[Dịch] Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 1854 :  Hành trình mới (Trọn Bộ)

Người đăng: Cốm Tiểu Thơ

Ngày đăng: 09:13 18-07-2022

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 1854 :  Hành trình mới (Trọn Bộ)

Chương 1854

Hành trình mới (Trọn Bộ)

Trong một căn phòng của tòa pháo đài bỏ hoang, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn che dày nặng, tiến vào bên trong, chiếu sáng một cỗ quan tài màu đen.

Đột nhiên, nắp quan tài phát ra âm thanh ken két, chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.

Rầm một tiếng, nó rơi xuống mặt đất.

Vài giây sau, Azcot Eggers ngồi dậy, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Lúc này, ông mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình thịnh hành từ rất nhiều năm trước ở Ruen, giống như một quý tộc tỉnh lại trong trang viên của mình.

Qua một hồi, Azcot hơi nheo mắt, mê man đánh giá xung quanh như không biết mình là ai.

Ông lập tức thấy ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu xuyên qua khe hở, bụi bặm tung bay trong vệt sáng, thấy trên bàn, dưới đất, ở nắp và bên cạnh quan tài có rất nhiều bức thư để vương vãi.

Chúng như những bông tuyết to lớn, bao phủ non nửa nơi này.

Azcot ra khỏi quan tài, mang theo vẻ nghi hoặc cúi người nhặt một bức thư lên, mở ra đọc.

Đọc một lúc, sự mờ mịt trên mặt ông dần biến mất, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Azcot tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, cho toàn bộ số thư bay đến trước mặt, xếp thành một chồng.

Ông bóc từng phong thư ra đọc, thỉnh thoảng lại tạm dừng, rơi vào trầm tư hồi lâu, dường như đang nghiêm túc hồi tưởng lại điều gì.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm che dần tối xuống, qua hồi lâu, nó lại chiếu vào.

Lúc này, Azcot rốt cuộc xem xong toàn bộ số thư, hoàn thành rất nhiều lần suy nghĩ như "Minh tưởng".

Ông nhìn toàn bộ số thư đã xếp ở trên bàn, chậm rãi thở một hơi thật dài.

Tiếp theo, ông tìm giấy viết thư, bút máy và mực nước còn có thể dùng được, bắt đầu viết xuống với vẻ mặt ôn hòa:

"... Tôi đã tỉnh lại, cũng nhận được toàn bộ thư của anh, chúng khiến tôi nhớ ra mình là ai, nhớ ra anh là ai, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ."

"Những gì anh trải qua, bất kể là mức độ phức tạp hay là mức độ phấn khích, đều vượt qua sự tưởng tượng của tôi, cũng khiến tôi dường như hiểu rõ một vài vấn đề trước đó."

"Trong những bức thư này, tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ của anh, nỗi mệt mỏi của anh, sinh vọng về cuộc sống của anh cũng như trách nhiệm nặng nề anh gánh trên vai."

"Tôi có thể đoán được đại khái nguyên nhân anh cuối cùng đưa ra lựa chọn kia, nếu là tôi rất có khả năng không thể hạ được quyết tâm như vậy."

"Ngay từ đầu anh đã là một người bảo vệ, từ bắt chước người khác đến được người khác bắt chước."

"Tiếp theo, tôi sẽ bắt đầu một cuộc lữ hành, truy tìm nhiều quá khứ hơn, chứng kiến sự thay đổi của thế giới này."

"Anh dường như còn đang ngủ say, nhưng không có vấn đề gì, tôi sẽ viết thư kể với anh về những câu chuyện thú vị, phong tục thú vị và con người thú vị mà tôi gặp được."

"Tôi nghĩ, dùng cách hiến tế hẳn là có thể gửi thư cho anh..."

Ngòi bút màu vàng phản chiếu ánh sáng mặt trời, trượt đi trên trang giấy trắng, không ngừng viết xuống nhiều nội dung.

...

Trong một căn phòng phơi nắng của một căn nhà liền kề, Backlund.

Melissa dắt tay một cô bé chưa đến mười tuổi, đi đến.

"Cô ơi, vì sao lại là ở đây?" Cô bé nghi hoặc hỏi: "Trong những câu chuyện mà con nghe đều nói cử hành nghi thức thần bí phải ở dưới tầng hầm."

Melissa búi tóc, đeo kính, mỉm cười nói: "Đó là nghi thức thần bí học không chính quy."

Cô lập tức chỉ vào tế đàn đã bố trí xong và ngọn nến còn chưa thắp, nói:

"Con có thể bắt đầu rồi."

"Thật ư?" Cô bé nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời đang chiếu qua cửa sổ vào phòng: "Có cần phải kéo rèm lại không?"

"Không cần đâu, như vậy mới tốt." Melissa trả lời xong, mỉm cười nhìn cô bé lóng ngóng, không thành thạo, bắt chước dáng vẻ cử hành nghi thức của mình.

Trong quá trình này, thỉnh thoảng cô sẽ lên tiếng hướng dẫn, thậm chí tự mình làm, rốt cuộc cũng giúp cô bé hoàn thành việc bố trí nghi thức.

