hắn. Lúc này Lưu Bang mới không tỏ vẻ đắc ý nữa, cẩn thận nở một nụ cười tươi rói rồi nói: “Ngự sử Chu đừng trách tội, trẫm sau này không dám làm vậy... nữa.”
Chu Xương chán ghét mà hừ một tiếng, cũng không để ý đến ông ta.
“Ai da, quần áo của ngươi đều dơ hết, là do lỗi của trẫm! Trẫm bồi thường cho ngươi mười bộ có đủ không?”
“Quần áo của ta cũng không phải do ngài làm dơ mà là do con trai của ngài.”
“Con trai?”
Lưu Bang không hiểu chuyện gì.
Chu Xương lúc này mới từ tốn kể lại từ đầu đến cuối chuyện gặp được Lưu Trường, sau đó còn cực kỳ nghiêm khắc mà kết luận. “Hành vi của phụ thân không đúng đắn, đứa trẻ sẽ noi theo.”
Hiển nhiên hắn chỉ là muốn dùng chuyện này để khuyên giải Lưu Bang.
Lưu Bang tức giận mắng: “Thằng nhóc này! Trong những đứa con trai của trẫm, Phì là ôn nhu nhất, Doanh là hiểu biết nhiều nhất, Như Ý là giống trẫm nhất, Hằng là lương thiện nhất, Khôi là đáng tin cậy nhất. Chỉ có Trường tính tình không tốt, vô pháp vô thiên, là đứa không giống trẫm nhất!”
Đây rõ ràng là phản kích, ngươi nói đứa bé sẽ học theo cha vậy mấy đứa con khác của ta tại sao lại tốt như thế?
“Hmmm….”
Hai mắt của Chu Xương híp lại, bộ dạng suy ngẫm mà đánh giá vị hoàng đế của Vương triều Đại Hán trước mặt mình.
Bình luận truyện