[Dịch] Nhìn Thấy Thanh Máu Ta Liền Vô Địch (sưu tầm)

Chương 100 : Đừng Nói Bừa

Người đăng: Cốm Tiểu Thơ

Ngày đăng: 23:15 27-10-2024

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 100 : Đừng Nói Bừa
Chương 100 - Đừng Nói Bừa

"Sao ta cảm giác ta càng ngày càng mệt, mà ngươi lại càng ngày càng nhẹ nhàng vậy?"
Từ Kim Niên thở hồng hộc nói:
"Không được không được, có khi là ta đã ở với nương tử mới lâu ngày rồi, chân tay ta đều mềm ra hết."
"Sư huynh, nên ít chạm vào nữ sắc thôi."
"Không bằng ta chết luôn cho rồi."
Từ Kim Niên nửa đùa nửa thật nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một trận ồn ào cãi cọ, đám người tập trung lại chỗ đó, có một nữ tử dáng người nóng bỏng, mặc một bộ y phục màu đỏ đi đến.
"Hồng Nhi sư muội đã trở lại."
Từ Kim Niên nói
"Sư đệ, ta đi chào hỏi một tiếng."
"Được."
Tô Lâm An không đi, hắn chỉ là người mới tới, không thân thiết với những sư huynh sư tỷ đó.
Đám người lần này trở về là sư tỷ u Dương Hồng Nhi, sư huynh Liễu Minh cùng với ba vị sư huynh khác, nhóm người này không lâu trước đó đã nhận nhiệm vụ đi đến một sơn trang để hỗ trợ gác đêm, cho tới bây giờ mới trở về.
Vương Viêm cũng đi qua, nói là đợi lát nữa sẽ đi uống rượu với nhau.
Một đám người sôi nổi hàn huyên, đúng lúc đó Trình Toa Toa đã trở về, Tô Lâm An đang muốn đi qua, bỗng nhiên phát hiện Vương Viêm và Trình Toa Toa cùng nhau đi qua nhà xí phía bên kia. Tô Lâm An vẫn luôn nhìn về bên đó, rất nhanh đã chú ý tới Trình Toa Toa lấy ra mấy tờ giấy giống như là ngân phiếu rồi đưa cho Vương Viêm, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Vương Viêm vui vẻ ra mặt, sau đó đi về phía một đám sư huynh đang đứng bên ngoài.
Còn Trình Toa Toa lại tâm thần không yên, cầm lấy giẻ lau bắt đầu lau chùi khí cụ, nàng làm việc ở chỗ này, những chuyện liên quan đến công tác vệ sinh đều do nàng phụ trách.
"Sư tỷ, sao hôm nay ngươi đến muộn như vậy?"
Tô Lâm An cắt ngang suy nghĩ của Trình Toa Toa.
"À."
Chú ý đến Tô Lâm An, Trình Toa Toa mới lộ ra một nụ cười:
"Ngày hôm qua ta đi nhận một nhiệm vụ nhỏ, cho nên hơi chậm trễ một chút."
"Ta còn tưởng là sư tỷ ngươi sẽ không đi làm nhiệm vụ chứ."
"Cũng còn phải xem xét, ta quen biết mấy cái tỷ muội, có đôi khi các nàng sẽ giới thiệu cho ta một ít nhiệm vụ khá dễ dàng."
Trình Toa Toa nói tiếp:
"Đúng rồi, nghe nói ngươi đã có chút mâu thuẫn với Vương Viêm sư đệ? Ngươi còn cướp lấy nhiệm vụ của hắn?"
"Là do hắn không cần trước, ta không thể nhận được hay sao? Hắn nhìn thấy ta tiếp nhiệm vụ đó nên trong lòng hối hận mà thôi."
Tô Lâm An nói.
"Vương Viêm sư đệ cũng không dễ dàng gì..."
"Đúng vậy, hắn không dễ dàng gì, mỗi ngày phải đi xã giao, nghe nói tối hôm nay hắn còn muốn đi tửu lâu nữa."
Tô Lâm An cố ý nói.
Trong lòng Trình Toa Toa có chút khó chịu:
"Hắn đã đột phá, hẳn là nên chúc mừng một chút."
"Nhưng trong tay không có tiền bạc, còn muốn mời khách, không phải là phồng má giả làm người mập hay sao?"
Tô Lâm An không khách khí nói.
Hắn không muốn nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà Trình Toa Toa sư tỷ làm người không tồi, hắn không muốn nhìn thấy Trình Toa Toa bị người ta lừa, lúc nãy Trình Toa Toa đưa nhiều tấm ngân phiếu cho Vương Viêm như vậy, cộng thêm biểu tình trên mặt nàng, Tô Lâm An gần như có thể đoán được tám chín phần mười rồi.
"Sư đệ, ngươi đừng nói bừa."
Trình Toa Toa lộ ra vẻ mặt không vui, quay đầu đi:
"Ta vào trong phòng quét tước, tự ngươi luyện tập đi."
Nữ nhân này...
Tô Lâm An thầm lắc đầu.
...
Diễm Dương Lâu.
Lúc chạng vạng hoàng hôn là thời điểm mà Diễm Dương Lâu náo nhiệt nhất, dường như là hai thế giới với lúc ban ngày. Vô số quan to khách quý trong thành dũng mãnh ùa vào, làm cho đầu người tê dại. Trong đại sảnh rộng lớn có mấy ca cơ ăn mặc hở hang nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy múa, rước lấy một đám công tử mặc áo trắng cầm quạt xếp trầm trồ khen ngợi.
Nơi này là một thế giới cực độ xa hoa lạc trụy.
Rất nhiều người dù có hoài bão khát vọng, có nghị lực, chỉ cần tới nơi này chơi qua vài lần, sẽ mê luyến loại cảm giác hưởng thụ này. Có thể nói, nơi này là mồ chôn tiền lớn nhất trong Hoàng Kê trấn.
Có rất nhiều võ giả, lúc trước thì liều mạng luyện võ kiếm tiền, nhưng sau khi đi vào nơi này, không ngần ngại dâng lên cả đống cả đống tiền bạc để làm mỹ nhân cười.
Tiếng người ồn ào huyên náo, ngày hôm nay trên lầu ba náo nhiệt hơn những ngày thường, vì thiên tài có tiếng tăm lẫy lừng trong thành Vương Viêm đã bao trọn lầu ba.
Khách khứa ngồi đầy hai cái bàn dài, bên trong đều là thanh niên tuấn tú, thiên chi kiêu nữ ở trong thành.
Từ Kim Niên cũng ở bên trong, tuy rằng hắn là đại thiếu gia của Từ gia, không hề thiếu tiền, nhưng vì gia quy nghiêm khắc, phụ thân không cho phép hắn đi tới nơi này, cũng may hôm nay là do Vương Viêm mời khách, phụ thân hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kết giao huynh đệ, cho nên mới phá lệ để hắn tới đây chơi một chút. Đương nhiên, tiền đề là không thể tiêu tiền trên người nữ nhân ở đây được.
---

