[Dịch] Quang Âm Chi Ngoại

Chương 154 : Ba cái bóng giành giật đồ ăn

Người đăng: Quang Âm Chi Ngoại

Ngày đăng: 01:01 02-01-2023

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 154 : Ba cái bóng giành giật đồ ăn

Hứa Thanh đã từng đấu với tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn của tộc Hải Thi.

Cực kỳ khó đối phó.

Cả sức mạnh thể xác lẫn sức sống ngoan cường của kẻ nọ đều khiến lần đó Hứa Thanh buộc phải mất rất nhiều công sức mới giết chết được.

Còn về tu sĩ Trúc Cơ của tộc Hải Thi thì Hứa Thanh chưa có một cuộc đấu đúng nghĩa bao giờ, thế nên lúc này hắn vô cùng cảnh giác, dù đã chuẩn bị xong hết toàn bộ nhưng vẫn không đến quá gần.

Dưới con mắt nhìn chằm chằm của hắn, Truyền Tống Trận rực sáng, bóng người tộc Hải Thi bên trong cũng ngày một rõ ràng hơn.

Đây không phải thi thể Nhân tộc đã chuyển hóa mà là một dị tộc Hứa Thanh chưa thấy bao giờ. Lưng hắn ta bỗng mọc ra đôi cánh giống như cánh dơi, tuy đôi cánh kia có phần tàn tạ nhưng khi dang rộng, khí tức Trúc Cơ vẫn tỏa ra rõ mồn một.

Ngay sau đó, trong tiếng ầm khẽ của trận pháp, bóng người tộc Hải Thi đã hiện ra hoàn toàn. Truyền tống vừa hoàn thành là hắn ta lùi lại ngay, rõ ràng hắn ta đã đề phòng cao độ ngay từ lúc mới tới.

Song, hắn ta sẽ không ngờ rằng chờ đợi mình còn là những gì đang được bố trí.

Gần như ngay lúc bóng dáng hắn ta quay lại, nước biển xung quanh dậy sóng, thình lình hóa thành một loạt bức tường nước dày mọc lên quanh đây hòng ngăn cản hắn ta.

Trước sau, trái phải, thậm chí cả phía trên đều có, những bức tường này toát lên khí thế khủng khiếp, chặn đường hắn ta lại ngay.

Tu sĩ tộc Hải Thi này đang thụt lùi thì đụng trúng, phát ra tiếng nổ trầm thấp. Mặc dù sức mạnh Trúc Cơ kinh khủng của hắn ta làm bức tường nước này vỡ tan trong chớp mắt nhưng bức tường thứ hai, thứ ba, thứ tư đã lần lượt xuất hiện tiếp đó.

Pháp lực trong cơ thể Hứa Thanh cao hơn người cùng cảnh giới gấp mấy lần. Giờ phút này, hắn không ngừng đánh pháp quyết bằng hai tay ở đằng xa. Nước biển quanh đây ngay lập tức cuộn trào, từng bức tường nước dày xông thẳng tới tu sĩ tộc Hải Thi từ bốn phương tám hướng.

"Có một mình ngươi thôi à?" Một tia sáng sắc lạnh hiện lên trong mắt tu sĩ tộc Hải Thi. Lúc này đây, hắn ta cũng đã thấy rõ tình cảnh xung quanh, nhận ra chỉ có một mình Hứa Thanh ở đằng xa thì cười khẩy.

Còn chất độc bốn phía xung quanh thì hắn ta không thèm quan tâm. Bởi lẽ cơ thể tộc Hải Thi chứa đầy thi độc, tính đặc thù của cơ thể cũng giúp hắn ta không ngại ngần độc.

Cũng vì thế mà tu sĩ tộc Hải Thi làm lơ khói độc, hai tay đánh pháp quyết muốn làm phép oanh tạc tứ phương. Nhưng ngay sau đó, hắn ta bỗng biến sắc, phát hiện cánh của mình có dấu hiệu bị ăn mòn sau khi tiếp xúc với khói độc quanh đây. Điều này khiến trong lòng hắn ta chấn động.

"Độc gì thế này!"

Nét mặt hắn ta đầy hoảng hốt. Vì xung quanh đã bị các bức tường nước phong tỏa nên độc nơi đây không bị pha loãng mà tập trung hết tại đây, hỗn hợp hơn trăm loại chất độc khiến cơ thể tu sĩ tộc Hải Thi này cũng bắt đầu có dấu hiệu bị ăn mòn.

