Loạn Thế Ma Tu

Chương 1 : Thà Làm Ma Loạn Thế

Người đăng: Túy Đạo Nhân

Ngày đăng: 11:51 05-07-2022

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 1 : Thà Làm Ma Loạn Thế
Hằng hà sa số, tuế nguyệt bao la, tinh không vô ngần nuốt chửng biết bao anh tài trên con đường thành đạo. Cho dù vô địch thế gian mấy mươi năm, đến khi tuổi già cũng không thể nhấc nỗi yên ngựa, biết bao anh hùng bị vùi dập, bởi sự vô tình của sông dài thời gian mà chết đi trong năm tháng, chỉ để lại nắm đất vàng cho đời sau tưởng nhớ.

Tinh không vô tận, sức nóng của mặt trời hầu như thiêu đốt cả vạn vật, những hòn đá tiểu hành tinh bay xung quanh bị hút vào như những con thiêu thân lao vào khối cầu lửa khổng lồ tráng lệ này.

Phía xa xa, một viên ngọc xanh tươi bừng bừng sức sống, Trái Đất vẫn xanh tươi, quay xung quanh là muôn ngàn vệ tinh của con người trên cuộc đua tri thức và công nghệ. Màu xanh của đại dương bao phủ 70% bề mặt địa cầu, như một lớp áo xanh tươi mà đẹp đẽ, hiếm hoi tại nơi vũ trụ bao la này.

"Thật đẹp"

Một tiếng thở dài vang lên, đối diện địa cầu xanh tươi là hình ảnh khó mà tin được. Một bóng dáng nhân loại đứng tại nơi đó, áo choàng màu đen che phủ toàn thân, chỉ để lộ một bên mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ, như có biển máu ngập trời bên trong.

Người này thân cao ba thước, đứng cố định tại tinh không, vạt áo choàng rách nát không gió tự tung bay, là do muôn vàn sợi kiếm khí như có như không phát ra từ thanh đại kiếm vắt nghiêng trên vai. Kiếm dài non ba bước, xấp xỉ chiều cao của người dùng, thân kiếm là vô số vết rạn nứt, hầu như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

Đại kiếm rạn nứt, phối hợp với áo choàng rách nát kia hầu như hòa thành một thể với vũ trụ tinh không, đứng tại nơi đó mà như có như không, mông lung mà huyền ảo

"Dừng lại đi, quay đầu là bờ, sống đến ngày hôm nay cũng không phải dễ, hà cớ gì phải cố chấp như vậy"

Từ xa giọng nói vang lên, bóng dáng một vị cao tăng từ từ xuất hiện. Làn da nhăn nheo, cơ thể gầy yếu, ánh mắt đục ngầu như gần trăm năm chưa nhìn thấy ánh sáng. Nhưng lão tăng đứng đó, cố định tại tinh không đủ để chứng minh một thân thần thông ngạo tuyệt cổ kim.

"Sinh mệnh vốn là tự do, vận mệnh con người phải do chính họ tự nắm giữ"

Thân ảnh áo choàng đen chỉ nói một câu như vậy, đại kiếm trên lưng bất giác đã xuống tay, dù rạn nứt nhưng vẫn tỏa ra một khí thế ngút trời, thần cản giết thần, phật cản thí phật.

"Đế Tôn, quay đầu là bờ, trăm năm nay ngươi vẫn chưa hiểu sao? Kết giới xung quanh địa cầu vốn dĩ là để phòng ngừa những sinh vật cường đại đến từ bên ngoài, tác dụng chủ yếu chính là che giấu khí tức và bảo vệ nhân loại, nếu không có nó, những tồn tại ngoài kia sớm muộn cũng sẽ đánh hơi ra được. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ làm gì khi phát hiện một hành tinh xanh tươi tốt, chỉ còn tàn sát và nô lệ mà thôi. Dừng lại đi Đế Tôn, xem như lão nạp cầu xin ngươi"

Lão tăng mình trần khô gầy, để lộ bộ phận xương xườn gầy gò ốm yếu, khi nói chuyện hô hấp khó khăn, như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Vừa nói mà nước mắt vừa rơi.

