[Dịch] Nhìn Thấy Thanh Máu Ta Liền Vô Địch (sưu tầm)

Chương 318 : Thoi Thóp

Người đăng: Cốm Tiểu Thơ

Ngày đăng: 22:54 28-11-2024

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 318 : Thoi Thóp
Chương 318 - Thoi Thóp

Tô An Lâm lẩm bẩm trong lòng, hắn dứt khoát mặc kệ, luyện công rồi tính. Bây giờ trong tất cả công pháp, độ thành thạo của dương thần là cao nhất, đạt đến 989. Được vậy cũng nhờ bình thường dù hắn đi đường hay trước khi đi ngủ, bất kỳ lúc nào cũng vận chuyển công pháp đó.
“Độ thành thạo công pháp dương thần +1”
“Độ thành thạo công pháp dương thần +1”
Bất tri bất giác đã đến buổi sáng, Tô An Lâm nhìn thấy một dòng sông, hắn vươn vai rồi lấy bản đồ ra. Sở dĩ hắn dám đi đường vào buổi tối, một mặt là vì có bản đồ, không sợ lạc đường, mặt khác là do thôn Thượng Dã có đường lớn, đi đến nửa đoạn sau mới là đường nhỏ, thế nên không sợ tối mịt đi lạc. Trước khi trời tối sẽ đến thôn Thượng Dã. Bước đến bên sông, Tô An Lâm rửa mặt, sau khi uống hớp nước hắn lấy một miếng thịt khô trong người ra, vừa gặm vừa để ngựa ăn cỏ ven đường, nghỉ ngơi dưỡng sức. Chỉ cần một ngày một đêm là đến thôn Thượng Dã, cho nên hắn cũng không vội. Bảo trì thể lực, cứ đi theo đoạn đường đã định sẵn là được.
Hắn lấy quyển sách trong người ra, chính là bút ký lúc đầu hắn mua từ tay của Mao Tố đệ tử Vân Sơn Quan, trong đó ghi chép rất nhiều âm vật cùng những chuyện quái dị ở khắp nơi. Những gì được ghi lại trong đây đều là sự thật, cho nên rảnh rỗi hắn sẽ lấy ra đọc một lúc. Bởi vì hắn phát hiện, rất nhiều âm vật được ghi lại trong sách có lẽ hắn sẽ gặp phải trong hiện thực. Cho nên tìm hiểu trước một chút, lo trước khỏi họa. Bỗng nhiên có một câu chuyện thu hút sự chú ý của Tô An Lâm. Bên trong ghi chép, quan chủ đời thứ nhất của Vân Sơn Quan gặp được đôi phu thê trong một thôn trấn. Nữ tử có nước da trắng nõn, xinh đẹp quyến rũ, là mỹ nhân nổi tiếng ở địa phương. Ngược lại nam tử kia, dáng dấp xấu xí, gầy yếu thấp bé, nghề nghiệp dọn phân. Người dọn phân là đi thu gom phân, vì thường xuyên dính đến phân nên trên người hôi thối khó ngửi, không được người ta ưa thích. Làm nghề dọn phân là do thật sự chẳng còn cách nào, trong nhà không đất không ruộng, bản thân cũng không có tay nghề gì, vì sinh tồn chỉ đành đi dọn phân. Loại người này rất khó lấy vợ, sống cô độc đến già. Nhưng người dọn phân kia lại lấy được mỹ nhân như hoa như ngọc. Lúc đầu vị quan chủ đó cũng thấy ly kỳ, nhưng chỉ cho là tình yêu đích thực ở nhân gian, không hề nghĩ nhiều. Vừa khéo khoảng thời gian đó hắn ở gần đấy, một ngày nọ nghe thấy có tên lưu manh nhìn trúng mỹ nhân kia, muốn chiếm nàng làm của riêng. Để đạt được mục đích, hắn và đồng bọn tổng cộng năm người đánh cho người dọn phân một trận. Chờ phu nhân người dọn phân đuổi đến, hắn đã thoi thóp. Tối đó, người dọn phân chết!