Điều này khiến tâm trí hắn ta vô cùng hoảng hốt. Tên tu sĩ bắt pháp quyết, một luồng thi độc đậm đặc lập tức khuếch tán ra từ người hắn ta. Tên tu sĩ vẫy cánh thật mạnh, tạo ra một lực đẩy lớn làm nước biển xung quanh dậy sóng, dội lên những bức tường biển tại đây.

Ngay lập tức, từng bức tường biển sụp đổ, nhưng hễ có một bức tường tan vỡ là lại có ba bức tường khác xuất hiện. Sau những lần như thế, số lượng bức tường nước quanh tu sĩ tộc Hải Thi nọ không những không giảm bớt mà còn ngày một nhiều.

Lúc này, khói độc bên trong cũng phát huy toàn lực khiến cho tu sĩ tộc Hải Thi đang bị nhốt trong đây lại tái mặt. Sức mạnh thể xác và khả năng hồi phục của hắn ta mạnh mẽ là thế, vậy mà giờ đây cơ thể hắn ta vẫn đang bị bào mòn liên tục.

Thậm chí, hắn ta còn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì nhiều nhất một nén nhang nữa thôi, hắn ta có thể sẽ bị thối rữa hoàn toàn.

Thế là tên tu sĩ không chần chừ nữa, nhanh chóng lấy một chiếc xương thú màu đen ra, sau đó phun một ngụm máu màu xanh lên đó với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Chiếc xương thú này tức thì rung lên, dị chất trên đó bỗng bùng nổ, hình thành một cái bóng đen nở một nụ cười khiến người ta ớn lạnh như có trí tuệ, nó còn phát ra khí tức đáng sợ càn quét xung quanh.

Nó đi đến đâu, toàn bộ bức tường nước chạm phải tan nát đến đó.

Hiển nhiên, chiếc xương thú này là một pháp khí.

Trong lúc bùng nổ, hắn ta liều mạng xông về một hướng, hướng này nhắm thẳng về phía Hứa Thanh. Sau khi những bức tường nước sụp đổ, vị tu sĩ tộc Hải Thi kia cũng dùng hết tốc lực chạy ra khỏi khói độc, ánh mắt hắn ta tràn ngập sát khí và sự lạnh lùng.

Hứa Thanh thì vẫn bình tĩnh như thường. Thấy cảnh tượng trước mắt, cuối cùng hắn cũng yên lòng.

"Quả nhiên là Trúc Cơ vẫn chưa mở trạng thái huyền diệu."

Vì nếu như đã mở trạng thái huyền diệu thì đáng ra đã có thể đập vỡ tất cả mọi vật cản đằng trước hắn ta trong nháy mắt rồi chứ không cần phải phá vỡ tường nước của hắn một cách rắc rối như thế. Mà khả năng đối phương che giấu thực lực cũng không cao, bởi dù sao nơi này cũng là địa bàn của địch đối với hắn ta.

Nếu là bất cứ ai khác thì suy nghĩ của kẻ đó lúc này phải là giết đối thủ trong thời gian ngắn nhất rồi chạy trốn, ẩn náu.

Với suy đoán như vậy, sát ý hiện lên trong mắt Hứa Thanh. Cùng lúc đó, cuối cùng pháp khí của tu sĩ tộc Hải Thi kia cũng phá vỡ được bức tường cuối cùng. Bóng đen tan biến, tên tu sĩ đằng đằng sát khí chạy xộc về phía Hứa Thanh, sắp sửa đến nơi nhưng Hứa Thanh còn nhanh hơn cả hắn ta. Hắn bỗng bước lên, trong chớp mắt va sầm vào tên tu sĩ này. Một cú huých thật tàn bạo.

Tiếng động lớn vang lên, tên tu sĩ tộc Hải Thi chấn động, vừa hộc máu vừa lùi lại liên tục, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ. Thế nhưng Hứa Thanh không hề dừng lại chút nào, mà lại xông lên lần nữa.

Chủy thủ trên tay phải phát ra ngọn lửa Sát Hỏa màu đen, dù đang ở trong biển nhưng lửa vẫn bùng cháy như thường. Hứa Thanh tới gần, hai người lại đâm sầm vào nhau làm phát ra tiếng va chạm vang dội. Sau vài lần giao phong, tu sĩ tộc Hải Thi này sinh nghi và có suy nghĩ giống với tu sĩ tộc Hải Thi có tu vi Ngưng Khí đại viên mãn hôm nọ: Dị chất của hắn ta không có tác dụng với Hứa Thanh, thi độc của hắn ta không bằng độc của đối phương, khả năng hồi phục của hắn ta thì cũng chỉ có thế.