"Dừng lại đi..."

Từ xa, lại có thân ảnh bay tới. Một cô gái áo lụa màu xanh, mái tóc dài tung bay phập phồng sức sống, khuôn mặt đoan trang chính trực, nhan sắc này nếu ở địa cầu có thể làm đa số ngôi sao mỹ nữ thẹn lòng tự vẫn.

Không chỉ mỗi cô gái, trước sau đều tới hơn mười thân ảnh, tất cả đều đạp không mà đứng, có người thân cao nghìn trượng, có kẻ chỉ có một ánh mắt, con ngươi to gấp đôi địa cầu, nhìn về nam nhân áo bào đen ánh mắt bất thiện.

"Các ngươi cũng nghĩ thế sao"

Đế Tôn lạnh lùng hỏi, trước sau vẫn quay lưng về phía đám người, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào địa cầu, đúng hơn là kết giới bao xung quanh nó.

"Mấy năm nay ngươi tàn sát ở vực ngoại, không nơi nào có thể sống sót dưới kiếm kia, máu nhuộm tinh không chỉ để tìm kiếm mục đích phá giải kết giới địa cầu, có đáng không? Nay ta đại biểu Bắc Đẩu tinh, dẫn theo năm mươi vạn cự nhân đến đây thảo phạt ma đầu"

Thân ảnh cao lớn kia cất giọng, tiếng nói vang vọng khắp vũ trụ tinh không, đúng như lời nói, sau lưng gã là năm mươi vạn quân hình thể khổng lồ, giơ tay nhất chân có thể giẫm nát thiên địa, khí thế hừng hừng như nuốt trọn trời cao.

Đế Tôn lạnh lùng, một câu cũng khônh đáp lại.

"Dừng lại đi Đế Tôn, nếu ngươi phá hủy kết giới, trăm vạn sinh linh sẽ lâm vào cảnh lầm than khổ nạn, a di đà phật"

Lão tăng khô gầy cất giọng van xin.

Đến lúc này, nam tử áo bào đen kia mới chậm rãi quay lưng lại, toàn trường một phen nín thở. Kiếm khí vô hình chung bao phủ toàn trường, khí thế năm mươi vạn cự nhân kia bỗng dưng vụt tắt, ai nấy đều một phen lạnh sống lưng khi nhìn vào một bên mắt đỏ thẫm trên khuôn mặt kia, phải là cảnh tượng máu chảy thành sông, thây khô đầy trời mới có thể miêu tả tâm tình bọn họ lúc này, ai nấy đều chết lặng, chỉ là một ánh mắt.

"Một đời người có nghĩa là chi, đến tuổi già vẫn chưa hiểu rõ trời đất. Hạng Vũ, Hàn Tín, Quan Vũ, Tiêu Hà,.... Tất cả anh tài ngày xưa đều không thể sống mãi với trời đất. Trương Tam Phong vốn cho là người có tư chất thành tiên sau thái cổ, kết cục vẫn bại lụi dưới thời gian, sống không quá 150 năm đã hồn về với cát bụi, tất cả cũng chỉ do cái kết giới vô nghĩa này"

"Giang sơn anh tài đời nào cũng có, nay ta dùng một kiếm này phá diệt thương khung, hủy bỏ kết giới trói buộc con người bao lâu nay. Kiếm khí vẫn sẽ tồn tại đến 1000 năm, đến khi đó con người không xuất hiện nhân vật có thể trấn áp chư thiên, thì nên bị vực ngoại đồ sát"
“Thà làm ma loạn thế, không làm chó thời bình. Đế Tôn hay Ma Tôn chỉ đều là một cách người đời gọi. Trăm năm trước hay hôm nay đều như một, ta chỉ là một kiếm tu, tên Triệu Sơn Hà"

Nói đoạn, Triệu Sơn Hà nắm chặt thanh đại kiếm, khí thế như rồng nuốt trời xanh chém về phía địa cầu, kiếm khí cuồn cuộn lao nhanh như chớp va vào tầng ngoài khí quyển, như có như không một lớp bình phong vô hình chặn lại.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, toàn trường đều nghe được tiếng thủy tinh vỡ, âm thanh giòn tan vang vọng khắp vũ trụ bao la vô tận này.

