Mạn Thiên Ký
Chương 5 : Vương phi?
Người đăng: Đạo Sĩ
Ngày đăng: 14:49 29-07-2022
Chương 5 : Vương phi?
Lý Thông chưa kịp hiểu sao sự tình lại chuyển biến xấu vậy, Ngoa Lý Tông Hàn đưa loan đao chỉ thẳng về phía Lý Thông gằn giọng: “Muốn sống thì cút sang một bên.”
Dù không hiểu gã này nói gì, Lý Thông vẫn cố thu hết can đảm đứng chắn trước mặt Vương Tú Ninh. Từ nhỏ hắn đã được dạy thi thư đạt lễ, hiểu rõ rằng chết không có gì đáng sợ, nhưng nam nhân không thể mất đi tôn nghiêm của mình được.
Đừng nói Vương Tú Ninh hiện là người thân cận nhất với hắn, mà phía sau là một cô gái lương thiện nào khác hắn cũng sẵn sàng làm thế. Với Lý Thông, một gã trai vì sợ chết mà không dám đứng lên bảo vệ một cô gái yếu đuối, để cho lũ thổ phỉ thảo nguyên làm nhục, thì đó là dạng đê hèn.
Vương Tú Ninh ở sau mặt cắt không còn giọt máu, thất thanh nói: “Bọn ngươi muốn làm gì?”
Cô lúc này vừa sợ sệt lại hỗn loạn, thầm nghĩ có phải lũ côn đồ này phải chăng là muốn cướp sắc. Lại tưởng tưởng đến cảnh bản thân bị mấy chục gã trai lạ mặt chà đạp, nước mắt cứ thế như mưa rơi xuống không sao ngăn được.
Dường như hiểu thấu suy nghĩ của Vương Tú Ninh, Lý Thông cầm chặt lấy tay cô, thấp giọng nói: “Tú Ninh, em có sợ chết hay không?”
Cô nói trong tiếng nức nở: “Em sợ, nhưng em thà chết chứ không để đám người này làm nhục.”
Lý Thông cười buồn bã, thầm nghĩ: “Đám khốn kiếp này sợ rằng muốn xâm phạm Vương Tú Ninh. Kết cục tốt nhất sau đó là một đao giết người diệt khẩu, xấu nhất là giữ cô lại làm nô lệ tình dục, như thế sống không bằng chết. Chi bằng khuyên cô ấy …”
Tuy nghĩ vậy song hắn không làm sao mở lời khuyên Vương Tú Ninh được cả. Lúc này đám kỵ sĩ kia theo hiệu lệnh đi tới muốn bắt Vương Tú Ninh, cô như nghĩ ra được điều gì bèn đưa phần mũi nhọn của giá nến lên cổ đoạn gào lớn, nước mắt dầm đìa.
“Các ngươi đừng qua đây, qua đây ta sẽ chết cho các ngươi xem.”
Dù không hiểu Vương Tú Ninh nói gì, song cảnh tượng trước mắt cũng làm cho Ái Nhĩ Thức Lương kinh hãi. Nếu như cô gái trước mặt thật sự là Vương phi đang lẩn trốn, bị mình bức chết thì hắn cũng không thoát khỏi tội. Nghĩ vậy liền vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ lui ra.
Trong lúc này khi thấy Lý Thông cầm chặt tay Vương Tú Ninh, thần thái có vẻ sẵn sàng đồng sinh cộng tử thì Ái Nhĩ Thức Lương giận tím mặt, nghĩ: “Nhìn tình hình này thì đến 7 phần kia là Vương phi rồi. Giỏi cho một đôi gian phu dâm phụ. Thất vương tử biết chuyện, hẳn sẽ đau lòng lắm.”
Cả đám kỵ sĩ giãn ra, tuy vẫn còn vây hai người bọn họ vào nhưng rốt cục cũng không tiến lại gần nữa. Dưới ánh lửa bập bùng, một tốp kỵ sĩ nai nịt chỉnh tề, đằng đằng sát khí bao vây, không khí có chút quỷ dị.
Cứ giằng co như vậy chừng gần một canh giờ, bấy giờ hai người Lý Thông và Tú Ninh đã quá mệt mỏi, ngồi xụi lơ bên đống lửa. Ngược lại đám người kia chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xồ nói chuyện phiếm, không rõ là chuyện gì?
Một lát sau kỵ sĩ được đặc phái kia quay đã trở lại. Ở phía sau có một gã nam tử trung niên cưỡi ngựa bám theo, thần tình mười phần khẩn trương.
“Ái Nhĩ tướng quân, thuộc hạ đã tìm ra được một người am hiểu ngôn ngữ Đại Tấn lại đây rồi.”
Ái Nhĩ Thức Lương nhíu mày: “Đã gửi truyền thư cho Thất vương tử chưa?”
Kế đó hất hàm, đưa tay chỉ về phía nam tử trung niên kia đoạn hất hàm hỏi thuộc hạ: “Tìm được gã này ở đâu?”
“Chuyện này cũng hết sức may mắn. Trên đường đi tại hạ thấy một thương đội đang cắm trại nghỉ ngơi cách đây chừng 10 dặm, thế là bèn tìm một thông ngôn tới để tướng quân sai khiến.”
Tên thuộc hạ nói xong quay sang phía trung niên nhân người Tấn ra hiệu. Gã này tiến đến gần Ái Nhĩ Thức Lương, nói bằng tiếng Đại Hạ: “Tại hạ tên là Cố Đằng, xin ra mắt Ái Nhĩ Tướng Quân.”
“Ngươi từ đâu tới?”
“Tạ hạ là người của thương đội Thuận Phong, đến từ Đại Tấn. Lần này được phục vụ Ái Nhĩ Tướng Quân là vinh hạnh của Cố Đằng.”
“Được, vậy ngươi theo ta. Ta nói ngươi dịch.” Ái Nhĩ Thức Lương dẫn theo Cố Đằng tiến về phía hai người Lý Thông, Vương Tú Ninh.
Lý Thông để ý tới Cố Đằng, thấy người này tuổi tác chừng trên dưới bốn mươi nhưng đầu có chút hói, hai mắt đảo quanh, gã mặc khinh y cát sam mầu nâu, có đôi phần giống cổ phục mà Lý Thông từng thấy trên douyin.
Cố Đằng nhìn về phía Lý Thông, cười thân thiện: “Dám hỏi hai vị bằng hữu này đến từ đâu?”
Cố Đằng nói vốn là tiếng Đại Tấn, trùng hợp làm sao là hai người Lý Thông và Tú Ninh lại có thể nghe hiểu được. Đây vốn là một chuyện trùng hợp khó tin, còn làm sao nó lại như thế thì Lý Thông không mấy quan tâm. Gã này nói tiếng Trung, ắt không ít thì nhiều nó phải có liên hệ đến Trung Quốc ở Địa Cầu.