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, năm kẻ đánh chết người dọn phân, đều bị giết cả nhà. Nghe nói ngay cả gà vịt chó cũng không bỏ qua, nhất là kẻ lưu manh cầm đầu, chịu hết mọi tra tấn mới chết, toàn thân không còn miếng thịt nào lành lặn. Hiện trường lưu lại âm khí nồng nặc, âm khí ngút trời, rõ ràng do âm vật làm. Hôm đó hắn qua kia tìm nữ tử, thực lực hắn cao cường, chỉ vài chiêu đã khống chế được nữ tử, đánh nữ tử hiện nguyên hình. Nữ tử là một bộ xương, xương khô tinh. Cuối cùng nữ tử không phản kháng, ngược lại nàng nói vì được cơ duyên trùng hợp nên hóa thành hình người. Không ngờ gặp được yêu vật khác, lúc sắp bị ăn là tướng công đã cứu ta. Ta vì báo ơn muốn cùng hắn sớm chiều bên nhau. Ta vốn chỉ muốn sống những ngày như người bình thường nhưng kẻ khác muốn hại ta, lẽ nào ta không được đánh trả? Lời nàng nói khiến quan chủ im lặng. Nói một cách nghiêm khắc, nữ tử này nói đúng, là những kẻ kia làm sai. Sau đó hắn không nói gì nữa, thả nữ tử đi. Còn về chuyện sau này bộ xương tinh kia thế nào, trong đó không hề nói kỹ. Chỉ là quan chủ kể lại tổng kết của mình. Người do nương hắn sinh, yêu cũng do yêu nương của hắn sinh, đều có mẹ sinh, cũng là sinh linh, có tốt có xấu. Vậy thì tại sao con người nhất định phải diệt yêu? Quan chủ tổng kết rất hay, lần sau không cho phép tổng kết nữa. Tô An Lâm phỉ nhổ trong lòng. Có điều bắt đầu từ đây, quan chủ không còn cố chấp đối phó tà ma nữa, theo hắn thấy kẻ ác còn đáng sợ hơn! Sau khi đọc xong, hắn cũng đã ăn gần hết thịt khô trong tay. Ầm ầm…ầm ầm…Tô An Lâm ngẩng đầu nhìn trời, cau chặt mày.
“Nhìn sắc trời xem ra sắp mưa lớn.”
“Bỏ đi, rời khỏi nơi này trước rồi tính.”
Cho dù mưa lớn, Tô An Lâm cũng quyết định lên đường, dù sao hắn cũng không biết trận mưa này kéo dài bao lâu, cũng không thể đợi mãi.
“Giá giá giá!”
Phóng ngựa trên đường, có lẽ là vào buổi trưa, cuối cùng mưa to gió lớn ập đến. Ông trời như đổ ập cơn mưa xuống, nước mưa to như hạt đậu đập lên người hắn, vang lên lộp bộp. Tô An Lâm vốn muốn nghỉ ngơi lại vừa khéo trông thấy một ngôi miếu cũ nát cách đó không xa. Có vài chiếc xe ngựa sang trọng dừng trước cửa ngôi miếu, Tô An Lâm động lòng, vừa hay có thể tránh mưa còn có thể nghỉ ngơi. Hắn ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã đến ngôi miếu.
Chương 319 - Trùng Hợp

“Là ai?”
Bất ngờ là ngoài cửa lại có hai hộ vệ đứng canh. Vừa thấy Tô An Lâm đã rút đao phẫn nộ nhìn qua. Tô An Lâm xuống ngựa, thản nhiên nói:
“Là người! Đến tránh mưa!”
Hai hộ vệ vốn muốn mắng vài câu, nhưng Tô An Lâm xuống ngựa, nhìn thân hình cường tráng của hắn bèn nghẹn lời vào trong.
“Cái đó…ta phải bẩm báo với chủ tử bên trong.”
Hộ vệ cao ráo lên tiếng. Tô An Lâm cau mày:
“Nơi này là ngôi miếu rách nát không có chủ, cần gì bẩm báo? Các ngươi có thể vào, ta không thể sao?”
Lúc nói chuyện, bên trong truyền ra tiếng cười nũng nịu của nữ tử.
“Hihihi…công tử, đáng ghét…”
“y da, công tử, đừng mà đừng mà, a ~~”
Sắc mặt Tô An Lâm quái lạ, có điều vẫn bước vào.
“Ơ…vị đại ca này…”
Hai hộ vệ muốn ngăn cản, bị Tô An Lâm thẳng thừng đẩy ra
“Tránh ra, không phải nhà các ngươi, dựa vào đâu không cho lão tử vào trú mưa?”