"Phá....phá rồi"

Lão tăng khô gầy thần sắc như chết lặng, lão không nói gì cúi mặt xuống, thân xác bỗng chốc héo khô như cổ thụ lâu năm, sau đó từ chút từng chút cơ thể bắt đầu tan biến trong hư không, chỉ để lại một viên xá lợi tử óng ánh màu hoàng kim trôi nỗi nơi tinh không vô ngần.

Lão đứng quá gần, kiếm khí của Đế Tôn sắc bén đến mức phá hủy kim thân, diệt nguyên thần của lão thành tro bụi, chỉ để lại một viên xá lợi tử cô đơn hiu quạnh, một đời thần tăng cứ thế chấm dứt.

Xa xa, ai nấy đều kích động. Một kiếm này quá cường đại, toàn trường ở đây không ai dám đứng mũi chịu sào chống đỡ dù chỉ một tia kiếm khí, lão tăng của Đại Lôi Âm Tự kia chính là ví dụ.

Nhưng khi họ nhìn về phía Triệu Sơn Hà thì lại lặng thinh. Sau một kiếm kia, cơ thể của Đế Tôn vốn cao lớn khỏe mạnh bỗng chốc lung lay, phun một ngụm máu đen, thần sắc bỗng suy yếu dần rồi từ từ hóa đạo, tan biến giữa tinh không giống như lão tăng kia.

Không phải hắn tự chém mình, cũng không phải quần hùng xuất thủ. Mà trong giây phút kết giới vỡ tan, tinh không như có một con mắt to hiễn hóa ra, từ trong con mắt bắn ra một tia vào Đế Tôn khiến hắn đương trường hóa đạo. Thanh đại kiếm vốn đã rạn nứt kia giờ đã tan thành những mãnh vụn, đa số đều rơi vào địa cầu dưới chân với tốc độ như thiên thạch.

"Vĩnh biệt...chủ thượng"

"Phục Hận à, yên nghĩ thôi. Ngươi đã theo ta hơn trăm năm nay rồi, cũng đã đến lúc chia tay, nói lời từ biệt. Nếu có kiếp sau thì đừng làm kiếm nữa, đầu thai vào nhà nào đó làm một công tử ngâm thơ uống rượu đi, đừng đi theo ta diệt trời làm gì cho mệt, hahaha"

Đế Tôn Triệu Sơn Hà cười như điên như dại, giây phút cuối cùng vẫn không quên thao túng kiếm khí hình thành kiếm trận bao xung quanh địa cầu.

"Một ngàn năm...thật mong chờ đến lúc đó xem có anh tài kinh thế cỡ nào xuất hiện, đáng tiếc không có mạng để chờ. Đám ôn dịch kia, thù mới hận cũ ngàn năm sau anh tài của địa cầu sẽ tìm các ngươi tính sổ, không chờ được có thể xông vào kiếm cháo a, hahaha"

Đế Tôn cười thách thức đám cường giả đến từ vực ngoại kia, thái độ cuồng ngạo thách thức cả tinh không nhưng không một ai dám xông lên. Bọn họ biết lúc này có lao lên cũng không ý nghĩa, tên kia vài hơi nữa là chết, lên làm gì cho chịu nhục. Thứ họ quan tâm chính là kiếm trận bao xung quanh địa cầu kia, ai cũng dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn không chớp mắt, nhưng như cũ vẫn không ai dám lao lên. Dù sao một kiếm cuối đời của Đế Tôn không ai dám nhận, cho dù chỉ là kiếm khí, ai muốn xông lên đều nhìn về phía xá lợi tử của lão tăng mà nuốt hận, không dám hành động ngu ngốc.