Ngôn ngữ là một hệ thống cực kỳ phức tạp, hắn không tin chuyện này không có liên hệ.
Có chút cẩn thận, Lý Thông hỏi dò xét: “Dám hỏi vị huynh đài đây là ai?”
“Tại hạ tên gọi Cố Đằng, vốn là phó quản sự của thương đội Thuận Phong, đến từ Từ Châu của Đại Tấn. Thương đội của chúng ta chuyên buôn đồ gốm sứ, chè, tơ lụa, da thú … đi đi lại lại giữa hai nước Đại Tấn và Đại Hạ.”
Thì ra tiếng Trung lại là ngôn ngữ của Đại Tấn, và nó có một địa phương hành chính tên gọi Từ Châu. Lý Thông thầm ghi nhớ chi tiết này. Hắn toan lựa lời để trả lời thì Ái Nhĩ Thức Lương sốt ruột hỏi Cố Đằng.
“Thân phận của bọn hắn là gì?”
“Bẩm tướng quân, ta vốn chưa hỏi tới.”
“Tập trung vào chính sự đi! Ta nói, ngươi phiên dịch. Trước tiên hỏi bọn họ tên gì, từ đâu tới?”
Cố Đằng dịch lại lời của Thức Lương, Lý Thông đáp: “Ta lên là Lý Quỳ, xá muội vốn là Lý Tú Ninh, vốn là người Dự Châu.”
Kế đó hắn nói với Tú Ninh, bằng tiếng Anh: “Tú Ninh, em hãy giả làm một người ngốc đi, nhưng phải nhớ kỹ những nội dung tôi nói.”
Trước đó, Lý Thông và Vương Tú Ninh đã nói qua, chuyện hai người bọn họ đến từ Địa Cầu, tức vốn không phải người của phương thế giới này – vốn sẽ là một bí mật lớn nhất, tuyệt đối không thể cho người khác biết được. Trong thế giới thần tiên ma quái thế này, có quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên biến cố hôm nay đến quá nhanh, hai người vẫn chưa trao đổi về thân phận của bọn họ ở thế giới này. Dĩ nhiên, trước khi gặp những người này Lý Thông còn không biết thế giới này bộ dạng thế nào.
Vương Tú Ninh tính ra cũng là một cô gái thông minh. Một người nói dối thì mọi chuyện sẽ dễ che giấu hơn rất nhiều. Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của đám người kia, ắt chẳng phải dạng người lương thiện gì.
Cũng may, có thông dịch viên tới có nghĩa là kịch bản xấu nhất tạm thời đã không diễn ra. Ít nhất cho tới thời điểm này tính mạng của Lý Thông và Vương Tú Ninh tạm thời an toàn.
Nghĩ thế, Vương Tú Ninh nắm chặt lấy tay của Lý Thông lay lay, hỏi: “Lý đại ca, mấy người này sẽ đưa chúng ta về nhà tìm cha mẹ phải không?”
Kế đó hắn vuốt tay Vương Tú Ninh an ủi: “Muội muội ngoan, từ từ ca ca sẽ dẫn muội đi tìm cha mẹ. Từ giờ đến lúc đó muội nhớ phải nghe lời.”
Dưới ánh mắt ngờ vực của Cố Đằng, Lý Thông chậm rãi ra hiệu cho Tú Ninh đứng chờ mình, kế đó cùng Cố Đằng ra một góc nhẹ giọng giải thích: “Cố tiên sinh xin đừng chê cười. Song thân chúng ta mất sớm, gần 10 năm trước rồi. Chịu cú sốc lớn ấy, từ đó đến nay xá muội nửa mê nửa tỉnh, đầu óc có chút không được bình thường.”
Trông thấy cử chỉ có phần thân mật của Lý Thông và Tú Ninh, Ái Nhĩ Thức Lương cố nén giận, hỏi: “Bọn họ nói gì?”
“Khởi bẩm tướng quân. Hai người này họ Lý, vốn người Dự Châu của Đại Tấn, người nam tên Lý Quỳ năm nay 30 tuổi. Người nữ là Lý Tú Ninh, năm nay 16 tuổi. Phụ mẫu hai người mất sớm, Lý Quỳ thay song thân nuôi lớn em gái.”
Cố Đằng nói tới đây mắt đảo nhanh qua gương mặt lem lúa đầy vết bụi than của Vương Tú Ninh, kế đó bổ sung thêm: “Vị tiểu cô nương kia vì phụ mẫu qua đời đột ngột, thần trí có chút không được bình thường.”
“Là thần trí bất ổn à?”
Ái Nhĩ Thức Lương nhìn về phía Vương Tú Ninh ý vị thâm trường, đoạn cười lạnh: “Xem chừng đến chín phần là giả vờ giả vịt. Để xem cô ta đóng kịch được bao nhiêu.”
“Vì sao lại ăn vận trang phục quái đản như thế này?”
“Cố tiên sinh có điều không biết, từ nhỏ xá muội tâm trí bất thường, khi tỉnh dậy thường nói rằng mình lạc vào thế giới của tiên nhân. Phục trang này vốn là đặt may theo mô tả của muội ấy. Còn nó giống được bao phần so với phục trang của tiên nhân kia, thì Lý mỗ thực tình cũng không biết.”
Cố Đằng nhìn về phía Lý Thông, thấy hắn vì thương chiều muội muội mà tự mình cũng vận trang phục quái đản như thế, tóc tai lại cắt ngắn đến đáng thương, trong lòng có chút cảm khái. Nhất là khi thấy chiếc y sam quái lạ khoác trên người Vương Tú Ninh, vốn là áo khoác ngoài của Lý Thông, Cố Đằng tấm tắc lấy làm kỳ. Tơ lụa chẳng phải, đay gai cũng không, có lẽ đây là thứ vật liệu quái lạ nhất Cố Đằng từng gặp qua.
“Lý Quỳ này, Ái Nhĩ Thức Lương đại nhân hỏi, hai huynh muội các ngươi làm sao lại xuất hiện nơi đây?”
Lý Thông đáp: “Chuyện này một lời khó mà nói hết. Mấy tháng trước Tú Ninh muội muội khi tỉnh dậy, có nói rằng mình mơ gặp được một vị tiên nhân tự xưng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn gì đó. Sau khi tỉnh dậy, muội ấy sống chết đòi tới một nơi là Ngọc Hư Cung để tìm kiếm cha mẹ.”
Trông thấy ánh mắt sửng sốt của Cố Đằng, Lý Thông thở dài một hơi, đáp.