Bình luận truyện

    Chương 100 : Đừng Nói Bừa

    Người đăng: Cốm Tiểu Thơ

    Chương 100 - Đừng Nói Bừa

    "Sao ta cảm giác ta càng ngày càng mệt, mà ngươi lại càng ngày càng nhẹ nhàng vậy?"
    Từ Kim Niên thở hồng hộc nói:
    "Không được không được, có khi là ta đã ở với nương tử mới lâu ngày rồi, chân tay ta đều mềm ra hết."
    "Sư huynh, nên ít chạm vào nữ sắc thôi."
    "Không bằng ta chết luôn cho rồi."
    Từ Kim Niên nửa đùa nửa thật nói.
    Đúng lúc này, ngoài cửa có một trận ồn ào cãi cọ, đám người tập trung lại chỗ đó, có một nữ tử dáng người nóng bỏng, mặc một bộ y phục màu đỏ đi đến.
    "Hồng Nhi sư muội đã trở lại."
    Từ Kim Niên nói
    "Sư đệ, ta đi chào hỏi một tiếng."
    "Được."
    Tô Lâm An không đi, hắn chỉ là người mới tới, không thân thiết với những sư huynh sư tỷ đó.
    Đám người lần này trở về là sư tỷ u Dương Hồng Nhi, sư huynh Liễu Minh cùng với ba vị sư huynh khác, nhóm người này không lâu trước đó đã nhận nhiệm vụ đi đến một sơn trang để hỗ trợ gác đêm, cho tới bây giờ mới trở về.
    Vương Viêm cũng đi qua, nói là đợi lát nữa sẽ đi uống rượu với nhau.
    Một đám người sôi nổi hàn huyên, đúng lúc đó Trình Toa Toa đã trở về, Tô Lâm An đang muốn đi qua, bỗng nhiên phát hiện Vương Viêm và Trình Toa Toa cùng nhau đi qua nhà xí phía bên kia. Tô Lâm An vẫn luôn nhìn về bên đó, rất nhanh đã chú ý tới Trình Toa Toa lấy ra mấy tờ giấy giống như là ngân phiếu rồi đưa cho Vương Viêm, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Vương Viêm vui vẻ ra mặt, sau đó đi về phía một đám sư huynh đang đứng bên ngoài.
    Còn Trình Toa Toa lại tâm thần không yên, cầm lấy giẻ lau bắt đầu lau chùi khí cụ, nàng làm việc ở chỗ này, những chuyện liên quan đến công tác vệ sinh đều do nàng phụ trách.
    "Sư tỷ, sao hôm nay ngươi đến muộn như vậy?"
    Tô Lâm An cắt ngang suy nghĩ của Trình Toa Toa.
    "À."
    Chú ý đến Tô Lâm An, Trình Toa Toa mới lộ ra một nụ cười:
    "Ngày hôm qua ta đi nhận một nhiệm vụ nhỏ, cho nên hơi chậm trễ một chút."
    "Ta còn tưởng là sư tỷ ngươi sẽ không đi làm nhiệm vụ chứ."
    "Cũng còn phải xem xét, ta quen biết mấy cái tỷ muội, có đôi khi các nàng sẽ giới thiệu cho ta một ít nhiệm vụ khá dễ dàng."
    Trình Toa Toa nói tiếp:
    "Đúng rồi, nghe nói ngươi đã có chút mâu thuẫn với Vương Viêm sư đệ? Ngươi còn cướp lấy nhiệm vụ của hắn?"
    "Là do hắn không cần trước, ta không thể nhận được hay sao? Hắn nhìn thấy ta tiếp nhiệm vụ đó nên trong lòng hối hận mà thôi."
    Tô Lâm An nói.