Sau khi đẩy hai hộ vệ, hắn nhanh chóng bước vào. Trong ngôi miếu rách nát này, mặt đất được quét dọn rất sạch sẽ. Khoảng trống ở giữa bày một chiếc bàn lớn, trên đó có rất nhiều món ngon rượu thơm. Tô An Lâm lập tức trợn to mắt, hay lắm, đến đây nghỉ mát à? Có không ít người đang vây quanh ăn uống, Tô An Lâm chú ý có ba công tử ca, còn lại đều lại một vài nữ tử, thế mà lại có bảy tám cô. Xung quanh cửa sổ và cửa lớn, có một nhóm hộ vệ đang đứng. Thấy Tô An Lâm xông vào, bọn họ hơi biến sắc, vội vàng bao vây
“Mợ nó ngươi là ai, có biết ta là ai không, không chào hỏi tiếng nào đã xông vào?”
Một nam tử ở giữa với khuôn mặt trắng nõn, cực kỳ khó chịu lớn tiếng chửi bới. Mắng chửi cũng thôi đi, có thể là muốn nổi bật trước mặt nhiều mỹ nhân như vậy, hắn không nói hai lời đứng dậy, say khướt đi đến trước mặt Tô An Lâm.
“Ta nói cho ngươi biết, tiểu tử ngươi, có biết ca ca ta là ai không, mẹ nó ta…”
Hắn còn chưa nói xong, Tô An Lâm đã tát một bạt tai.
“Bốp!”
Âm thanh giòn giã vang lên, nam tử trắng nõn lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Rầm!”
Nam tử ngã trên một đống đá vụn, dáng vẻ chật vật. Chớp mắt, người xung quanh tỉnh rượu hơn mấy phần. Giọng điệu Tô An Lâm lạnh lẽo:
“Ta mặc kệ các ngươi là ai, đừng phiền ta.”
“Ngươi ngươi...”
Nam tử bị đánh còn muốn mắng chửi nhưng lúc này, một nam tử ở cửa sau bước vào, cực kỳ kinh ngạc gọi:
“Tô huynh đệ.”
“Hửm?”
Tô An Lâm nhìn qua, phát hiện là người quen, Lưu Bằng. Hội trà hôm đó còn nói muốn mời mọi người đến Thiên Hương lâu. Sau này âm thầm nhắc nhở hắn, nữ nhân mập Hàn Hồng Nhi kia có vấn đề.
“Lưu công tử, trùng hợp quá.”
Tô An Lâm mỉm cười gật đầu.
“Mấy người các ngươi, thành sự thì ít thất bại có thừa, mau xin lỗi Tô huynh đệ của ta.”
Lưu Bằng quát, ba nam tử kia hình như rất sợ Lưu Bằng, ngay cả nam tử trắng nõn bị đánh cũng vội vàng đi đến trước mặt Tô An Lâm xin lỗi. Tô An Lâm không để ý xua tay:
“Sau này bất kể gặp ai, thái độ cũng nên đàng hoàng một chút, có vài người bên ngoài không dễ nói chuyện như ta đâu.”
“Vâng vâng vâng…”
“Mấy người các ngươi ngồi qua một bên.”
Lưu Bằng cau mày. Chờ bọn họ đi xong, Tô An Lâm được Lưu Bằng mời ngồi trên ghế đá, nhận ly trà Lưu Bằng đưa qua.
“Sao Tô huynh đệ lại đột ngột xuất hiện ở đây thế, còn đi một mình nữa?”
Lưu Bằng hỏi.
“Ra ngoài làm chút chuyện, nói ra thì dài lắm, ngược lại là ngươi, mấy người kia hình như là tộc nhân của ngươi?”
Tô An Lâm hỏi, Lưu Bằng gật đầu:
“Tô đại ca sáng suốt, mấy tên kia là đệ đệ trong tộc ta, hầy, chẳng phải trong thành có quỷ vực sao, cha nương ta lo lắng có chuyện nên bảo mấy người bọn ta rời đi trước.”
“Ừm, các ngươi chuẩn bị đi đâu?”
“Về quê tránh một lúc, hầy, thế đạo sau này xem ra càng lúc càng khó khăn.”