“Cố tiên sinh đây không tin thì ta cũng chịu thôi. Khuyên bảo, răn đe thậm chí doạ nạt đủ kiểu mà không làm sao thuyết phục được xá muội. Cực chẳng đã, ta đành chiều theo ý muội ấy, xem như là một chuyến viễn du đi. Thế là ta bán hết nhà cửa điền trang, mang theo Tú Ninh một đường luân lạc mấy tháng trời, trên đường đi tao ngộ đủ thứ quỷ dị, cuối cùng trở thành bộ dạng như thế này.”
Ái Nhĩ Thức Lương nghe Cố Đằng dịch lại lời của Lý Thông chỉ cười lạnh không thôi. Lúc này Tát Ly Hát tiến đến phía gần Thức Lương, không hiểu được mà nhỏ giọng: “Thức Lương ca ca dông dài với mấy người này làm gì. Theo đệ thấy chỉ cần gô cổ chúng lại, ngày mai chờ người của Thất điện hạ tới nghiệm thu thân phận là xong.”
Tên tướng quân họ Ái Nhĩ kia lắc đầu: “Ngu xuẩn. Thất điện hạ cưng chiều cô ta như thế nào chẳng nhẽ ngươi không biết hay sao. Huống chi, ngoài thân phận là Vương phi thì cô ta còn là công chúa Đại Tấn, vốn dĩ là loại người mà chúng ta không thể trêu chọc vào.
Tát Ly Hát kia không phục mà rằng: “Vương phi gì mà tự ý bỏ đi ngay trong đêm đại hôn. Đã thế còn dám công khai tơ tình với trai lơ.”
“Câm mồm.”
Bấy giờ Ngoa Lý Tông Hàn đi tới đưa cho Thức Lương một miếng khăn lụa ướt, nói: “Ái Nhĩ tướng quân còn hồ nghi điều gì? Cứ bảo cô ta lau mặt đi là xong.”
Ái Nhĩ Thức Lương hỏi với vẻ ngờ vực: “Ngươi từng trông thấy dung mạo vương phi?”
Ngoa Lý Tông Hàn: “Chưa từng, chẳng qua thuộc lạ chỉ cần liếc một cái là biết nha đầu kia tự ý bôi đen mặt. Nếu không phải là vương phi thì cũng ắt có gian tình.”
Gật gù ra vẻ hiểu ý, Ái Nhĩ Thức Lương giơ miếng vải ướt ra đoạn nói với Cố Đằng: “Bảo cô gái kia lau mặt cho sạch sẽ.”
Cố Đằng liếc mắt nhìn Lý Thông, đoạn đưa chiếc khăn ướt cho Vương Tú Ninh, vừa làm điệu bộ vừa nói: “Lau mặt đi.”
Lý Thông mặt nhăn lại, thật không hiểu đám hán tử thảo nguyên này định làm gì. Cướp sắc khả năng không phải, có khi nào là đám người này đang truy tìm một cô gái nào đó tương tự như Tú Ninh không?
Lúc bấy giờ Vương Tú Ninh lắc đầu quầy quậy, đưa mắt nhìn Lý Thông với vẻ cầu cứu. Ngoa Lý Tông Hàn trông thấy biểu hiện của cô thì cười ha ha, tiến lên gác loan đao lên cổ của Lý Thông đoạn gằn từng tiếng nói với Cố Đằng.
“Bảo với cô ta nếu không nghe lời, ta cắt đầu gã này.”
Vương Phi hay công chúa của Đại Tấn, Tông Hàn hắn không dám đụng tới, nhưng cắt đầu một trăm gã trai lơ đảm bảo tay hắn không run một cái.
Vương Tú Ninh hoảng sợ, vừa khóc vừa lau mặt: “Đừng hại huynh ấy, ta lau là được chứ gì!”
Khăn ướt trượt trên gò má, lụa đi đến đâu tuyết trắng hiện ra đến đấy. Một gương mặt tuyệt sắc dần hiện ra trước mắt mọi người. Nhất là khoé mắt cô hoen đỏ, bờ mi còn đọng mấy hạt châu sa tự như lê hoa đái vũ, gò má trắng nõn ẩn hiện dưới ánh lửa bập bùng - thật khiến người ta có tâm thương xót.
Kia là nhan sức thật sự của một cô gái điên ư? Có quỷ mới tin điều đó. Bây giờ mọi người đều nghĩ rằng vị tiểu cô nương kia nếu không phải là vị vương phi đào hôn kìa, thì ắt cũng có thân phận phi phàm. Dung mạo kia, khí chất kia không phải là một cô gái điên luân lạc mấy tháng trên thảo nguyên có thể dưỡng ra.
Ngay cả một người không liên quan như Cố Đằng đôi mắt cũng hờ khép lại, vẻ mặt trầm tư, không biết là nghĩ gì.
Ái Nhĩ Thức Lương phất tay, trầm giọng: “Nói với hai người kia ta là Ái Nhĩ Thức Lương, trưởng tử gia tộc Ái Nhĩ của Đại Hạ. Ta nghi ngờ cô gái kia là đào phạm, không, là trọng phạm bỏ trốn từ vương đình. Thế nên ra bắt về quy án. Chỉ cần có thể xác minh thân phận, nếu Thức Lương này nhầm lẫn sẽ lấy đại lễ bồi tội.”
Kế đó hắn chỉ về phía Lý Thông, ánh mắt loé lên vẻ tàn nhẫn: “Bảo với vị cô nương kia nên nghe lời một chút. Nếu không phục tùng, loan đao sắc bén của người Đại Hạ sẽ xả gã kia ra làm muôn mảnh!”
Cứ thế, hai người Lý Thông và Vương Tú Ninh bị đám võ sĩ người Hạ Quốc áp giải đi suốt đêm. Hai người bọn họ được cấp cho 2 con ngựa cực kỳ có linh tính, dẫu chưa từng cưỡi ngựa thế mà trong suốt quãng đường di chuyển không hề có bất trắc gì xảy ra.
Suốt gần 2 canh giờ ngồi trên lưng ngựa chạy nước kiệu, rốt cục hắn nghe thấy tiếng nước chảy. Càng gần tiếng nước reo càng rõ, thế nước hùng vĩ ầm ầm vang vọng trong đêm.
Hoá ra đây là thượng nguồn của dòng sông mà Lý Thông và Vương Tú Ninh tìm kiếm đã lâu. Chỉ là ông trời thật khéo trêu người, khi tìm được dòng sông thì bọn họ lại đã trở thành tù binh, vận mệnh bị nắm trong tay người khác mất rồi.