Giờ phút này, Hứa Thanh vung chủy thủ, tu sĩ tộc Hải Thi cũng giơ tay phải lên, cái bóng đen trên xương thú ngay lập tức phát ra tiếng cười khà khà và nhào về phía Hứa Thanh.

Thậm chí, trên bóng đen còn mọc ra một đôi mắt màu đỏ chứa đựng sự tham lam. Lúc tưởng như đã tới gần, cái bóng đen này bỗng nhiên trợn trừng mắt, vội vàng lùi lại.

Nhưng đã muộn!

Ngay sau đó, cái bóng đang mai phục xung quanh của Hứa Thanh thình lình vồ lên. Nó đã nhắm vào cái bóng đen này từ lâu, lúc này nó bổ nhào tới với cái bụng đói cồn cào.

Bóng đen kia như gặp khắc tinh, người run bần bật, tốc độ cũng giảm đi đáng kể, chậm chạp dần như hoảng hốt không dám chạy trốn.

Trong chốc lát, cái bóng của Hứa Thanh nhào tới, cơ thể màu đen há miệng ra thật to và nuốt cái ực.

Nó nuốt bóng đen kia xuống bụng trong tâm trạng thỏa mãn.

Ợ một tiếng, đôi mắt vô hình của nó nhìn chằm chằm vào gương mặt chợt biến sắc của tu sĩ tộc Hải Thi.

Vẻ kinh hoàng hiện lên trong mắt tu sĩ tộc Hải Thi này, hắn ta hối hả lùi về phía sau. Nhưng ngay khi hắn ta bước lùi, tiếng chuông gấp gáp truyền tới. Tiếng chuông này vô cùng kỳ ảo, có thể xuyên qua thân xác đánh thẳng vào linh hồn.

Vào khoảnh khắc âm thanh ấy truyền vào tai, cơ thể tu sĩ tộc Hải Thi mất tự chủ dừng lại, tuy hắn ta đã thoát ra ngay lập tức nhưng tiếng chuông đã đến gần.

Một tia sáng đen xẹt qua, thiết thiêm đen vứt chuông đi, bùng nổ tốc độ, đâm xuyên qua mi tâm của tên tu sĩ rồi vòng lại cắt cổ hắn ta, lúc này nó mới đón lấy cái chuông đang rơi xuống.

Cùng lúc đó, ngọn lửa Hắc Sát rực cháy khắp người Hứa Thanh khiến hắn như biến thành người lửa, pháp khí lông chim trên người cũng được hắn khai triển.

Giây phút lông chim mở ra, tốc độ của Hứa Thanh tăng lên. Một bước chân của hắn làm nước biển chảy xiết, xuất hiện trước mặt tên tu sĩ tộc Hải Thi đồng tử co nhỏ, đang bị thương nặng kia với tốc độ nhanh đến cực hạn.

Chủy thủ trên tay phải chớp nhoáng đâm vào cổ đối phương rồi giật mạnh, máu tươi màu xanh lập tức phun ra. Tiếng la thất thanh bỗng vang lên rồi im bặt. Chủy thủ của Hứa Thanh hóa thành ngọn lửa đen bao trùm lên vết thương của kẻ này rồi chui vào trong, thiêu đốt một cách mãnh liệt.

Tu sĩ tộc Hải Thi này vừa muốn vùng vẫy thoát ra thì Hứa Thanh đã mạnh bạo thúc đầu gối vào bụng hắn ta.

Tiếng bốp vang lên, cơ thể tu sĩ tộc Hải Thi suýt thì tan tác, ngọn lửa đen đốt cháy linh hồn khiến hắn ta gào khản cả giọng.

Trong lúc hắn ta cựa quậy dữ dội, cái bóng cũng đã tiếp cận, lan lên từ hai chân tu sĩ tộc Hải Thi. Nó càng lên cao, tên tu sĩ càng run rẩy, tiếng la thống thiết cũng chuyển sang một âm sắc khác.

Trên thực tế, những nơi bị cái bóng bao trùm đều bị ăn mòn nhanh hơn, như thể... từ trạng thái hải thi ban đầu chuyển sang thi thể thực thụ vậy.