Kiếm Diệt Trung Nguyên Phá Cửu Châu

Huyết Nhiễm Tinh Không Triệu Sơn Hà

"Dùng mạng của ta đổi lấy tự do muôn đời cho vạn vật, sao lại không đáng? Thế gian nào có tấm thân bất tử, chỉ có trí tuệ vĩnh hằng, thân ta mục nát nhưng tri thức vẫn sẽ lưu truyền về sau, đời đời bất diệt. Ở địa cầu sớm lưu lại truyền thừa, ngàn năm sau nhất định sẽ có người đạp bước trên tinh không, nối tiếp một kiếm này của Triệu Sơn Hà ta. Có lẽ lúc này hắn vẫn chưa sinh ra, nhưng nhất định...nhất định sẽ..."

"Ta chờ ngươi trên tiên lộ"

Nói xong câu cuối cùng, khí tức Triệu Sơn Hà tan biến vào hư không, một đời Đế Tôn đánh khắp giang sơn, huyết nhiễm tinh không vô địch thủ đến đây chấm dứt.

Các cường giả đành phải ngậm ngùi rút lui, nhìn về phía địa cầu đầy chờ mong. Ngàn năm sau, ắt hẳn sẽ là một hồi huyết chiến, cho dù Triệu Sơn Hà thứ hai có xuất hiện hoặc là vực ngoại buông xuống vơ vét tài nguyên thì đều là một trận chiến không thể tránh khỏi, ai nấy cũng đều ôm mong chờ mà rời khỏi.

Duy chỉ có cô gái áo lụa xanh vẫn chưa đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn địa cầu một lần nào, ánh mắt chỉ nhìn về phía vị trí Đế Tôn hóa đạo, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống tinh không. Nàng xoay người bước đi, để lại sau lưng là vùng tinh không bi thương và sắc bén này.

Sau khi tất cả rời đi, vũ trụ lại một lần nữa rơi vào hắc ám, trái đất vẫn chầm chậm quay đều như chưa có chuyện gì xảy ra. Tinh không vô tận không thấy điểm cuối, màn đêm bao phủ toàn trường lạnh ngắt, như một kiếm vừa rồi chưa hề phát sinh.

Bình luận truyện

    Chương 1 : Thà Làm Ma Loạn Thế

    Người đăng: Túy Đạo Nhân

    Hằng hà sa số, tuế nguyệt bao la, tinh không vô ngần nuốt chửng biết bao anh tài trên con đường thành đạo. Cho dù vô địch thế gian mấy mươi năm, đến khi tuổi già cũng không thể nhấc nỗi yên ngựa, biết bao anh hùng bị vùi dập, bởi sự vô tình của sông dài thời gian mà chết đi trong năm tháng, chỉ để lại nắm đất vàng cho đời sau tưởng nhớ.

    Tinh không vô tận, sức nóng của mặt trời hầu như thiêu đốt cả vạn vật, những hòn đá tiểu hành tinh bay xung quanh bị hút vào như những con thiêu thân lao vào khối cầu lửa khổng lồ tráng lệ này.

    Phía xa xa, một viên ngọc xanh tươi bừng bừng sức sống, Trái Đất vẫn xanh tươi, quay xung quanh là muôn ngàn vệ tinh của con người trên cuộc đua tri thức và công nghệ. Màu xanh của đại dương bao phủ 70% bề mặt địa cầu, như một lớp áo xanh tươi mà đẹp đẽ, hiếm hoi tại nơi vũ trụ bao la này.

    "Thật đẹp"

    Một tiếng thở dài vang lên, đối diện địa cầu xanh tươi là hình ảnh khó mà tin được. Một bóng dáng nhân loại đứng tại nơi đó, áo choàng màu đen che phủ toàn thân, chỉ để lộ một bên mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ, như có biển máu ngập trời bên trong.