Khi đến khu trại của đám võ sĩ Hạ Quốc, Vương Tú Ninh và Lý Thông bị tách ra hai lều khác biệt, bất chấp Vương Tú Ninh có phản kháng la hét thế nào. Lý Thông lựa lời an ủi: “Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì khó tránh khỏi. Lo nghĩ vốn không giải quyết được chuyện gì, chờ xem ngày mai bọn họ sẽ làm gì chúng ta.”
Kế đó hắn lại dùng Anh ngữ căn dặn: “Cẩn thận, không biết chỗ này còn có ai biết tiếng Trung nữa hay không. Tốt nhất là nhập vai phải nhập tới cùng.”
Tát Ly Hát quay sang hỏi Ái Nhi Thức Lương: “Đại ca, có cần gô cổ gã trai lơ này lại không?”
Tát Ly Hát vốn là một gã mãng phu điển hình, suy nghĩ rất đơn thuần. Đại khái hắn cho rằng vị vương phi kia bị gã trai này dụ dỗ mà bỏ trốn, làm cả vương đình mất thể diện. Tát Ly Hát chỉ hận không một đao xả đôi Lý Thông ra.
Ái Nhĩ Thức Lương lắc đầu, cười nhạt: “Không cần. Hắn có mọc cánh cũng không thoát. Chăm sóc hắn tử tế, chờ ngày mai Thất vương tử đến tự tay xử lý.”
Thấy mình không bị trói, thậm chí còn không bị khám xét người Lý Thông thở phào một hơi. Phải biết rằng sự tồn tại của chiếc điện thoại di động trong túi hắn là một bí mật cực lớn. Mặc dù hắn đã cẩn thận tắt nguồn, nhưng nếu để nó lộ ra thì cũng là một chuyện hết sức phiền toái.
Tuy tâm lý bất an, nhưng do quá mệt mỏi mà tối ấy hắn thiếp đi mê mệt.
Sáng hôm sau, Lý Thông được bọn họ cho một báo cháo kiều mạch, lại có cả rau xanh và muối. Sau bao ngày lăn lộn trên thảo nguyên, với Lý Thông thì bữa sáng đơn giản này xứng đáng là mĩ vị chốn nhân gian.
Thế nhưng ăn xong hắn vẫn bị giam lại, không hiểu đám người kia đã làm gì với Tú Ninh. Tuy sốt ruột và lo lắng nhưng ngoài chờ đợi thì Lý Thông cũng không còn cách nào khác.
Cho đến khoảng giờ Tỵ ngày hôm ấy, trên bầu trời xanh chợt xuất hiện hai điểm đen kì dị, thi thoảng lại có tiếng rít kì quái vang lên. Bóng đen kia ngày càng rõ ràng, hoá ra đó là một con chim cực lớn, trên lưng chim chở theo một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đen.
Khi tới gần trại của Ái Nhĩ Thức Lương thì con chim chậm rãi hạ xuống. Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đen từ trên lưng chim bước xuống, hướng về phía đám võ sĩ đi như bay tới.
Chỉ đáng tiếc Lý Thông và Vương Tú Ninh không được trông thấy kỳ cảnh này.
Vốn con chim kia là một loại dị điểu, thuộc họ nhà ưng, mệnh danh “vạn ưng chi thần”. Trong truyền thuyết huyết mạch của loài ưng này có liên quan đến Kim Sí Đại Bằng, lại cứ vạn con ưng thường mới sản sinh ra một con thần ưng, vừa uy mãnh lại thông linh, nếu nuôi lớn từ nhỏ có thể luyện thành toạ kỵ.
Mục dân người Hạ cho rằng đây là loài chim đại biểu cho dũng cảm, trí tuệ, vĩnh viễn hướng về phía trước, nên gọi là Hùng Khố Lỗ. Người Đại Tấn thì gọi đơn giản hơn, là Hải Đông Thanh.
Dẫu tên gọi có thể nào thì chuyện con chim này vốn là vua của bầu trời thảo nguyên là không thể chối cãi. Một con Hải Đông Thanh vạn kim khó cầu, chỉ những người có thân phận tôn quý mới có có thể cưỡi lên nó mà thôi.
“Thức Lương tham kiến Thất điện hạ.”
Thất điện hạ trong lời của Thức Lương tên gọi Vũ Văn Kiệt, là con trai thứ bẩy của Quốc vương nước Hạ, năm nay 26 tuổi song vẫn chưa thành gia thất.
Nguyên nhân rất đơn giản, năm Vũ Văn Kiệt 8 tuổi đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch. Ở Trung Châu, người Tấn còn gọi đây là sở hữu linh căn. Điều này đồng nghĩa với việc nếu có người chỉ dạy, Vũ Văn Kiệt có thể hấp thu linh khí, bước chân vào con đường tu đạo.
Chính bởi điều này Vũ Văn Kiệt được Đại tế ti Lâu Thất, người đứng đầu Thương Ưng Thần Giáo thu làm đệ tử nhập thất, địa vị vì thế nảy sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất. Hắn là một trong những người có tư cách kế thừa vương vị của Hạ Quốc.
Hạ Quốc mặc dù lập quốc đã mấy trăm năm, vương quyền đã thoát ly khỏi sự khống chế của Thần quyền, thực sự là chủ nhân của thảo nguyên – song thế lực Thương Ưng Thần Giáo cũng không thể xem thường.
Vũ Văn Kiệt thân hình khôi ngô, mặt như đao gọt, trong nét tuấn tú không giấu được vẻ sắc bén. Gã tiến về phía Thức Lương hỏi gấp: “Ngươi thực sự tìm được Vương phi?”
Ái Nhĩ Thức Lương là trưởng tử của gia tộc Ái Nhĩ, một trong bát đại gia tộc của Hạ Quốc. Không có gì bất trắc mai sau này hắn sẽ là người nắm quyền thừa kế gia tộc Ái Nhĩ. Địa vị tuy thua kém vương thất, song hắn ắt có kiêu ngạo của mình.
Chỉ là Vũ Văn Kiệt địa vị có chút đặc thù, thế nên Thức Lương mới tỏ vẻ cung kính như vậy. Gã đáp.
“Hồi bẩm điện hạ, ta thực sự không biết cô nương kia có phải Vương phi hay không. Cái này cần chờ điện hạ vào kiểm chứng.”
“Người ở đâu?”
Theo hướng tay của Thức Lương, Vũ Văn Kiệt tiến lại phía một trướng bồng lớn, bên ngoài có 4 tên võ si cầm loan đao đứng gác. Khi nhận thấy sự xuất hiện của Vũ Văn Kiệt, đám người kia vừa thi lễ thì Vũ Văn Kiệt đã phất tay ra hiệu cho bọn họ lui.