Bởi lẽ dị chất trong cơ thể hắn ta đang bị cái bóng điên cuồng chiếm đoạt. Sau khi nuốt dị chất, cái bóng cũng tỏa ra một tia khí tức của tộc Hải Thi.

Thiết thiêm đen cũng không nhàn rỗi, lao qua pháp khí xương bên cạnh rồi tàn nhẫn đâm vào. Lão tổ Kim Cang Tông biến ảo, hút mạnh về phía pháp khí xương. Pháp khí xương này lập tức chấn động, linh vận bên trong nhanh chóng bị lão tổ Kim Cang Tông hút đi.

Quá trình này kéo dài một nén nhang. Trong sự tuyệt vọng khôn cùng, tu sĩ tộc Hải Thi này vùng vẫy ngày một yếu hơn. Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên, thân thể hắn ta mất đi tất cả dị chất, mất đi linh hồn, hóa thành tro bụi tiêu tán trong biển.

Pháp khí xương kia cũng vỡ nát.

Vẻ phấn chấn hiện lên trong mắt Hứa Thanh. Giờ phút này, linh hồn của tên tu sĩ tộc Hải Thi kia bùng cháy dữ dội như củi, phóng tới pháp khiếu thứ hai mươi mốt.

Sau tiếng nổ, cơ thể Hứa Thanh chấn động một cái, ánh mắt hắn sáng ngời. Pháp khiếu thứ hai mươi mốt của hắn đã mở!

Linh năng tràn vào, pháp lực được sinh ra, Hứa Thanh ngoái đầu nheo mắt nhìn Truyền Tống Trận.

Hắn không hủy diệt nó mà tiếp tục bố trí, lặng lẽ chờ đợi, đồng thời quay sang nhìn cái bóng.

Hắn vừa cảm nhận được nó cũng tỏa ra khí tức của tộc Hải Thi lúc chiếm đoạt hắn ta, bèn trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc sau, Hứa Thanh hơi tiếc nuối vì chờ mãi không thấy kẻ thứ hai tới.

Dù gì tộc Hải Thi cũng không ngốc, chắc chắn chúng đã phát giác ra điều gì sau khi một tên truyền tống tới nên thật lâu vẫn không có kẻ nào tới nữa. Hứa Thanh dứt khoát hủy bỏ nó, tìm Truyền Tống Trận khác.

Lượng dị chất ở cái bóng cũng đậm đặc hơn như vừa được ăn no nê, nó tích cực tìm kiếm, trông nó còn khát vọng hơn cả Hứa Thanh.

Còn lão tổ Kim Cang Tông thì khí tức đã mạnh hơn, hiển nhiên ông ta cũng nhận được lợi ích không nhỏ sau khi chiếm đoạt pháp khí của đối phương.

Điều này làm cho Hứa Thanh hơi lưỡng lự, dù sao thì pháp khí cũng có thể bán lấy tiền.

"Hồi nãy do thuộc hạ không kiểm soát được thôi chủ tử, lần sau thuộc hạ sẽ hấp thu bảy mươi phần trăm, để lại ba mươi phần trăm, như vậy là có thể bán lấy tiền rồi! Thuộc hạ là khí linh nên rất tự tin có thể bố trí một phen, người mua sẽ khó phát hiện lắm ạ!"

"Nhưng thuộc hạ khuyên chủ tử đừng bán cho tông môn. Thuộc hạ biết rất nhiều chợ đen, chúng ta có thể đến đó bán." Lão tổ Kim Cang Tông rất giỏi nhìn mặt đoán ý, biểu cảm Hứa Thanh vừa thay đổi là ông ta đoán ra được nguyên nhân ngay. Ông ta vội vàng cẩn thận lên tiếng.

Hứa Thanh liếc thiết thiêm đen, không nói không rằng.

Cứ thế, một ngày sau, bằng sự nỗ lực của cái bóng, Hứa Thanh lại tìm ra một Truyền Tống Trận ẩn nấp trong một khe hở trên mặt đất dưới biển. Sau khi bố trí quanh đây một phen, hắn ngồi xếp bằng chờ đợi.

Thấm thoát đã vài ngày trôi qua, ngay lúc Hứa Thanh quyết định phá hủy nó để tìm một trận pháp khác, Truyền Tống Trận mà hắn trông chừng từ đó đến giờ bỗng phát ra dao động!