    Người này thân cao ba thước, đứng cố định tại tinh không, vạt áo choàng rách nát không gió tự tung bay, là do muôn vàn sợi kiếm khí như có như không phát ra từ thanh đại kiếm vắt nghiêng trên vai. Kiếm dài non ba bước, xấp xỉ chiều cao của người dùng, thân kiếm là vô số vết rạn nứt, hầu như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

    Đại kiếm rạn nứt, phối hợp với áo choàng rách nát kia hầu như hòa thành một thể với vũ trụ tinh không, đứng tại nơi đó mà như có như không, mông lung mà huyền ảo

    "Dừng lại đi, quay đầu là bờ, sống đến ngày hôm nay cũng không phải dễ, hà cớ gì phải cố chấp như vậy"

    Từ xa giọng nói vang lên, bóng dáng một vị cao tăng từ từ xuất hiện. Làn da nhăn nheo, cơ thể gầy yếu, ánh mắt đục ngầu như gần trăm năm chưa nhìn thấy ánh sáng. Nhưng lão tăng đứng đó, cố định tại tinh không đủ để chứng minh một thân thần thông ngạo tuyệt cổ kim.

    "Sinh mệnh vốn là tự do, vận mệnh con người phải do chính họ tự nắm giữ"

    Thân ảnh áo choàng đen chỉ nói một câu như vậy, đại kiếm trên lưng bất giác đã xuống tay, dù rạn nứt nhưng vẫn tỏa ra một khí thế ngút trời, thần cản giết thần, phật cản thí phật.

    "Đế Tôn, quay đầu là bờ, trăm năm nay ngươi vẫn chưa hiểu sao? Kết giới xung quanh địa cầu vốn dĩ là để phòng ngừa những sinh vật cường đại đến từ bên ngoài, tác dụng chủ yếu chính là che giấu khí tức và bảo vệ nhân loại, nếu không có nó, những tồn tại ngoài kia sớm muộn cũng sẽ đánh hơi ra được. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ làm gì khi phát hiện một hành tinh xanh tươi tốt, chỉ còn tàn sát và nô lệ mà thôi. Dừng lại đi Đế Tôn, xem như lão nạp cầu xin ngươi"

    Lão tăng mình trần khô gầy, để lộ bộ phận xương xườn gầy gò ốm yếu, khi nói chuyện hô hấp khó khăn, như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Vừa nói mà nước mắt vừa rơi.

    "Dừng lại đi..."

    Từ xa, lại có thân ảnh bay tới. Một cô gái áo lụa màu xanh, mái tóc dài tung bay phập phồng sức sống, khuôn mặt đoan trang chính trực, nhan sắc này nếu ở địa cầu có thể làm đa số ngôi sao mỹ nữ thẹn lòng tự vẫn.

    Không chỉ mỗi cô gái, trước sau đều tới hơn mười thân ảnh, tất cả đều đạp không mà đứng, có người thân cao nghìn trượng, có kẻ chỉ có một ánh mắt, con ngươi to gấp đôi địa cầu, nhìn về nam nhân áo bào đen ánh mắt bất thiện.

    "Các ngươi cũng nghĩ thế sao"

    Đế Tôn lạnh lùng hỏi, trước sau vẫn quay lưng về phía đám người, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào địa cầu, đúng hơn là kết giới bao xung quanh nó.

    "Mấy năm nay ngươi tàn sát ở vực ngoại, không nơi nào có thể sống sót dưới kiếm kia, máu nhuộm tinh không chỉ để tìm kiếm mục đích phá giải kết giới địa cầu, có đáng không? Nay ta đại biểu Bắc Đẩu tinh, dẫn theo năm mươi vạn cự nhân đến đây thảo phạt ma đầu"

    Thân ảnh cao lớn kia cất giọng, tiếng nói vang vọng khắp vũ trụ tinh không, đúng như lời nói, sau lưng gã là năm mươi vạn quân hình thể khổng lồ, giơ tay nhất chân có thể giẫm nát thiên địa, khí thế hừng hừng như nuốt trọn trời cao.

    Đế Tôn lạnh lùng, một câu cũng khônh đáp lại.

    "Dừng lại đi Đế Tôn, nếu ngươi phá hủy kết giới, trăm vạn sinh linh sẽ lâm vào cảnh lầm than khổ nạn, a di đà phật"

    Lão tăng khô gầy cất giọng van xin.