"Được rồi, đọc theo cô nào." Melissa hít sâu một hơi, vẻ mặt dần nghiêm túc lại.

"Vâng." Cô bé cũng cố gắng khiến mình có vẻ nghiêm túc.

Melissa nhìn ánh nến trên tế đàn vài giây, chậm rãi dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm:

"Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này..."

"Nhạc tới bắt nước qua chuyện đơn giản..." Cô bé còn chưa từng học tiếng Hermes cổ, tuy đã cố gắng bắt chước cô mình, nhưng vẫn không biết mình đang nói gì.

"Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám..." Melissa tiếp tục thì thầm.

"Quỷ gãy xương nhỏ giọt mật thánh..." Cô bé nghiêm trang nói theo.

"Vua vàng đen chấp chưởng vận may..." Melissa tụng niệm từng câu một, ánh nến phía trên cùng không đợi cô bé bắt chước xong, đã nở to cỡ bằng đầu người.

Trong ánh lửa lớn này, một xúc tu dài mảnh có hoa văn kỳ dị lờ mờ, nhưng người ta không thể nhìn thấy rõ ràng thò ra, động tác cực chậm.

Cô bé chớp mắt ngây người, chợt lùi về trốn sau lưng cô mình.

Melissa mấp máy môi, nói với vẻ mặt dịu dàng mang theo ý cười:

"Đừng sợ, chào ngài ấy đi."

Cô bé run rẩy thò đầu ra khỏi lưng cô, nhìn thấy xúc tu trơn trượt đáng sợ kia đang khẽ khàng đung đưa trong ánh mặt trời rực rỡ từ cửa sổ chiêu vào, giống như đang phẩy bụi bặm, cũng giống như đang vẫy tay với mình.

"Đi thôi, đừng sợ." Melissa nói lại một lần.

Cô bé rốt cuộc lấy dũng khí, đứng trước tế đàn.

Cô lẩm bẩm chú văn do mình phát minh ra, sau đó nở nụ cười chân thành, giơ tay về phía trước.

Xúc tu dài mảnh đã ẩn đi hoa văn tạm dừng vài giây, dường như có chút do dự, có chút lạ lẫm.

Sau đó, nó khẽ giơ lên, thoáng cuộn tròn lại, rồi hạ xuống từng tấc một.

Trong ánh mặt trời, nó đập tay với bàn tay nho nhỏ kia.

TRỌN BỘ.

Bình luận truyện

    Chương 1854 :  Hành trình mới (Trọn Bộ)

    Người đăng: Cốm Tiểu Thơ


    Chương 1854

    Hành trình mới (Trọn Bộ)

    Trong một căn phòng của tòa pháo đài bỏ hoang, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn che dày nặng, tiến vào bên trong, chiếu sáng một cỗ quan tài màu đen.

    Đột nhiên, nắp quan tài phát ra âm thanh ken két, chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.

    Rầm một tiếng, nó rơi xuống mặt đất.

    Vài giây sau, Azcot Eggers ngồi dậy, vẻ mặt hơi mờ mịt.

    Lúc này, ông mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình thịnh hành từ rất nhiều năm trước ở Ruen, giống như một quý tộc tỉnh lại trong trang viên của mình.

    Qua một hồi, Azcot hơi nheo mắt, mê man đánh giá xung quanh như không biết mình là ai.

    Ông lập tức thấy ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu xuyên qua khe hở, bụi bặm tung bay trong vệt sáng, thấy trên bàn, dưới đất, ở nắp và bên cạnh quan tài có rất nhiều bức thư để vương vãi.

    Chúng như những bông tuyết to lớn, bao phủ non nửa nơi này.

    Azcot ra khỏi quan tài, mang theo vẻ nghi hoặc cúi người nhặt một bức thư lên, mở ra đọc.

    Đọc một lúc, sự mờ mịt trên mặt ông dần biến mất, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

    Azcot tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, cho toàn bộ số thư bay đến trước mặt, xếp thành một chồng.

    Ông bóc từng phong thư ra đọc, thỉnh thoảng lại tạm dừng, rơi vào trầm tư hồi lâu, dường như đang nghiêm túc hồi tưởng lại điều gì.

    Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm che dần tối xuống, qua hồi lâu, nó lại chiếu vào.

    Lúc này, Azcot rốt cuộc xem xong toàn bộ số thư, hoàn thành rất nhiều lần suy nghĩ như "Minh tưởng".

    Ông nhìn toàn bộ số thư đã xếp ở trên bàn, chậm rãi thở một hơi thật dài.

    Tiếp theo, ông tìm giấy viết thư, bút máy và mực nước còn có thể dùng được, bắt đầu viết xuống với vẻ mặt ôn hòa:

    "... Tôi đã tỉnh lại, cũng nhận được toàn bộ thư của anh, chúng khiến tôi nhớ ra mình là ai, nhớ ra anh là ai, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ."