Bình luận truyện

    Chương 154 : Ba cái bóng giành giật đồ ăn

    Người đăng: Quang Âm Chi Ngoại


    Hứa Thanh đã từng đấu với tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn của tộc Hải Thi.

    Cực kỳ khó đối phó.

    Cả sức mạnh thể xác lẫn sức sống ngoan cường của kẻ nọ đều khiến lần đó Hứa Thanh buộc phải mất rất nhiều công sức mới giết chết được.

    Còn về tu sĩ Trúc Cơ của tộc Hải Thi thì Hứa Thanh chưa có một cuộc đấu đúng nghĩa bao giờ, thế nên lúc này hắn vô cùng cảnh giác, dù đã chuẩn bị xong hết toàn bộ nhưng vẫn không đến quá gần.

    Dưới con mắt nhìn chằm chằm của hắn, Truyền Tống Trận rực sáng, bóng người tộc Hải Thi bên trong cũng ngày một rõ ràng hơn.

    Đây không phải thi thể Nhân tộc đã chuyển hóa mà là một dị tộc Hứa Thanh chưa thấy bao giờ. Lưng hắn ta bỗng mọc ra đôi cánh giống như cánh dơi, tuy đôi cánh kia có phần tàn tạ nhưng khi dang rộng, khí tức Trúc Cơ vẫn tỏa ra rõ mồn một.

    Ngay sau đó, trong tiếng ầm khẽ của trận pháp, bóng người tộc Hải Thi đã hiện ra hoàn toàn. Truyền tống vừa hoàn thành là hắn ta lùi lại ngay, rõ ràng hắn ta đã đề phòng cao độ ngay từ lúc mới tới.

    Song, hắn ta sẽ không ngờ rằng chờ đợi mình còn là những gì đang được bố trí.

    Gần như ngay lúc bóng dáng hắn ta quay lại, nước biển xung quanh dậy sóng, thình lình hóa thành một loạt bức tường nước dày mọc lên quanh đây hòng ngăn cản hắn ta.

    Trước sau, trái phải, thậm chí cả phía trên đều có, những bức tường này toát lên khí thế khủng khiếp, chặn đường hắn ta lại ngay.

    Tu sĩ tộc Hải Thi này đang thụt lùi thì đụng trúng, phát ra tiếng nổ trầm thấp. Mặc dù sức mạnh Trúc Cơ kinh khủng của hắn ta làm bức tường nước này vỡ tan trong chớp mắt nhưng bức tường thứ hai, thứ ba, thứ tư đã lần lượt xuất hiện tiếp đó.

    Pháp lực trong cơ thể Hứa Thanh cao hơn người cùng cảnh giới gấp mấy lần. Giờ phút này, hắn không ngừng đánh pháp quyết bằng hai tay ở đằng xa. Nước biển quanh đây ngay lập tức cuộn trào, từng bức tường nước dày xông thẳng tới tu sĩ tộc Hải Thi từ bốn phương tám hướng.

    "Có một mình ngươi thôi à?" Một tia sáng sắc lạnh hiện lên trong mắt tu sĩ tộc Hải Thi. Lúc này đây, hắn ta cũng đã thấy rõ tình cảnh xung quanh, nhận ra chỉ có một mình Hứa Thanh ở đằng xa thì cười khẩy.

    Còn chất độc bốn phía xung quanh thì hắn ta không thèm quan tâm. Bởi lẽ cơ thể tộc Hải Thi chứa đầy thi độc, tính đặc thù của cơ thể cũng giúp hắn ta không ngại ngần độc.

    Cũng vì thế mà tu sĩ tộc Hải Thi làm lơ khói độc, hai tay đánh pháp quyết muốn làm phép oanh tạc tứ phương. Nhưng ngay sau đó, hắn ta bỗng biến sắc, phát hiện cánh của mình có dấu hiệu bị ăn mòn sau khi tiếp xúc với khói độc quanh đây. Điều này khiến trong lòng hắn ta chấn động.

    "Độc gì thế này!"

    Nét mặt hắn ta đầy hoảng hốt. Vì xung quanh đã bị các bức tường nước phong tỏa nên độc nơi đây không bị pha loãng mà tập trung hết tại đây, hỗn hợp hơn trăm loại chất độc khiến cơ thể tu sĩ tộc Hải Thi này cũng bắt đầu có dấu hiệu bị ăn mòn.

