[Dịch] Ngân Hồ

Chương 1 : Con thuyền nhỏ.

Người đăng: Lão Huấn

Ngày đăng: 22:29 08-01-2024

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 1 : Con thuyền nhỏ.
Mây đen như mực, nước mưa trắng trời, tuy giữa ban ngày mà trời âm u chẳng khác gì hoàng hôn, mưa như trút, cả thế giới bị nước mưa rưới ướt sũng.
Đây là loại thời tiết tai họa, tia chớp chiếu rọi bầu trời, sấm sét đì đùng trên đầu. Mưa bão hoành hành tòa thành lớn nhất Đại Tống, bao chùm lấy tất cả, thiên nhiên như đang ra uy trước con người, chứng minh mình mới là chúa tể, trên đê đoàn người chen vai thích cánh, dài như đàn kiến dùng bùn, dùng bao
cỏ, dùng đá, dùng thân thế, thậm chí dùng cả thuyền lớn hòng lấp kín lỗ hổng khủng khiếp giữa đê.
Một chiếc thuyền ba tầng chao đảo trên Hoàng Hà đi xuống, lão thuyền công lớn tuổi đi chân đất đứng ở mũi thuyền, mặt mày hung tợn, quát tháo đưa ra các loại mệnh lệnh, hơn mười sợi dây thừng to bằng quả trứng gà thít sâu vào da thịt của cả trăm tráng hán, hô khẩu hiệu gian nan kéo chiếc thuyền hoa đó về phía đê hổng. Ông là vị thuyền trưởng giỏi nhất ở vùng này, chỉ ông mới có thể điều khiển được thuyền đi đúng hướng trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế.
Lão thuyền công thấy thuyền hoa đã tới nơi, dùng toàn lực bám lấy bánh lái rung bần bật liên hồi, quát hai nhi tử:
“ Nguyên Nhất, Nguyên Vũ, đập vỡ ván, mau lên!”Hai đại hán trung niên cường tráng đi tới khoảng trống dự phòng ở đáy thuyền, giơ búa lớn, đập vỡ lớp ván cuối cùng. Chỉ một búa thôi ván thuyền dày đã xuất hiện khe hở, nước sống đục ngầu sủi bọt rồi tràn vào, đồng thời toàn bộ khoang thuyền phát ra tiếng động rợn người.
Chuyện đã thành, thời gian không còn lại bao nhiêu nữa, hai tráng hán xoay người chạy ngay, dưới sự thúc giục của lão thuyền công tung người lao vào dòng Hoàng Hà, người trẻ tuổi hơn trồi lên mặt nước nhìn chiếc thuyền đang chìm nhanh, không thấy cha rời thuyền, kinh hoàng hét lớn.
“ Cha ơi!”
Lão thuyền công quyết hi sinh rồi, nếu ông không ở lại điều khiển rất có thể công sức của mọi người sẽ trôi theo dòng nước, từ từ cùng thuyền chìm xuống nhưng nhìn thấy hai nhi tử nổi lên, khuôn mặt căng thẳng liền giãn ra, phất tay rống:
“ Đi mau! Mau lên!”
Chiếc thuyền hoa chở đầy cát xoay ngang bít lấy lỗ hổng lớn, sóng đánh rơi hết đồ đạc trên sàn thuyền, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng lão thuyền công đâu nữa.
Người trên đê không bỏ lỡ cơ hội, những ao cát ném ầm ầm xuống nước, sọt trúc chất đá tảng được các tráng hán đẩy xuống chỗ đê vỡ chảy siết, dần dần nước chảy chậm lại, toàn bộ quan viên dân phu đứng trên đê không kìm được tiếng reo hò, làm việc càng thêm nhanh nhẹn.
"Uỳnh!"
Tia chớp hình mũi đinh ba bổ xuống cây liễu, như một thanh kiếm sắc bén bửa nó làm hai, làm mấy người tránh mưa dưới cây thoáng cái biến thành quả cầu lửa.Đê lớn rung chuyển, lặng lẽ nứt ra từng khe nhỏ, khi chưa ai kip phản ứng một tiếng động lớn phát ra, từng mảng đất cát sụp xuống, nước sông đục ngầu