Lưu Bằng không khỏi nhớ lại những ngày tháng vui vẻ khi trước. Giờ thì hay rồi, mấy chỗ vui chơi giải trí đóng cửa hết, các cô nương chạy được thì chạy, trốn được thì trốn, còn lại đều về quê gả cho người ta. Cũng không biết người thành thật nào được hưởng lợi. Việc làm ăn của Lưu gia bọn họ tất nhiên cũng bị ảnh hưởng lớn, khiến bọn họ phải bỏ chạy. Điều kiện dưới quê kham khổ, sau này không biết khi nào mới được về thành. Tô An Lâm liếc thấy vài nữ tử trong góc, cười lạnh:
“Ta thấy các ngươi cũng thảnh thơi lắm, đã bỏ chạy rồi còn mang theo nhiều nữ tử như vậy.”
Lưu Bằng xấu hổ:
“Mấy tộc đệ của ta trời sinh thích chơi bời, hơn nữa mấy nữ tử này cũng là người đáng thương, chúng ta chăm sóc một chút...”
“Thèm muốn cơ thể thì bảo là thèm muốn cơ thể, nói đàng hoàng như thế làm gì?”
“Ơ, chúng ta đều là người đọc sách.”
“Người đọc sách thì càng phải thành thật, làm đến nơi đến chốn.”
“Tô đại ca nói đúng.”
Tô An Lâm uống trà, chuẩn bị cởi quần áo. Vừa nãy trời mưa làm ướt hết y phục. Sau khi cởi quần áo, từng món đồ được hắn bày bên cạnh, thịt khô, túi nước, binh khí, cung nỏ còn có một cái hồ lô nhỏ. Bên trong đựng vài đan dược trị thương, lo trước khỏi họa. Cuối cùng hắn lấy thanh đồng môn ra. Bây giờ thanh đồng môn chỉ lớn cỡ bàn tay, khoảnh khắc lấy ra hắn đã dùng miếng vải đen che lại, không ai chú ý đến. Nhưng chính vào lúc này, trong rừng rậm phía xa, Giang Phi đột nhiên mở mắt. âm trùng hắn khống chế cảm nhận được hơi thở thanh đồng môn.

Bình luận truyện

    Chương 318 : Thoi Thóp

    Người đăng: Cốm Tiểu Thơ

    Chương 318 - Thoi Thóp

    Tô An Lâm lẩm bẩm trong lòng, hắn dứt khoát mặc kệ, luyện công rồi tính. Bây giờ trong tất cả công pháp, độ thành thạo của dương thần là cao nhất, đạt đến 989. Được vậy cũng nhờ bình thường dù hắn đi đường hay trước khi đi ngủ, bất kỳ lúc nào cũng vận chuyển công pháp đó.
    “Độ thành thạo công pháp dương thần +1”
    “Độ thành thạo công pháp dương thần +1”
    Bất tri bất giác đã đến buổi sáng, Tô An Lâm nhìn thấy một dòng sông, hắn vươn vai rồi lấy bản đồ ra. Sở dĩ hắn dám đi đường vào buổi tối, một mặt là vì có bản đồ, không sợ lạc đường, mặt khác là do thôn Thượng Dã có đường lớn, đi đến nửa đoạn sau mới là đường nhỏ, thế nên không sợ tối mịt đi lạc. Trước khi trời tối sẽ đến thôn Thượng Dã. Bước đến bên sông, Tô An Lâm rửa mặt, sau khi uống hớp nước hắn lấy một miếng thịt khô trong người ra, vừa gặm vừa để ngựa ăn cỏ ven đường, nghỉ ngơi dưỡng sức. Chỉ cần một ngày một đêm là đến thôn Thượng Dã, cho nên hắn cũng không vội. Bảo trì thể lực, cứ đi theo đoạn đường đã định sẵn là được.