    "Những gì anh trải qua, bất kể là mức độ phức tạp hay là mức độ phấn khích, đều vượt qua sự tưởng tượng của tôi, cũng khiến tôi dường như hiểu rõ một vài vấn đề trước đó."

    "Trong những bức thư này, tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ của anh, nỗi mệt mỏi của anh, sinh vọng về cuộc sống của anh cũng như trách nhiệm nặng nề anh gánh trên vai."

    "Tôi có thể đoán được đại khái nguyên nhân anh cuối cùng đưa ra lựa chọn kia, nếu là tôi rất có khả năng không thể hạ được quyết tâm như vậy."

    "Ngay từ đầu anh đã là một người bảo vệ, từ bắt chước người khác đến được người khác bắt chước."

    "Tiếp theo, tôi sẽ bắt đầu một cuộc lữ hành, truy tìm nhiều quá khứ hơn, chứng kiến sự thay đổi của thế giới này."

    "Anh dường như còn đang ngủ say, nhưng không có vấn đề gì, tôi sẽ viết thư kể với anh về những câu chuyện thú vị, phong tục thú vị và con người thú vị mà tôi gặp được."

    "Tôi nghĩ, dùng cách hiến tế hẳn là có thể gửi thư cho anh..."

    Ngòi bút màu vàng phản chiếu ánh sáng mặt trời, trượt đi trên trang giấy trắng, không ngừng viết xuống nhiều nội dung.

    ...

    Trong một căn phòng phơi nắng của một căn nhà liền kề, Backlund.

    Melissa dắt tay một cô bé chưa đến mười tuổi, đi đến.

    "Cô ơi, vì sao lại là ở đây?" Cô bé nghi hoặc hỏi: "Trong những câu chuyện mà con nghe đều nói cử hành nghi thức thần bí phải ở dưới tầng hầm."

    Melissa búi tóc, đeo kính, mỉm cười nói: "Đó là nghi thức thần bí học không chính quy."

    Cô lập tức chỉ vào tế đàn đã bố trí xong và ngọn nến còn chưa thắp, nói:

    "Con có thể bắt đầu rồi."

    "Thật ư?" Cô bé nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời đang chiếu qua cửa sổ vào phòng: "Có cần phải kéo rèm lại không?"

    "Không cần đâu, như vậy mới tốt." Melissa trả lời xong, mỉm cười nhìn cô bé lóng ngóng, không thành thạo, bắt chước dáng vẻ cử hành nghi thức của mình.

    Trong quá trình này, thỉnh thoảng cô sẽ lên tiếng hướng dẫn, thậm chí tự mình làm, rốt cuộc cũng giúp cô bé hoàn thành việc bố trí nghi thức.

    "Được rồi, đọc theo cô nào." Melissa hít sâu một hơi, vẻ mặt dần nghiêm túc lại.

    "Vâng." Cô bé cũng cố gắng khiến mình có vẻ nghiêm túc.

    Melissa nhìn ánh nến trên tế đàn vài giây, chậm rãi dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm:

    "Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này..."

    "Nhạc tới bắt nước qua chuyện đơn giản..." Cô bé còn chưa từng học tiếng Hermes cổ, tuy đã cố gắng bắt chước cô mình, nhưng vẫn không biết mình đang nói gì.

    "Chúa tể thần bí phía trên sương mù xám..." Melissa tiếp tục thì thầm.

    "Quỷ gãy xương nhỏ giọt mật thánh..." Cô bé nghiêm trang nói theo.

    "Vua vàng đen chấp chưởng vận may..." Melissa tụng niệm từng câu một, ánh nến phía trên cùng không đợi cô bé bắt chước xong, đã nở to cỡ bằng đầu người.

    Trong ánh lửa lớn này, một xúc tu dài mảnh có hoa văn kỳ dị lờ mờ, nhưng người ta không thể nhìn thấy rõ ràng thò ra, động tác cực chậm.

    Cô bé chớp mắt ngây người, chợt lùi về trốn sau lưng cô mình.

    Melissa mấp máy môi, nói với vẻ mặt dịu dàng mang theo ý cười:

    "Đừng sợ, chào ngài ấy đi."

    Cô bé run rẩy thò đầu ra khỏi lưng cô, nhìn thấy xúc tu trơn trượt đáng sợ kia đang khẽ khàng đung đưa trong ánh mặt trời rực rỡ từ cửa sổ chiêu vào, giống như đang phẩy bụi bặm, cũng giống như đang vẫy tay với mình.

    "Đi thôi, đừng sợ." Melissa nói lại một lần.

    Cô bé rốt cuộc lấy dũng khí, đứng trước tế đàn.

    Cô lẩm bẩm chú văn do mình phát minh ra, sau đó nở nụ cười chân thành, giơ tay về phía trước.

    Xúc tu dài mảnh đã ẩn đi hoa văn tạm dừng vài giây, dường như có chút do dự, có chút lạ lẫm.

    Sau đó, nó khẽ giơ lên, thoáng cuộn tròn lại, rồi hạ xuống từng tấc một.

    Trong ánh mặt trời, nó đập tay với bàn tay nho nhỏ kia.

    TRỌN BỘ.