không khác gì đàn ngựa hoang phá ra một lỗ hổng còn lớn hơn trước, đám đông đang bận bịu phía dưới đê chỉ chạy được vài bước đã bị nước lũ nuốt chửng.
“ Aaaaaaaa ...! Trời cao ơi ...”
Quan viên lục bào bi phẫn giơ hai tay hướng lên trời quát tháo, sau đó thả người xuống dòng nước dữ, dòng nước xoay một vòng, dễ dàng nuốt chửng cống phẩm nhỏ bé ấy.
Mặt đất thành sông, mặt đất thành sông rồi! Đê Hoàng Hà đã vỡ!
….
Thiết gia trang bị dòng nước hung hãn đổ tới cuốn phăng mọi thứ, thôn trang nhỏ bên sông ấy thoáng chốc biến thành thiên hạ của dòng nước cuồng loạn.
"Rầm!" Chiếc thùng gỗ chỉ to bằng thuyền nhỏ hái sen của cô nương Giang Nam không biết đụng phải thứ gì, lập tức nghiêng ngả suýt chìm, Vương Nhu Hoa bám chặt mép thùng, trong mưa gió khản giọng gọi tên trượng phu, nước ộc vào miệng, ông trời như ra lệnh nàng câm mồm. Nhìn bốn bề nước, nàng không dám gọi nữa, chấp nhận số mệnh ngồi giữa thùng gỗ, cúi rạp người giữ cái ô rách trên lưng, một tay ôm chặt nhi tử còn bọc tã, vừa dùng cái gầu ra sức múc nước đổ đi. Là người trải qua sóng gió, Vương Nhu Hoa biết rõ lúc này mình phải làm gì, trượng phu thà chết chứ không chịu bám lấy cái thùng gỗ liên lụy tới đứacon vừa sinh chưa tới năm tháng, bất kể thế nào nàng cũng không thể để Thiết gia không còn hậu nhân.
Cho nên Thiết Vương Thị mau chóng thu lại bi thương, vươn cổ nhìn quanh kiếm chỗ để mẹ con nàng cập bờ, nếu không cái thùng gỗ vốn là cái bồn tắm này tuy chắc chắn nhưng không chịu nổi va chạm. Khi sinh mệnh mình vẫn còn thì đứa con này không thể xảy ra chuyện, nếu không xuống âm phủ trượng phu cũng sẽ đánh chết tươi ...
Không biết qua bao lâu, thùng gỗ trôi tới đâu, nhưng vô luận sóng gió có nhồi nhét thế nào, nó vẫn ngoan cường nổi dập dềnh trên mặt nước, Vương Nhu Hoa căng mắt cầm một cái gậy đẩy nó tránh thoát khỏi những vật nguy hiểm.
Trên đường nàng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà nằm mơ cũng không thấy được, đầu tiên là một con lợn ngoạm cành cây, khả năng là đã lâu rồi, cơn sóng ập tới, con lợn lại rơi xuống nước. Thiết Vương thị hoảng sợ phát hiện con lợn đó không ngờ đang cố sức bơi về phía cái thùng gỗ của mình, nàng muốn tránh đi, nhưng sợ tới mức chân tay tê dại, không làm sao động đậy được.
Dòng lũ cuốn theo súc gỗ lớn, chẳng biết là xà nhà nhà ai, xô mạnh vào đầu con lợn, nó kêu lên, cố gắng quẫy đạp vài cái rồi bị nước lũ mang đi xa. Nàng thề đấy, khi ánh mắt nàng và con lợn kia đối mắt với nhau, nàng nhận ra con lợn đó rất muốn sống .... rất rất muốn sống.
Sau đó nàng nhìn thấy hai người bám vào cái cột, cột nhỏ lắm, nếu một người thì còn có thể nổi trên mặt nước chứ hai người khiến cho cái cột nửa chìm nửa nổi, cho nên bọn họ cứ lên tục phải cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước.Vì sóng nước che khuất, Vương Nhu Hoa nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ không nhìn thấy nàng, nàng kinh hãi thấy một người chợt ấn đầu người khác xuống nước. Vương Nhu Hoa bịt chặt lấy miệng, sợ mình kêu lên khiến người kia thấy được, hắn đã dìm chết cả bạn, nhìn thấy cái thùng gỗ của mình, nhất định càng thêm điên cuồng.