    Hắn lấy quyển sách trong người ra, chính là bút ký lúc đầu hắn mua từ tay của Mao Tố đệ tử Vân Sơn Quan, trong đó ghi chép rất nhiều âm vật cùng những chuyện quái dị ở khắp nơi. Những gì được ghi lại trong đây đều là sự thật, cho nên rảnh rỗi hắn sẽ lấy ra đọc một lúc. Bởi vì hắn phát hiện, rất nhiều âm vật được ghi lại trong sách có lẽ hắn sẽ gặp phải trong hiện thực. Cho nên tìm hiểu trước một chút, lo trước khỏi họa. Bỗng nhiên có một câu chuyện thu hút sự chú ý của Tô An Lâm. Bên trong ghi chép, quan chủ đời thứ nhất của Vân Sơn Quan gặp được đôi phu thê trong một thôn trấn. Nữ tử có nước da trắng nõn, xinh đẹp quyến rũ, là mỹ nhân nổi tiếng ở địa phương. Ngược lại nam tử kia, dáng dấp xấu xí, gầy yếu thấp bé, nghề nghiệp dọn phân. Người dọn phân là đi thu gom phân, vì thường xuyên dính đến phân nên trên người hôi thối khó ngửi, không được người ta ưa thích. Làm nghề dọn phân là do thật sự chẳng còn cách nào, trong nhà không đất không ruộng, bản thân cũng không có tay nghề gì, vì sinh tồn chỉ đành đi dọn phân. Loại người này rất khó lấy vợ, sống cô độc đến già. Nhưng người dọn phân kia lại lấy được mỹ nhân như hoa như ngọc. Lúc đầu vị quan chủ đó cũng thấy ly kỳ, nhưng chỉ cho là tình yêu đích thực ở nhân gian, không hề nghĩ nhiều. Vừa khéo khoảng thời gian đó hắn ở gần đấy, một ngày nọ nghe thấy có tên lưu manh nhìn trúng mỹ nhân kia, muốn chiếm nàng làm của riêng. Để đạt được mục đích, hắn và đồng bọn tổng cộng năm người đánh cho người dọn phân một trận. Chờ phu nhân người dọn phân đuổi đến, hắn đã thoi thóp. Tối đó, người dọn phân chết!
    Ai ngờ sáng sớm hôm sau, năm kẻ đánh chết người dọn phân, đều bị giết cả nhà. Nghe nói ngay cả gà vịt chó cũng không bỏ qua, nhất là kẻ lưu manh cầm đầu, chịu hết mọi tra tấn mới chết, toàn thân không còn miếng thịt nào lành lặn. Hiện trường lưu lại âm khí nồng nặc, âm khí ngút trời, rõ ràng do âm vật làm. Hôm đó hắn qua kia tìm nữ tử, thực lực hắn cao cường, chỉ vài chiêu đã khống chế được nữ tử, đánh nữ tử hiện nguyên hình. Nữ tử là một bộ xương, xương khô tinh. Cuối cùng nữ tử không phản kháng, ngược lại nàng nói vì được cơ duyên trùng hợp nên hóa thành hình người. Không ngờ gặp được yêu vật khác, lúc sắp bị ăn là tướng công đã cứu ta. Ta vì báo ơn muốn cùng hắn sớm chiều bên nhau. Ta vốn chỉ muốn sống những ngày như người bình thường nhưng kẻ khác muốn hại ta, lẽ nào ta không được đánh trả? Lời nàng nói khiến quan chủ im lặng. Nói một cách nghiêm khắc, nữ tử này nói đúng, là những kẻ kia làm sai. Sau đó hắn không nói gì nữa, thả nữ tử đi. Còn về chuyện sau này bộ xương tinh kia thế nào, trong đó không hề nói kỹ. Chỉ là quan chủ kể lại tổng kết của mình. Người do nương hắn sinh, yêu cũng do yêu nương của hắn sinh, đều có mẹ sinh, cũng là sinh linh, có tốt có xấu. Vậy thì tại sao con người nhất định phải diệt yêu? Quan chủ tổng kết rất hay, lần sau không cho phép tổng kết nữa. Tô An Lâm phỉ nhổ trong lòng. Có điều bắt đầu từ đây, quan chủ không còn cố chấp đối phó tà ma nữa, theo hắn thấy kẻ ác còn đáng sợ hơn! Sau khi đọc xong, hắn cũng đã ăn gần hết thịt khô trong tay. Ầm ầm…ầm ầm…Tô An Lâm ngẩng đầu nhìn trời, cau chặt mày.
    “Nhìn sắc trời xem ra sắp mưa lớn.”
    “Bỏ đi, rời khỏi nơi này trước rồi tính.”
    Cho dù mưa lớn, Tô An Lâm cũng quyết định lên đường, dù sao hắn cũng không biết trận mưa này kéo dài bao lâu, cũng không thể đợi mãi.