    Đến lúc này, nam tử áo bào đen kia mới chậm rãi quay lưng lại, toàn trường một phen nín thở. Kiếm khí vô hình chung bao phủ toàn trường, khí thế năm mươi vạn cự nhân kia bỗng dưng vụt tắt, ai nấy đều một phen lạnh sống lưng khi nhìn vào một bên mắt đỏ thẫm trên khuôn mặt kia, phải là cảnh tượng máu chảy thành sông, thây khô đầy trời mới có thể miêu tả tâm tình bọn họ lúc này, ai nấy đều chết lặng, chỉ là một ánh mắt.

    "Một đời người có nghĩa là chi, đến tuổi già vẫn chưa hiểu rõ trời đất. Hạng Vũ, Hàn Tín, Quan Vũ, Tiêu Hà,.... Tất cả anh tài ngày xưa đều không thể sống mãi với trời đất. Trương Tam Phong vốn cho là người có tư chất thành tiên sau thái cổ, kết cục vẫn bại lụi dưới thời gian, sống không quá 150 năm đã hồn về với cát bụi, tất cả cũng chỉ do cái kết giới vô nghĩa này"

    "Giang sơn anh tài đời nào cũng có, nay ta dùng một kiếm này phá diệt thương khung, hủy bỏ kết giới trói buộc con người bao lâu nay. Kiếm khí vẫn sẽ tồn tại đến 1000 năm, đến khi đó con người không xuất hiện nhân vật có thể trấn áp chư thiên, thì nên bị vực ngoại đồ sát"
    “Thà làm ma loạn thế, không làm chó thời bình. Đế Tôn hay Ma Tôn chỉ đều là một cách người đời gọi. Trăm năm trước hay hôm nay đều như một, ta chỉ là một kiếm tu, tên Triệu Sơn Hà"

    Nói đoạn, Triệu Sơn Hà nắm chặt thanh đại kiếm, khí thế như rồng nuốt trời xanh chém về phía địa cầu, kiếm khí cuồn cuộn lao nhanh như chớp va vào tầng ngoài khí quyển, như có như không một lớp bình phong vô hình chặn lại.

    Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, toàn trường đều nghe được tiếng thủy tinh vỡ, âm thanh giòn tan vang vọng khắp vũ trụ bao la vô tận này.

    "Phá....phá rồi"

    Lão tăng khô gầy thần sắc như chết lặng, lão không nói gì cúi mặt xuống, thân xác bỗng chốc héo khô như cổ thụ lâu năm, sau đó từ chút từng chút cơ thể bắt đầu tan biến trong hư không, chỉ để lại một viên xá lợi tử óng ánh màu hoàng kim trôi nỗi nơi tinh không vô ngần.

    Lão đứng quá gần, kiếm khí của Đế Tôn sắc bén đến mức phá hủy kim thân, diệt nguyên thần của lão thành tro bụi, chỉ để lại một viên xá lợi tử cô đơn hiu quạnh, một đời thần tăng cứ thế chấm dứt.

    Xa xa, ai nấy đều kích động. Một kiếm này quá cường đại, toàn trường ở đây không ai dám đứng mũi chịu sào chống đỡ dù chỉ một tia kiếm khí, lão tăng của Đại Lôi Âm Tự kia chính là ví dụ.

    Nhưng khi họ nhìn về phía Triệu Sơn Hà thì lại lặng thinh. Sau một kiếm kia, cơ thể của Đế Tôn vốn cao lớn khỏe mạnh bỗng chốc lung lay, phun một ngụm máu đen, thần sắc bỗng suy yếu dần rồi từ từ hóa đạo, tan biến giữa tinh không giống như lão tăng kia.

    Không phải hắn tự chém mình, cũng không phải quần hùng xuất thủ. Mà trong giây phút kết giới vỡ tan, tinh không như có một con mắt to hiễn hóa ra, từ trong con mắt bắn ra một tia vào Đế Tôn khiến hắn đương trường hóa đạo. Thanh đại kiếm vốn đã rạn nứt kia giờ đã tan thành những mãnh vụn, đa số đều rơi vào địa cầu dưới chân với tốc độ như thiên thạch.