    Điều này khiến tâm trí hắn ta vô cùng hoảng hốt. Tên tu sĩ bắt pháp quyết, một luồng thi độc đậm đặc lập tức khuếch tán ra từ người hắn ta. Tên tu sĩ vẫy cánh thật mạnh, tạo ra một lực đẩy lớn làm nước biển xung quanh dậy sóng, dội lên những bức tường biển tại đây.

    Ngay lập tức, từng bức tường biển sụp đổ, nhưng hễ có một bức tường tan vỡ là lại có ba bức tường khác xuất hiện. Sau những lần như thế, số lượng bức tường nước quanh tu sĩ tộc Hải Thi nọ không những không giảm bớt mà còn ngày một nhiều.

    Lúc này, khói độc bên trong cũng phát huy toàn lực khiến cho tu sĩ tộc Hải Thi đang bị nhốt trong đây lại tái mặt. Sức mạnh thể xác và khả năng hồi phục của hắn ta mạnh mẽ là thế, vậy mà giờ đây cơ thể hắn ta vẫn đang bị bào mòn liên tục.

    Thậm chí, hắn ta còn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì nhiều nhất một nén nhang nữa thôi, hắn ta có thể sẽ bị thối rữa hoàn toàn.

    Thế là tên tu sĩ không chần chừ nữa, nhanh chóng lấy một chiếc xương thú màu đen ra, sau đó phun một ngụm máu màu xanh lên đó với ánh mắt đằng đằng sát khí.

    Chiếc xương thú này tức thì rung lên, dị chất trên đó bỗng bùng nổ, hình thành một cái bóng đen nở một nụ cười khiến người ta ớn lạnh như có trí tuệ, nó còn phát ra khí tức đáng sợ càn quét xung quanh.

    Nó đi đến đâu, toàn bộ bức tường nước chạm phải tan nát đến đó.

    Hiển nhiên, chiếc xương thú này là một pháp khí.

    Trong lúc bùng nổ, hắn ta liều mạng xông về một hướng, hướng này nhắm thẳng về phía Hứa Thanh. Sau khi những bức tường nước sụp đổ, vị tu sĩ tộc Hải Thi kia cũng dùng hết tốc lực chạy ra khỏi khói độc, ánh mắt hắn ta tràn ngập sát khí và sự lạnh lùng.

    Hứa Thanh thì vẫn bình tĩnh như thường. Thấy cảnh tượng trước mắt, cuối cùng hắn cũng yên lòng.

    "Quả nhiên là Trúc Cơ vẫn chưa mở trạng thái huyền diệu."

    Vì nếu như đã mở trạng thái huyền diệu thì đáng ra đã có thể đập vỡ tất cả mọi vật cản đằng trước hắn ta trong nháy mắt rồi chứ không cần phải phá vỡ tường nước của hắn một cách rắc rối như thế. Mà khả năng đối phương che giấu thực lực cũng không cao, bởi dù sao nơi này cũng là địa bàn của địch đối với hắn ta.

    Nếu là bất cứ ai khác thì suy nghĩ của kẻ đó lúc này phải là giết đối thủ trong thời gian ngắn nhất rồi chạy trốn, ẩn náu.

    Với suy đoán như vậy, sát ý hiện lên trong mắt Hứa Thanh. Cùng lúc đó, cuối cùng pháp khí của tu sĩ tộc Hải Thi kia cũng phá vỡ được bức tường cuối cùng. Bóng đen tan biến, tên tu sĩ đằng đằng sát khí chạy xộc về phía Hứa Thanh, sắp sửa đến nơi nhưng Hứa Thanh còn nhanh hơn cả hắn ta. Hắn bỗng bước lên, trong chớp mắt va sầm vào tên tu sĩ này. Một cú huých thật tàn bạo.

    Tiếng động lớn vang lên, tên tu sĩ tộc Hải Thi chấn động, vừa hộc máu vừa lùi lại liên tục, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ. Thế nhưng Hứa Thanh không hề dừng lại chút nào, mà lại xông lên lần nữa.

    Chủy thủ trên tay phải phát ra ngọn lửa Sát Hỏa màu đen, dù đang ở trong biển nhưng lửa vẫn bùng cháy như thường. Hứa Thanh tới gần, hai người lại đâm sầm vào nhau làm phát ra tiếng va chạm vang dội. Sau vài lần giao phong, tu sĩ tộc Hải Thi này sinh nghi và có suy nghĩ giống với tu sĩ tộc Hải Thi có tu vi Ngưng Khí đại viên mãn hôm nọ: Dị chất của hắn ta không có tác dụng với Hứa Thanh, thi độc của hắn ta không bằng độc của đối phương, khả năng hồi phục của hắn ta thì cũng chỉ có thế.