Bình luận truyện

    Chương 1 : Con thuyền nhỏ.

    Người đăng: Lão Huấn

    Mây đen như mực, nước mưa trắng trời, tuy giữa ban ngày mà trời âm u chẳng khác gì hoàng hôn, mưa như trút, cả thế giới bị nước mưa rưới ướt sũng.
    Đây là loại thời tiết tai họa, tia chớp chiếu rọi bầu trời, sấm sét đì đùng trên đầu. Mưa bão hoành hành tòa thành lớn nhất Đại Tống, bao chùm lấy tất cả, thiên nhiên như đang ra uy trước con người, chứng minh mình mới là chúa tể, trên đê đoàn người chen vai thích cánh, dài như đàn kiến dùng bùn, dùng bao
    cỏ, dùng đá, dùng thân thế, thậm chí dùng cả thuyền lớn hòng lấp kín lỗ hổng khủng khiếp giữa đê.
    Một chiếc thuyền ba tầng chao đảo trên Hoàng Hà đi xuống, lão thuyền công lớn tuổi đi chân đất đứng ở mũi thuyền, mặt mày hung tợn, quát tháo đưa ra các loại mệnh lệnh, hơn mười sợi dây thừng to bằng quả trứng gà thít sâu vào da thịt của cả trăm tráng hán, hô khẩu hiệu gian nan kéo chiếc thuyền hoa đó về phía đê hổng. Ông là vị thuyền trưởng giỏi nhất ở vùng này, chỉ ông mới có thể điều khiển được thuyền đi đúng hướng trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế.
    Lão thuyền công thấy thuyền hoa đã tới nơi, dùng toàn lực bám lấy bánh lái rung bần bật liên hồi, quát hai nhi tử:
    “ Nguyên Nhất, Nguyên Vũ, đập vỡ ván, mau lên!”Hai đại hán trung niên cường tráng đi tới khoảng trống dự phòng ở đáy thuyền, giơ búa lớn, đập vỡ lớp ván cuối cùng. Chỉ một búa thôi ván thuyền dày đã xuất hiện khe hở, nước sống đục ngầu sủi bọt rồi tràn vào, đồng thời toàn bộ khoang thuyền phát ra tiếng động rợn người.
    Chuyện đã thành, thời gian không còn lại bao nhiêu nữa, hai tráng hán xoay người chạy ngay, dưới sự thúc giục của lão thuyền công tung người lao vào dòng Hoàng Hà, người trẻ tuổi hơn trồi lên mặt nước nhìn chiếc thuyền đang chìm nhanh, không thấy cha rời thuyền, kinh hoàng hét lớn.
    “ Cha ơi!”
    Lão thuyền công quyết hi sinh rồi, nếu ông không ở lại điều khiển rất có thể công sức của mọi người sẽ trôi theo dòng nước, từ từ cùng thuyền chìm xuống nhưng nhìn thấy hai nhi tử nổi lên, khuôn mặt căng thẳng liền giãn ra, phất tay rống:
    “ Đi mau! Mau lên!”
    Chiếc thuyền hoa chở đầy cát xoay ngang bít lấy lỗ hổng lớn, sóng đánh rơi hết đồ đạc trên sàn thuyền, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng lão thuyền công đâu nữa.
    Người trên đê không bỏ lỡ cơ hội, những ao cát ném ầm ầm xuống nước, sọt trúc chất đá tảng được các tráng hán đẩy xuống chỗ đê vỡ chảy siết, dần dần nước chảy chậm lại, toàn bộ quan viên dân phu đứng trên đê không kìm được tiếng reo hò, làm việc càng thêm nhanh nhẹn.
    "Uỳnh!"
    Tia chớp hình mũi đinh ba bổ xuống cây liễu, như một thanh kiếm sắc bén bửa nó làm hai, làm mấy người tránh mưa dưới cây thoáng cái biến thành quả cầu lửa.Đê lớn rung chuyển, lặng lẽ nứt ra từng khe nhỏ, khi chưa ai kip phản ứng một tiếng động lớn phát ra, từng mảng đất cát sụp xuống, nước sông đục ngầu
    không khác gì đàn ngựa hoang phá ra một lỗ hổng còn lớn hơn trước, đám đông đang bận bịu phía dưới đê chỉ chạy được vài bước đã bị nước lũ nuốt chửng.