Gã xốc mành ước vào trong trướng. Trước mắt là một tiểu cô nương tóc tai có phần tán loạn đang ngồi ủ rũ, hai tay bó gối, trên chiếc bàn gần đó còn có một bát cháo thịt, xem chừng vẫn chưa có người đụng qua.
Kia chẳng phải Vương Tú Ninh thì là ai?
Nói về phần Tú Ninh, cô nghĩ đến hiểm cảnh hiện tại, nhớ về gia đình bạn bè, cả đêm qua cô vốn trằn trọc không thể ngủ được. Sáng dậy mặc dù rất đói khát, song Tú Ninh sợ trong đồ ăn và nước uống có tẩm mê dược nên cô không dám đụng tới. Cả buổi ngồi thừ một góc suy nghĩ miên man.
Động tĩnh của Vũ Văn Kiệt khiến Vương Tú Ninh giật mình, cô hoảng hốt bật dậy la hoảng: “ Ngươi là ai?”
Trông thấy hình dung cô nương xinh đẹp mà tiều tuỵ trước mắt, Vũ Văn Kiệt có chút sửng sốt. Hắn chăm chú nhìn Tú Ninh, khiến cho Vương Tú Ninh sởn cả gai ốc.
“Ngươi tính làm gì?”
Vũ Văn Kiệt gấp rút cưỡi ưng đến nơi đây, trong lòng còn ôm một tia hi vọng Ái Nhĩ Thức Lương có thể thực sự tìm thấy vị hôn thê của hắn. Thế nhưng khi gặp người rồi, hắn mới biết Thức Lương đã nhận lầm người.
“Rất giống, giống đến kinh ngạc, thế nhưng không phải.”
Tuy thất vọng nhưng hắn vẫn không nóng giận, bình tĩnh nghĩ xem mình sẽ làm gì với cô gái nhỏ này.
Vũ Văn Kiệt lẩm bẩm bằng tiếng Đại Hạ, tất nhiên Tú Ninh nghe không hiểu. Nhưng Tú Ninh lúc này có vẻ đã rất sợ hãi, cô chỉ tay về phía Vũ Văn Kiệt la to.
“Ngươi chớ lại gần đây.”
Vũ Văn Kiệt nhìn điệu bộ sợ hãi như thỏ con của cô, khoé miệng nhếch lên một nụ cười.
“Ta muốn lại, cô cản được ta sao?”
Nhận ra hắn biết nói tiếng Trung, cử chỉ cũng có vẻ ôn hoà không giống như bộ dạng hung ác của Tát Ly Hát, Tú Ninh có chút bình tâm trở lại, dè dặt hỏi.
“Ngươi biết ta nói gì?”
Vũ Văn Kiệt nhìn trang phục kì quái của Vương Tú Ninh, mắt hắn hơi nheo lại. Hắn không trả lời cô, vừa tản bộ vừa chăm chú quan sát Tú Ninh thật cẩn thận, ánh mắt vụt loé lên vẻ kinh hãi rồi biến mất.
Cô gái nhỏ này thật sự vậy mà cũng có linh căn. Đây là tạo hoá khẽ trêu người hay sao? Phải biết rằng bản lãnh của Vũ Văn Kiệt chưa đủ sâu để nhìn ra thiên phú linh căn của Tú Ninh cụ thể là gì, song ở Thần Châu đại lục thì có linh căn đồng nghĩa với việc có thể tu luyện, vạn người mới có một mà thôi!
“Tại sao ta không thể biết ngôn ngữ của người Hán các ngươi!”
Tú Ninh nghĩ thầm: “Hoá ra dân Đại Tấn là người Hán, không biết có phải lại là một sự trùng hợp nữa không. Thầy Lý mà biết được chuyện này không hiểu sẽ nghĩ gì?”
Lúc bấy giờ cô mới có thời gian để ý tới Vũ Văn Kiệt. Chỉ thấy gương mặt của gã tuấn tú mà nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, thoạt nhìn có nét giống tài tử Hà Nhuận Đông, thậm chí còn đẹp trai hơn. Chỉ là hai mắt Vũ Văn Kiệt sáng lạnh, kinh hãi bức nhân. Nhất là đôi mắt của hắn thật kì quái, dường như là có 2 tròng.
Vũ Văn Kiệt hỏi: “Cô là ai? Đến từ đâu?”
Vương Tú Ninh ngẫm nghĩ 1 chút, đáp: “Ta là Lý Tú Ninh, đến từ Tấn quốc.”
“Cô phải nghĩ rồi mới trả lời ta sao?”
“Từ nhỏ đầu óc ta vốn không được tốt.”
“Vậy ư?”
Cẩn thận đánh giá Vương Tú Ninh thêm một lần nữa, Vũ Văn Kiệt gật gù. Tiểu cô nương trước mặt mặc dù đầu bù tóc rối nhưng diện mạo thanh lệ tuyệt luân, cực kỳ giống Trường Bình công chúa. Thua ở phần điêu ngoa, thắng ở phần khả ái. Nhất là cô gái này còn có linh căn.
Thầm nghĩ thu cô gái này về dưới trướng cũng là một chuyện tốt, hắn cười hoà ái, hỏi: “Cô đi cùng ai?”
Nhìn thấy thái độ của Vũ Văn Kiệt đột nhiên chuyển biến, vẻ mặt ôn hoà hơn, Vương Tú Ninh dè dặt: “Ta đi cùng huynh trưởng Lý Quỳ. Mấy người hôm qua không biết mang huynh ấy nhốt đi đâu rồi.”
Vũ Văn Kiệt trông thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Tú Ninh thì trấn an: “Không sao đâu, chớ lo. Huynh trưởng của cô rất tốt.”
Kế đó hắn nhìn Tú Ninh nói: “Ta với cô làm một giao dịch, cô thấy thế nào?”
“Là làm gì?”
“Trở thành vợ của ta!”
Nhìn bộ dạng giật mình kinh hãi của Vương Tú Ninh, Vũ Văn Kiệt cười, bổ sung.
“Tất nhiên là chỉ trên danh nghĩa thôi.”
“Nếu ta không ưng thì sao?”
“Từ trước đến nay ta vốn chưa từng ép buộc ai điều gì. Lầy này cũng vậy. Tuy nhiên, ta nghĩ cô sẽ đồng ý thôi.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Vì cô chỉ cần nói một tiếng không, huynh trưởng của cô sẽ trở thành ma không đầu.”
Nghe hắn ta nói vậy, Vương Tú Ninh la hoảng, gấp giọng: “Chuyện này cứ từ từ thương lượng. Chỉ là, ta muốn gặp huynh trưởng của mình.”
Vũ Văn Kiệt gật đầu, nói: “Đây là chuyện đương nhiên. Chuyện này vốn dĩ cũng cần có sự phối hợp của huynh trưởng cô nữa.”