    Giờ phút này, Hứa Thanh vung chủy thủ, tu sĩ tộc Hải Thi cũng giơ tay phải lên, cái bóng đen trên xương thú ngay lập tức phát ra tiếng cười khà khà và nhào về phía Hứa Thanh.

    Thậm chí, trên bóng đen còn mọc ra một đôi mắt màu đỏ chứa đựng sự tham lam. Lúc tưởng như đã tới gần, cái bóng đen này bỗng nhiên trợn trừng mắt, vội vàng lùi lại.

    Nhưng đã muộn!

    Ngay sau đó, cái bóng đang mai phục xung quanh của Hứa Thanh thình lình vồ lên. Nó đã nhắm vào cái bóng đen này từ lâu, lúc này nó bổ nhào tới với cái bụng đói cồn cào.

    Bóng đen kia như gặp khắc tinh, người run bần bật, tốc độ cũng giảm đi đáng kể, chậm chạp dần như hoảng hốt không dám chạy trốn.

    Trong chốc lát, cái bóng của Hứa Thanh nhào tới, cơ thể màu đen há miệng ra thật to và nuốt cái ực.

    Nó nuốt bóng đen kia xuống bụng trong tâm trạng thỏa mãn.

    Ợ một tiếng, đôi mắt vô hình của nó nhìn chằm chằm vào gương mặt chợt biến sắc của tu sĩ tộc Hải Thi.

    Vẻ kinh hoàng hiện lên trong mắt tu sĩ tộc Hải Thi này, hắn ta hối hả lùi về phía sau. Nhưng ngay khi hắn ta bước lùi, tiếng chuông gấp gáp truyền tới. Tiếng chuông này vô cùng kỳ ảo, có thể xuyên qua thân xác đánh thẳng vào linh hồn.

    Vào khoảnh khắc âm thanh ấy truyền vào tai, cơ thể tu sĩ tộc Hải Thi mất tự chủ dừng lại, tuy hắn ta đã thoát ra ngay lập tức nhưng tiếng chuông đã đến gần.

    Một tia sáng đen xẹt qua, thiết thiêm đen vứt chuông đi, bùng nổ tốc độ, đâm xuyên qua mi tâm của tên tu sĩ rồi vòng lại cắt cổ hắn ta, lúc này nó mới đón lấy cái chuông đang rơi xuống.

    Cùng lúc đó, ngọn lửa Hắc Sát rực cháy khắp người Hứa Thanh khiến hắn như biến thành người lửa, pháp khí lông chim trên người cũng được hắn khai triển.

    Giây phút lông chim mở ra, tốc độ của Hứa Thanh tăng lên. Một bước chân của hắn làm nước biển chảy xiết, xuất hiện trước mặt tên tu sĩ tộc Hải Thi đồng tử co nhỏ, đang bị thương nặng kia với tốc độ nhanh đến cực hạn.

    Chủy thủ trên tay phải chớp nhoáng đâm vào cổ đối phương rồi giật mạnh, máu tươi màu xanh lập tức phun ra. Tiếng la thất thanh bỗng vang lên rồi im bặt. Chủy thủ của Hứa Thanh hóa thành ngọn lửa đen bao trùm lên vết thương của kẻ này rồi chui vào trong, thiêu đốt một cách mãnh liệt.

    Tu sĩ tộc Hải Thi này vừa muốn vùng vẫy thoát ra thì Hứa Thanh đã mạnh bạo thúc đầu gối vào bụng hắn ta.

    Tiếng bốp vang lên, cơ thể tu sĩ tộc Hải Thi suýt thì tan tác, ngọn lửa đen đốt cháy linh hồn khiến hắn ta gào khản cả giọng.

    Trong lúc hắn ta cựa quậy dữ dội, cái bóng cũng đã tiếp cận, lan lên từ hai chân tu sĩ tộc Hải Thi. Nó càng lên cao, tên tu sĩ càng run rẩy, tiếng la thống thiết cũng chuyển sang một âm sắc khác.

    Trên thực tế, những nơi bị cái bóng bao trùm đều bị ăn mòn nhanh hơn, như thể... từ trạng thái hải thi ban đầu chuyển sang thi thể thực thụ vậy.