    “ Aaaaaaaa ...! Trời cao ơi ...”
    Quan viên lục bào bi phẫn giơ hai tay hướng lên trời quát tháo, sau đó thả người xuống dòng nước dữ, dòng nước xoay một vòng, dễ dàng nuốt chửng cống phẩm nhỏ bé ấy.
    Mặt đất thành sông, mặt đất thành sông rồi! Đê Hoàng Hà đã vỡ!
    ….
    Thiết gia trang bị dòng nước hung hãn đổ tới cuốn phăng mọi thứ, thôn trang nhỏ bên sông ấy thoáng chốc biến thành thiên hạ của dòng nước cuồng loạn.
    "Rầm!" Chiếc thùng gỗ chỉ to bằng thuyền nhỏ hái sen của cô nương Giang Nam không biết đụng phải thứ gì, lập tức nghiêng ngả suýt chìm, Vương Nhu Hoa bám chặt mép thùng, trong mưa gió khản giọng gọi tên trượng phu, nước ộc vào miệng, ông trời như ra lệnh nàng câm mồm. Nhìn bốn bề nước, nàng không dám gọi nữa, chấp nhận số mệnh ngồi giữa thùng gỗ, cúi rạp người giữ cái ô rách trên lưng, một tay ôm chặt nhi tử còn bọc tã, vừa dùng cái gầu ra sức múc nước đổ đi. Là người trải qua sóng gió, Vương Nhu Hoa biết rõ lúc này mình phải làm gì, trượng phu thà chết chứ không chịu bám lấy cái thùng gỗ liên lụy tới đứacon vừa sinh chưa tới năm tháng, bất kể thế nào nàng cũng không thể để Thiết gia không còn hậu nhân.
    Cho nên Thiết Vương Thị mau chóng thu lại bi thương, vươn cổ nhìn quanh kiếm chỗ để mẹ con nàng cập bờ, nếu không cái thùng gỗ vốn là cái bồn tắm này tuy chắc chắn nhưng không chịu nổi va chạm. Khi sinh mệnh mình vẫn còn thì đứa con này không thể xảy ra chuyện, nếu không xuống âm phủ trượng phu cũng sẽ đánh chết tươi ...
    Không biết qua bao lâu, thùng gỗ trôi tới đâu, nhưng vô luận sóng gió có nhồi nhét thế nào, nó vẫn ngoan cường nổi dập dềnh trên mặt nước, Vương Nhu Hoa căng mắt cầm một cái gậy đẩy nó tránh thoát khỏi những vật nguy hiểm.
    Trên đường nàng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà nằm mơ cũng không thấy được, đầu tiên là một con lợn ngoạm cành cây, khả năng là đã lâu rồi, cơn sóng ập tới, con lợn lại rơi xuống nước. Thiết Vương thị hoảng sợ phát hiện con lợn đó không ngờ đang cố sức bơi về phía cái thùng gỗ của mình, nàng muốn tránh đi, nhưng sợ tới mức chân tay tê dại, không làm sao động đậy được.
    Dòng lũ cuốn theo súc gỗ lớn, chẳng biết là xà nhà nhà ai, xô mạnh vào đầu con lợn, nó kêu lên, cố gắng quẫy đạp vài cái rồi bị nước lũ mang đi xa. Nàng thề đấy, khi ánh mắt nàng và con lợn kia đối mắt với nhau, nàng nhận ra con lợn đó rất muốn sống .... rất rất muốn sống.
    Sau đó nàng nhìn thấy hai người bám vào cái cột, cột nhỏ lắm, nếu một người thì còn có thể nổi trên mặt nước chứ hai người khiến cho cái cột nửa chìm nửa nổi, cho nên bọn họ cứ lên tục phải cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước.Vì sóng nước che khuất, Vương Nhu Hoa nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ không nhìn thấy nàng, nàng kinh hãi thấy một người chợt ấn đầu người khác xuống nước. Vương Nhu Hoa bịt chặt lấy miệng, sợ mình kêu lên khiến người kia thấy được, hắn đã dìm chết cả bạn, nhìn thấy cái thùng gỗ của mình, nhất định càng thêm điên cuồng.