Chương 5 : Vương phi?
Người đăng: Đạo Sĩ
Chương 5: VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ
Lý Thông chưa kịp hiểu sao sự tình lại chuyển biến xấu vậy, Ngoa Lý Tông Hàn đưa loan đao chỉ thẳng về phía Lý Thông gằn giọng: “Muốn sống thì cút sang một bên.”
Dù không hiểu gã này nói gì, Lý Thông vẫn cố thu hết can đảm đứng chắn trước mặt Vương Tú Ninh. Từ nhỏ hắn đã được dạy thi thư đạt lễ, hiểu rõ rằng chết không có gì đáng sợ, nhưng nam nhân không thể mất đi tôn nghiêm của mình được.
Đừng nói Vương Tú Ninh hiện là người thân cận nhất với hắn, mà phía sau là một cô gái lương thiện nào khác hắn cũng sẵn sàng làm thế. Với Lý Thông, một gã trai vì sợ chết mà không dám đứng lên bảo vệ một cô gái yếu đuối, để cho lũ thổ phỉ thảo nguyên làm nhục, thì đó là dạng đê hèn.
Vương Tú Ninh ở sau mặt cắt không còn giọt máu, thất thanh nói: “Bọn ngươi muốn làm gì?”
Cô lúc này vừa sợ sệt lại hỗn loạn, thầm nghĩ có phải lũ côn đồ này phải chăng là muốn cướp sắc. Lại tưởng tưởng đến cảnh bản thân bị mấy chục gã trai lạ mặt chà đạp, nước mắt cứ thế như mưa rơi xuống không sao ngăn được.
Dường như hiểu thấu suy nghĩ của Vương Tú Ninh, Lý Thông cầm chặt lấy tay cô, thấp giọng nói: “Tú Ninh, em có sợ chết hay không?”
Cô nói trong tiếng nức nở: “Em sợ, nhưng em thà chết chứ không để đám người này làm nhục.”
Lý Thông cười buồn bã, thầm nghĩ: “Đám khốn kiếp này sợ rằng muốn xâm phạm Vương Tú Ninh. Kết cục tốt nhất sau đó là một đao giết người diệt khẩu, xấu nhất là giữ cô lại làm nô lệ tình dục, như thế sống không bằng chết. Chi bằng khuyên cô ấy …”
Tuy nghĩ vậy song hắn không làm sao mở lời khuyên Vương Tú Ninh được cả. Lúc này đám kỵ sĩ kia theo hiệu lệnh đi tới muốn bắt Vương Tú Ninh, cô như nghĩ ra được điều gì bèn đưa phần mũi nhọn của giá nến lên cổ đoạn gào lớn, nước mắt dầm đìa.
“Các ngươi đừng qua đây, qua đây ta sẽ chết cho các ngươi xem.”
Dù không hiểu Vương Tú Ninh nói gì, song cảnh tượng trước mắt cũng làm cho Ái Nhĩ Thức Lương kinh hãi. Nếu như cô gái trước mặt thật sự là Vương phi đang lẩn trốn, bị mình bức chết thì hắn cũng không thoát khỏi tội. Nghĩ vậy liền vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ lui ra.
Trong lúc này khi thấy Lý Thông cầm chặt tay Vương Tú Ninh, thần thái có vẻ sẵn sàng đồng sinh cộng tử thì Ái Nhĩ Thức Lương giận tím mặt, nghĩ: “Nhìn tình hình này thì đến 7 phần kia là Vương phi rồi. Giỏi cho một đôi gian phu dâm phụ. Thất vương tử biết chuyện, hẳn sẽ đau lòng lắm.”
Cả đám kỵ sĩ giãn ra, tuy vẫn còn vây hai người bọn họ vào nhưng rốt cục cũng không tiến lại gần nữa. Dưới ánh lửa bập bùng, một tốp kỵ sĩ nai nịt chỉnh tề, đằng đằng sát khí bao vây, không khí có chút quỷ dị.
Cứ giằng co như vậy chừng gần một canh giờ, bấy giờ hai người Lý Thông và Tú Ninh đã quá mệt mỏi, ngồi xụi lơ bên đống lửa. Ngược lại đám người kia chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xồ nói chuyện phiếm, không rõ là chuyện gì?
Một lát sau kỵ sĩ được đặc phái kia quay đã trở lại. Ở phía sau có một gã nam tử trung niên cưỡi ngựa bám theo, thần tình mười phần khẩn trương.
“Ái Nhĩ tướng quân, thuộc hạ đã tìm ra được một người am hiểu ngôn ngữ Đại Tấn lại đây rồi.”
Ái Nhĩ Thức Lương nhíu mày: “Đã gửi truyền thư cho Thất vương tử chưa?”
Kế đó hất hàm, đưa tay chỉ về phía nam tử trung niên kia đoạn hất hàm hỏi thuộc hạ: “Tìm được gã này ở đâu?”
“Chuyện này cũng hết sức may mắn. Trên đường đi tại hạ thấy một thương đội đang cắm trại nghỉ ngơi cách đây chừng 10 dặm, thế là bèn tìm một thông ngôn tới để tướng quân sai khiến.”
Tên thuộc hạ nói xong quay sang phía trung niên nhân người Tấn ra hiệu. Gã này tiến đến gần Ái Nhĩ Thức Lương, nói bằng tiếng Đại Hạ: “Tại hạ tên là Cố Đằng, xin ra mắt Ái Nhĩ Tướng Quân.”
“Ngươi từ đâu tới?”
“Tạ hạ là người của thương đội Thuận Phong, đến từ Đại Tấn. Lần này được phục vụ Ái Nhĩ Tướng Quân là vinh hạnh của Cố Đằng.”
“Được, vậy ngươi theo ta. Ta nói ngươi dịch.” Ái Nhĩ Thức Lương dẫn theo Cố Đằng tiến về phía hai người Lý Thông, Vương Tú Ninh.
Lý Thông để ý tới Cố Đằng, thấy người này tuổi tác chừng trên dưới bốn mươi nhưng đầu có chút hói, hai mắt đảo quanh, gã mặc khinh y cát sam mầu nâu, có đôi phần giống cổ phục mà Lý Thông từng thấy trên douyin.
Cố Đằng nhìn về phía Lý Thông, cười thân thiện: “Dám hỏi hai vị bằng hữu này đến từ đâu?”
Cố Đằng nói vốn là tiếng Đại Tấn, trùng hợp làm sao là hai người Lý Thông và Tú Ninh lại có thể nghe hiểu được. Đây vốn là một chuyện trùng hợp khó tin, còn làm sao nó lại như thế thì Lý Thông không mấy quan tâm. Gã này nói tiếng Trung, ắt không ít thì nhiều nó phải có liên hệ đến Trung Quốc ở Địa Cầu.