    Bởi lẽ dị chất trong cơ thể hắn ta đang bị cái bóng điên cuồng chiếm đoạt. Sau khi nuốt dị chất, cái bóng cũng tỏa ra một tia khí tức của tộc Hải Thi.

    Thiết thiêm đen cũng không nhàn rỗi, lao qua pháp khí xương bên cạnh rồi tàn nhẫn đâm vào. Lão tổ Kim Cang Tông biến ảo, hút mạnh về phía pháp khí xương. Pháp khí xương này lập tức chấn động, linh vận bên trong nhanh chóng bị lão tổ Kim Cang Tông hút đi.

    Quá trình này kéo dài một nén nhang. Trong sự tuyệt vọng khôn cùng, tu sĩ tộc Hải Thi này vùng vẫy ngày một yếu hơn. Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên, thân thể hắn ta mất đi tất cả dị chất, mất đi linh hồn, hóa thành tro bụi tiêu tán trong biển.

    Pháp khí xương kia cũng vỡ nát.

    Vẻ phấn chấn hiện lên trong mắt Hứa Thanh. Giờ phút này, linh hồn của tên tu sĩ tộc Hải Thi kia bùng cháy dữ dội như củi, phóng tới pháp khiếu thứ hai mươi mốt.

    Sau tiếng nổ, cơ thể Hứa Thanh chấn động một cái, ánh mắt hắn sáng ngời. Pháp khiếu thứ hai mươi mốt của hắn đã mở!

    Linh năng tràn vào, pháp lực được sinh ra, Hứa Thanh ngoái đầu nheo mắt nhìn Truyền Tống Trận.

    Hắn không hủy diệt nó mà tiếp tục bố trí, lặng lẽ chờ đợi, đồng thời quay sang nhìn cái bóng.

    Hắn vừa cảm nhận được nó cũng tỏa ra khí tức của tộc Hải Thi lúc chiếm đoạt hắn ta, bèn trầm ngâm suy nghĩ.

    Một lúc sau, Hứa Thanh hơi tiếc nuối vì chờ mãi không thấy kẻ thứ hai tới.

    Dù gì tộc Hải Thi cũng không ngốc, chắc chắn chúng đã phát giác ra điều gì sau khi một tên truyền tống tới nên thật lâu vẫn không có kẻ nào tới nữa. Hứa Thanh dứt khoát hủy bỏ nó, tìm Truyền Tống Trận khác.

    Lượng dị chất ở cái bóng cũng đậm đặc hơn như vừa được ăn no nê, nó tích cực tìm kiếm, trông nó còn khát vọng hơn cả Hứa Thanh.

    Còn lão tổ Kim Cang Tông thì khí tức đã mạnh hơn, hiển nhiên ông ta cũng nhận được lợi ích không nhỏ sau khi chiếm đoạt pháp khí của đối phương.

    Điều này làm cho Hứa Thanh hơi lưỡng lự, dù sao thì pháp khí cũng có thể bán lấy tiền.

    "Hồi nãy do thuộc hạ không kiểm soát được thôi chủ tử, lần sau thuộc hạ sẽ hấp thu bảy mươi phần trăm, để lại ba mươi phần trăm, như vậy là có thể bán lấy tiền rồi! Thuộc hạ là khí linh nên rất tự tin có thể bố trí một phen, người mua sẽ khó phát hiện lắm ạ!"

    "Nhưng thuộc hạ khuyên chủ tử đừng bán cho tông môn. Thuộc hạ biết rất nhiều chợ đen, chúng ta có thể đến đó bán." Lão tổ Kim Cang Tông rất giỏi nhìn mặt đoán ý, biểu cảm Hứa Thanh vừa thay đổi là ông ta đoán ra được nguyên nhân ngay. Ông ta vội vàng cẩn thận lên tiếng.

    Hứa Thanh liếc thiết thiêm đen, không nói không rằng.

    Cứ thế, một ngày sau, bằng sự nỗ lực của cái bóng, Hứa Thanh lại tìm ra một Truyền Tống Trận ẩn nấp trong một khe hở trên mặt đất dưới biển. Sau khi bố trí quanh đây một phen, hắn ngồi xếp bằng chờ đợi.

    Thấm thoát đã vài ngày trôi qua, ngay lúc Hứa Thanh quyết định phá hủy nó để tìm một trận pháp khác, Truyền Tống Trận mà hắn trông chừng từ đó đến giờ bỗng phát ra dao động!