    “Giá giá giá!”
    Phóng ngựa trên đường, có lẽ là vào buổi trưa, cuối cùng mưa to gió lớn ập đến. Ông trời như đổ ập cơn mưa xuống, nước mưa to như hạt đậu đập lên người hắn, vang lên lộp bộp. Tô An Lâm vốn muốn nghỉ ngơi lại vừa khéo trông thấy một ngôi miếu cũ nát cách đó không xa. Có vài chiếc xe ngựa sang trọng dừng trước cửa ngôi miếu, Tô An Lâm động lòng, vừa hay có thể tránh mưa còn có thể nghỉ ngơi. Hắn ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã đến ngôi miếu.
    Chương 319 - Trùng Hợp

    “Là ai?”
    Bất ngờ là ngoài cửa lại có hai hộ vệ đứng canh. Vừa thấy Tô An Lâm đã rút đao phẫn nộ nhìn qua. Tô An Lâm xuống ngựa, thản nhiên nói:
    “Là người! Đến tránh mưa!”
    Hai hộ vệ vốn muốn mắng vài câu, nhưng Tô An Lâm xuống ngựa, nhìn thân hình cường tráng của hắn bèn nghẹn lời vào trong.
    “Cái đó…ta phải bẩm báo với chủ tử bên trong.”
    Hộ vệ cao ráo lên tiếng. Tô An Lâm cau mày:
    “Nơi này là ngôi miếu rách nát không có chủ, cần gì bẩm báo? Các ngươi có thể vào, ta không thể sao?”
    Lúc nói chuyện, bên trong truyền ra tiếng cười nũng nịu của nữ tử.
    “Hihihi…công tử, đáng ghét…”
    “y da, công tử, đừng mà đừng mà, a ~~”
    Sắc mặt Tô An Lâm quái lạ, có điều vẫn bước vào.
    “Ơ…vị đại ca này…”
    Hai hộ vệ muốn ngăn cản, bị Tô An Lâm thẳng thừng đẩy ra
    “Tránh ra, không phải nhà các ngươi, dựa vào đâu không cho lão tử vào trú mưa?”
    Sau khi đẩy hai hộ vệ, hắn nhanh chóng bước vào. Trong ngôi miếu rách nát này, mặt đất được quét dọn rất sạch sẽ. Khoảng trống ở giữa bày một chiếc bàn lớn, trên đó có rất nhiều món ngon rượu thơm. Tô An Lâm lập tức trợn to mắt, hay lắm, đến đây nghỉ mát à? Có không ít người đang vây quanh ăn uống, Tô An Lâm chú ý có ba công tử ca, còn lại đều lại một vài nữ tử, thế mà lại có bảy tám cô. Xung quanh cửa sổ và cửa lớn, có một nhóm hộ vệ đang đứng. Thấy Tô An Lâm xông vào, bọn họ hơi biến sắc, vội vàng bao vây
    “Mợ nó ngươi là ai, có biết ta là ai không, không chào hỏi tiếng nào đã xông vào?”
    Một nam tử ở giữa với khuôn mặt trắng nõn, cực kỳ khó chịu lớn tiếng chửi bới. Mắng chửi cũng thôi đi, có thể là muốn nổi bật trước mặt nhiều mỹ nhân như vậy, hắn không nói hai lời đứng dậy, say khướt đi đến trước mặt Tô An Lâm.
    “Ta nói cho ngươi biết, tiểu tử ngươi, có biết ca ca ta là ai không, mẹ nó ta…”
    Hắn còn chưa nói xong, Tô An Lâm đã tát một bạt tai.
    “Bốp!”
    Âm thanh giòn giã vang lên, nam tử trắng nõn lập tức bị đánh bay ra ngoài.
    “Rầm!”
    Nam tử ngã trên một đống đá vụn, dáng vẻ chật vật. Chớp mắt, người xung quanh tỉnh rượu hơn mấy phần. Giọng điệu Tô An Lâm lạnh lẽo:
    “Ta mặc kệ các ngươi là ai, đừng phiền ta.”
    “Ngươi ngươi...”
    Nam tử bị đánh còn muốn mắng chửi nhưng lúc này, một nam tử ở cửa sau bước vào, cực kỳ kinh ngạc gọi:
    “Tô huynh đệ.”
    “Hửm?”