Ngôn ngữ là một hệ thống cực kỳ phức tạp, hắn không tin chuyện này không có liên hệ.
Có chút cẩn thận, Lý Thông hỏi dò xét: “Dám hỏi vị huynh đài đây là ai?”
“Tại hạ tên gọi Cố Đằng, vốn là phó quản sự của thương đội Thuận Phong, đến từ Từ Châu của Đại Tấn. Thương đội của chúng ta chuyên buôn đồ gốm sứ, chè, tơ lụa, da thú … đi đi lại lại giữa hai nước Đại Tấn và Đại Hạ.”
Thì ra tiếng Trung lại là ngôn ngữ của Đại Tấn, và nó có một địa phương hành chính tên gọi Từ Châu. Lý Thông thầm ghi nhớ chi tiết này. Hắn toan lựa lời để trả lời thì Ái Nhĩ Thức Lương sốt ruột hỏi Cố Đằng.
“Thân phận của bọn hắn là gì?”
“Bẩm tướng quân, ta vốn chưa hỏi tới.”
“Tập trung vào chính sự đi! Ta nói, ngươi phiên dịch. Trước tiên hỏi bọn họ tên gì, từ đâu tới?”
Cố Đằng dịch lại lời của Thức Lương, Lý Thông đáp: “Ta lên là Lý Quỳ, xá muội vốn là Lý Tú Ninh, vốn là người Dự Châu.”
Kế đó hắn nói với Tú Ninh, bằng tiếng Anh: “Tú Ninh, em hãy giả làm một người ngốc đi, nhưng phải nhớ kỹ những nội dung tôi nói.”
Trước đó, Lý Thông và Vương Tú Ninh đã nói qua, chuyện hai người bọn họ đến từ Địa Cầu, tức vốn không phải người của phương thế giới này – vốn sẽ là một bí mật lớn nhất, tuyệt đối không thể cho người khác biết được. Trong thế giới thần tiên ma quái thế này, có quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên biến cố hôm nay đến quá nhanh, hai người vẫn chưa trao đổi về thân phận của bọn họ ở thế giới này. Dĩ nhiên, trước khi gặp những người này Lý Thông còn không biết thế giới này bộ dạng thế nào.
Vương Tú Ninh tính ra cũng là một cô gái thông minh. Một người nói dối thì mọi chuyện sẽ dễ che giấu hơn rất nhiều. Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của đám người kia, ắt chẳng phải dạng người lương thiện gì.
Cũng may, có thông dịch viên tới có nghĩa là kịch bản xấu nhất tạm thời đã không diễn ra. Ít nhất cho tới thời điểm này tính mạng của Lý Thông và Vương Tú Ninh tạm thời an toàn.
Nghĩ thế, Vương Tú Ninh nắm chặt lấy tay của Lý Thông lay lay, hỏi: “Lý đại ca, mấy người này sẽ đưa chúng ta về nhà tìm cha mẹ phải không?”
Kế đó hắn vuốt tay Vương Tú Ninh an ủi: “Muội muội ngoan, từ từ ca ca sẽ dẫn muội đi tìm cha mẹ. Từ giờ đến lúc đó muội nhớ phải nghe lời.”
Dưới ánh mắt ngờ vực của Cố Đằng, Lý Thông chậm rãi ra hiệu cho Tú Ninh đứng chờ mình, kế đó cùng Cố Đằng ra một góc nhẹ giọng giải thích: “Cố tiên sinh xin đừng chê cười. Song thân chúng ta mất sớm, gần 10 năm trước rồi. Chịu cú sốc lớn ấy, từ đó đến nay xá muội nửa mê nửa tỉnh, đầu óc có chút không được bình thường.”
Trông thấy cử chỉ có phần thân mật của Lý Thông và Tú Ninh, Ái Nhĩ Thức Lương cố nén giận, hỏi: “Bọn họ nói gì?”
“Khởi bẩm tướng quân. Hai người này họ Lý, vốn người Dự Châu của Đại Tấn, người nam tên Lý Quỳ năm nay 30 tuổi. Người nữ là Lý Tú Ninh, năm nay 16 tuổi. Phụ mẫu hai người mất sớm, Lý Quỳ thay song thân nuôi lớn em gái.”
Cố Đằng nói tới đây mắt đảo nhanh qua gương mặt lem lúa đầy vết bụi than của Vương Tú Ninh, kế đó bổ sung thêm: “Vị tiểu cô nương kia vì phụ mẫu qua đời đột ngột, thần trí có chút không được bình thường.”
“Là thần trí bất ổn à?”
Ái Nhĩ Thức Lương nhìn về phía Vương Tú Ninh ý vị thâm trường, đoạn cười lạnh: “Xem chừng đến chín phần là giả vờ giả vịt. Để xem cô ta đóng kịch được bao nhiêu.”
“Vì sao lại ăn vận trang phục quái đản như thế này?”
“Cố tiên sinh có điều không biết, từ nhỏ xá muội tâm trí bất thường, khi tỉnh dậy thường nói rằng mình lạc vào thế giới của tiên nhân. Phục trang này vốn là đặt may theo mô tả của muội ấy. Còn nó giống được bao phần so với phục trang của tiên nhân kia, thì Lý mỗ thực tình cũng không biết.”
Cố Đằng nhìn về phía Lý Thông, thấy hắn vì thương chiều muội muội mà tự mình cũng vận trang phục quái đản như thế, tóc tai lại cắt ngắn đến đáng thương, trong lòng có chút cảm khái. Nhất là khi thấy chiếc y sam quái lạ khoác trên người Vương Tú Ninh, vốn là áo khoác ngoài của Lý Thông, Cố Đằng tấm tắc lấy làm kỳ. Tơ lụa chẳng phải, đay gai cũng không, có lẽ đây là thứ vật liệu quái lạ nhất Cố Đằng từng gặp qua.
“Lý Quỳ này, Ái Nhĩ Thức Lương đại nhân hỏi, hai huynh muội các ngươi làm sao lại xuất hiện nơi đây?”
Lý Thông đáp: “Chuyện này một lời khó mà nói hết. Mấy tháng trước Tú Ninh muội muội khi tỉnh dậy, có nói rằng mình mơ gặp được một vị tiên nhân tự xưng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn gì đó. Sau khi tỉnh dậy, muội ấy sống chết đòi tới một nơi là Ngọc Hư Cung để tìm kiếm cha mẹ.”
Trông thấy ánh mắt sửng sốt của Cố Đằng, Lý Thông thở dài một hơi, đáp.