    "Vương Viêm sư đệ cũng không dễ dàng gì..."
    "Đúng vậy, hắn không dễ dàng gì, mỗi ngày phải đi xã giao, nghe nói tối hôm nay hắn còn muốn đi tửu lâu nữa."
    Tô Lâm An cố ý nói.
    Trong lòng Trình Toa Toa có chút khó chịu:
    "Hắn đã đột phá, hẳn là nên chúc mừng một chút."
    "Nhưng trong tay không có tiền bạc, còn muốn mời khách, không phải là phồng má giả làm người mập hay sao?"
    Tô Lâm An không khách khí nói.
    Hắn không muốn nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà Trình Toa Toa sư tỷ làm người không tồi, hắn không muốn nhìn thấy Trình Toa Toa bị người ta lừa, lúc nãy Trình Toa Toa đưa nhiều tấm ngân phiếu cho Vương Viêm như vậy, cộng thêm biểu tình trên mặt nàng, Tô Lâm An gần như có thể đoán được tám chín phần mười rồi.
    "Sư đệ, ngươi đừng nói bừa."
    Trình Toa Toa lộ ra vẻ mặt không vui, quay đầu đi:
    "Ta vào trong phòng quét tước, tự ngươi luyện tập đi."
    Nữ nhân này...
    Tô Lâm An thầm lắc đầu.
    ...
    Diễm Dương Lâu.
    Lúc chạng vạng hoàng hôn là thời điểm mà Diễm Dương Lâu náo nhiệt nhất, dường như là hai thế giới với lúc ban ngày. Vô số quan to khách quý trong thành dũng mãnh ùa vào, làm cho đầu người tê dại. Trong đại sảnh rộng lớn có mấy ca cơ ăn mặc hở hang nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy múa, rước lấy một đám công tử mặc áo trắng cầm quạt xếp trầm trồ khen ngợi.
    Nơi này là một thế giới cực độ xa hoa lạc trụy.
    Rất nhiều người dù có hoài bão khát vọng, có nghị lực, chỉ cần tới nơi này chơi qua vài lần, sẽ mê luyến loại cảm giác hưởng thụ này. Có thể nói, nơi này là mồ chôn tiền lớn nhất trong Hoàng Kê trấn.
    Có rất nhiều võ giả, lúc trước thì liều mạng luyện võ kiếm tiền, nhưng sau khi đi vào nơi này, không ngần ngại dâng lên cả đống cả đống tiền bạc để làm mỹ nhân cười.
    Tiếng người ồn ào huyên náo, ngày hôm nay trên lầu ba náo nhiệt hơn những ngày thường, vì thiên tài có tiếng tăm lẫy lừng trong thành Vương Viêm đã bao trọn lầu ba.
    Khách khứa ngồi đầy hai cái bàn dài, bên trong đều là thanh niên tuấn tú, thiên chi kiêu nữ ở trong thành.
    Từ Kim Niên cũng ở bên trong, tuy rằng hắn là đại thiếu gia của Từ gia, không hề thiếu tiền, nhưng vì gia quy nghiêm khắc, phụ thân không cho phép hắn đi tới nơi này, cũng may hôm nay là do Vương Viêm mời khách, phụ thân hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kết giao huynh đệ, cho nên mới phá lệ để hắn tới đây chơi một chút. Đương nhiên, tiền đề là không thể tiêu tiền trên người nữ nhân ở đây được.
    ---