    Tô An Lâm nhìn qua, phát hiện là người quen, Lưu Bằng. Hội trà hôm đó còn nói muốn mời mọi người đến Thiên Hương lâu. Sau này âm thầm nhắc nhở hắn, nữ nhân mập Hàn Hồng Nhi kia có vấn đề.
    “Lưu công tử, trùng hợp quá.”
    Tô An Lâm mỉm cười gật đầu.
    “Mấy người các ngươi, thành sự thì ít thất bại có thừa, mau xin lỗi Tô huynh đệ của ta.”
    Lưu Bằng quát, ba nam tử kia hình như rất sợ Lưu Bằng, ngay cả nam tử trắng nõn bị đánh cũng vội vàng đi đến trước mặt Tô An Lâm xin lỗi. Tô An Lâm không để ý xua tay:
    “Sau này bất kể gặp ai, thái độ cũng nên đàng hoàng một chút, có vài người bên ngoài không dễ nói chuyện như ta đâu.”
    “Vâng vâng vâng…”
    “Mấy người các ngươi ngồi qua một bên.”
    Lưu Bằng cau mày. Chờ bọn họ đi xong, Tô An Lâm được Lưu Bằng mời ngồi trên ghế đá, nhận ly trà Lưu Bằng đưa qua.
    “Sao Tô huynh đệ lại đột ngột xuất hiện ở đây thế, còn đi một mình nữa?”
    Lưu Bằng hỏi.
    “Ra ngoài làm chút chuyện, nói ra thì dài lắm, ngược lại là ngươi, mấy người kia hình như là tộc nhân của ngươi?”
    Tô An Lâm hỏi, Lưu Bằng gật đầu:
    “Tô đại ca sáng suốt, mấy tên kia là đệ đệ trong tộc ta, hầy, chẳng phải trong thành có quỷ vực sao, cha nương ta lo lắng có chuyện nên bảo mấy người bọn ta rời đi trước.”
    “Ừm, các ngươi chuẩn bị đi đâu?”
    “Về quê tránh một lúc, hầy, thế đạo sau này xem ra càng lúc càng khó khăn.”
    Lưu Bằng không khỏi nhớ lại những ngày tháng vui vẻ khi trước. Giờ thì hay rồi, mấy chỗ vui chơi giải trí đóng cửa hết, các cô nương chạy được thì chạy, trốn được thì trốn, còn lại đều về quê gả cho người ta. Cũng không biết người thành thật nào được hưởng lợi. Việc làm ăn của Lưu gia bọn họ tất nhiên cũng bị ảnh hưởng lớn, khiến bọn họ phải bỏ chạy. Điều kiện dưới quê kham khổ, sau này không biết khi nào mới được về thành. Tô An Lâm liếc thấy vài nữ tử trong góc, cười lạnh:
    “Ta thấy các ngươi cũng thảnh thơi lắm, đã bỏ chạy rồi còn mang theo nhiều nữ tử như vậy.”
    Lưu Bằng xấu hổ:
    “Mấy tộc đệ của ta trời sinh thích chơi bời, hơn nữa mấy nữ tử này cũng là người đáng thương, chúng ta chăm sóc một chút...”
    “Thèm muốn cơ thể thì bảo là thèm muốn cơ thể, nói đàng hoàng như thế làm gì?”
    “Ơ, chúng ta đều là người đọc sách.”
    “Người đọc sách thì càng phải thành thật, làm đến nơi đến chốn.”
    “Tô đại ca nói đúng.”
    Tô An Lâm uống trà, chuẩn bị cởi quần áo. Vừa nãy trời mưa làm ướt hết y phục. Sau khi cởi quần áo, từng món đồ được hắn bày bên cạnh, thịt khô, túi nước, binh khí, cung nỏ còn có một cái hồ lô nhỏ. Bên trong đựng vài đan dược trị thương, lo trước khỏi họa. Cuối cùng hắn lấy thanh đồng môn ra. Bây giờ thanh đồng môn chỉ lớn cỡ bàn tay, khoảnh khắc lấy ra hắn đã dùng miếng vải đen che lại, không ai chú ý đến. Nhưng chính vào lúc này, trong rừng rậm phía xa, Giang Phi đột nhiên mở mắt. âm trùng hắn khống chế cảm nhận được hơi thở thanh đồng môn.