    "Vĩnh biệt...chủ thượng"

    "Phục Hận à, yên nghĩ thôi. Ngươi đã theo ta hơn trăm năm nay rồi, cũng đã đến lúc chia tay, nói lời từ biệt. Nếu có kiếp sau thì đừng làm kiếm nữa, đầu thai vào nhà nào đó làm một công tử ngâm thơ uống rượu đi, đừng đi theo ta diệt trời làm gì cho mệt, hahaha"

    Đế Tôn Triệu Sơn Hà cười như điên như dại, giây phút cuối cùng vẫn không quên thao túng kiếm khí hình thành kiếm trận bao xung quanh địa cầu.

    "Một ngàn năm...thật mong chờ đến lúc đó xem có anh tài kinh thế cỡ nào xuất hiện, đáng tiếc không có mạng để chờ. Đám ôn dịch kia, thù mới hận cũ ngàn năm sau anh tài của địa cầu sẽ tìm các ngươi tính sổ, không chờ được có thể xông vào kiếm cháo a, hahaha"

    Đế Tôn cười thách thức đám cường giả đến từ vực ngoại kia, thái độ cuồng ngạo thách thức cả tinh không nhưng không một ai dám xông lên. Bọn họ biết lúc này có lao lên cũng không ý nghĩa, tên kia vài hơi nữa là chết, lên làm gì cho chịu nhục. Thứ họ quan tâm chính là kiếm trận bao xung quanh địa cầu kia, ai cũng dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn không chớp mắt, nhưng như cũ vẫn không ai dám lao lên. Dù sao một kiếm cuối đời của Đế Tôn không ai dám nhận, cho dù chỉ là kiếm khí, ai muốn xông lên đều nhìn về phía xá lợi tử của lão tăng mà nuốt hận, không dám hành động ngu ngốc.

    Kiếm Diệt Trung Nguyên Phá Cửu Châu

    Huyết Nhiễm Tinh Không Triệu Sơn Hà

    "Dùng mạng của ta đổi lấy tự do muôn đời cho vạn vật, sao lại không đáng? Thế gian nào có tấm thân bất tử, chỉ có trí tuệ vĩnh hằng, thân ta mục nát nhưng tri thức vẫn sẽ lưu truyền về sau, đời đời bất diệt. Ở địa cầu sớm lưu lại truyền thừa, ngàn năm sau nhất định sẽ có người đạp bước trên tinh không, nối tiếp một kiếm này của Triệu Sơn Hà ta. Có lẽ lúc này hắn vẫn chưa sinh ra, nhưng nhất định...nhất định sẽ..."

    "Ta chờ ngươi trên tiên lộ"

    Nói xong câu cuối cùng, khí tức Triệu Sơn Hà tan biến vào hư không, một đời Đế Tôn đánh khắp giang sơn, huyết nhiễm tinh không vô địch thủ đến đây chấm dứt.

    Các cường giả đành phải ngậm ngùi rút lui, nhìn về phía địa cầu đầy chờ mong. Ngàn năm sau, ắt hẳn sẽ là một hồi huyết chiến, cho dù Triệu Sơn Hà thứ hai có xuất hiện hoặc là vực ngoại buông xuống vơ vét tài nguyên thì đều là một trận chiến không thể tránh khỏi, ai nấy cũng đều ôm mong chờ mà rời khỏi.

    Duy chỉ có cô gái áo lụa xanh vẫn chưa đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn địa cầu một lần nào, ánh mắt chỉ nhìn về phía vị trí Đế Tôn hóa đạo, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống tinh không. Nàng xoay người bước đi, để lại sau lưng là vùng tinh không bi thương và sắc bén này.

    Sau khi tất cả rời đi, vũ trụ lại một lần nữa rơi vào hắc ám, trái đất vẫn chầm chậm quay đều như chưa có chuyện gì xảy ra. Tinh không vô tận không thấy điểm cuối, màn đêm bao phủ toàn trường lạnh ngắt, như một kiếm vừa rồi chưa hề phát sinh.