“Cố tiên sinh đây không tin thì ta cũng chịu thôi. Khuyên bảo, răn đe thậm chí doạ nạt đủ kiểu mà không làm sao thuyết phục được xá muội. Cực chẳng đã, ta đành chiều theo ý muội ấy, xem như là một chuyến viễn du đi. Thế là ta bán hết nhà cửa điền trang, mang theo Tú Ninh một đường luân lạc mấy tháng trời, trên đường đi tao ngộ đủ thứ quỷ dị, cuối cùng trở thành bộ dạng như thế này.”
Ái Nhĩ Thức Lương nghe Cố Đằng dịch lại lời của Lý Thông chỉ cười lạnh không thôi. Lúc này Tát Ly Hát tiến đến phía gần Thức Lương, không hiểu được mà nhỏ giọng: “Thức Lương ca ca dông dài với mấy người này làm gì. Theo đệ thấy chỉ cần gô cổ chúng lại, ngày mai chờ người của Thất điện hạ tới nghiệm thu thân phận là xong.”
Tên tướng quân họ Ái Nhĩ kia lắc đầu: “Ngu xuẩn. Thất điện hạ cưng chiều cô ta như thế nào chẳng nhẽ ngươi không biết hay sao. Huống chi, ngoài thân phận là Vương phi thì cô ta còn là công chúa Đại Tấn, vốn dĩ là loại người mà chúng ta không thể trêu chọc vào.
Tát Ly Hát kia không phục mà rằng: “Vương phi gì mà tự ý bỏ đi ngay trong đêm đại hôn. Đã thế còn dám công khai tơ tình với trai lơ.”
“Câm mồm.”
Bấy giờ Ngoa Lý Tông Hàn đi tới đưa cho Thức Lương một miếng khăn lụa ướt, nói: “Ái Nhĩ tướng quân còn hồ nghi điều gì? Cứ bảo cô ta lau mặt đi là xong.”
Ái Nhĩ Thức Lương hỏi với vẻ ngờ vực: “Ngươi từng trông thấy dung mạo vương phi?”
Ngoa Lý Tông Hàn: “Chưa từng, chẳng qua thuộc lạ chỉ cần liếc một cái là biết nha đầu kia tự ý bôi đen mặt. Nếu không phải là vương phi thì cũng ắt có gian tình.”
Gật gù ra vẻ hiểu ý, Ái Nhĩ Thức Lương giơ miếng vải ướt ra đoạn nói với Cố Đằng: “Bảo cô gái kia lau mặt cho sạch sẽ.”
Cố Đằng liếc mắt nhìn Lý Thông, đoạn đưa chiếc khăn ướt cho Vương Tú Ninh, vừa làm điệu bộ vừa nói: “Lau mặt đi.”
Lý Thông mặt nhăn lại, thật không hiểu đám hán tử thảo nguyên này định làm gì. Cướp sắc khả năng không phải, có khi nào là đám người này đang truy tìm một cô gái nào đó tương tự như Tú Ninh không?
Lúc bấy giờ Vương Tú Ninh lắc đầu quầy quậy, đưa mắt nhìn Lý Thông với vẻ cầu cứu. Ngoa Lý Tông Hàn trông thấy biểu hiện của cô thì cười ha ha, tiến lên gác loan đao lên cổ của Lý Thông đoạn gằn từng tiếng nói với Cố Đằng.
“Bảo với cô ta nếu không nghe lời, ta cắt đầu gã này.”
Vương Phi hay công chúa của Đại Tấn, Tông Hàn hắn không dám đụng tới, nhưng cắt đầu một trăm gã trai lơ đảm bảo tay hắn không run một cái.
Vương Tú Ninh hoảng sợ, vừa khóc vừa lau mặt: “Đừng hại huynh ấy, ta lau là được chứ gì!”
Khăn ướt trượt trên gò má, lụa đi đến đâu tuyết trắng hiện ra đến đấy. Một gương mặt tuyệt sắc dần hiện ra trước mắt mọi người. Nhất là khoé mắt cô hoen đỏ, bờ mi còn đọng mấy hạt châu sa tự như lê hoa đái vũ, gò má trắng nõn ẩn hiện dưới ánh lửa bập bùng - thật khiến người ta có tâm thương xót.
Kia là nhan sức thật sự của một cô gái điên ư? Có quỷ mới tin điều đó. Bây giờ mọi người đều nghĩ rằng vị tiểu cô nương kia nếu không phải là vị vương phi đào hôn kìa, thì ắt cũng có thân phận phi phàm. Dung mạo kia, khí chất kia không phải là một cô gái điên luân lạc mấy tháng trên thảo nguyên có thể dưỡng ra.
Ngay cả một người không liên quan như Cố Đằng đôi mắt cũng hờ khép lại, vẻ mặt trầm tư, không biết là nghĩ gì.
Ái Nhĩ Thức Lương phất tay, trầm giọng: “Nói với hai người kia ta là Ái Nhĩ Thức Lương, trưởng tử gia tộc Ái Nhĩ của Đại Hạ. Ta nghi ngờ cô gái kia là đào phạm, không, là trọng phạm bỏ trốn từ vương đình. Thế nên ra bắt về quy án. Chỉ cần có thể xác minh thân phận, nếu Thức Lương này nhầm lẫn sẽ lấy đại lễ bồi tội.”
Kế đó hắn chỉ về phía Lý Thông, ánh mắt loé lên vẻ tàn nhẫn: “Bảo với vị cô nương kia nên nghe lời một chút. Nếu không phục tùng, loan đao sắc bén của người Đại Hạ sẽ xả gã kia ra làm muôn mảnh!”
Cứ thế, hai người Lý Thông và Vương Tú Ninh bị đám võ sĩ người Hạ Quốc áp giải đi suốt đêm. Hai người bọn họ được cấp cho 2 con ngựa cực kỳ có linh tính, dẫu chưa từng cưỡi ngựa thế mà trong suốt quãng đường di chuyển không hề có bất trắc gì xảy ra.
Suốt gần 2 canh giờ ngồi trên lưng ngựa chạy nước kiệu, rốt cục hắn nghe thấy tiếng nước chảy. Càng gần tiếng nước reo càng rõ, thế nước hùng vĩ ầm ầm vang vọng trong đêm.
Hoá ra đây là thượng nguồn của dòng sông mà Lý Thông và Vương Tú Ninh tìm kiếm đã lâu. Chỉ là ông trời thật khéo trêu người, khi tìm được dòng sông thì bọn họ lại đã trở thành tù binh, vận mệnh bị nắm trong tay người khác mất rồi.
Khi đến khu trại của đám võ sĩ Hạ Quốc, Vương Tú Ninh và Lý Thông bị tách ra hai lều khác biệt, bất chấp Vương Tú Ninh có phản kháng la hét thế nào. Lý Thông lựa lời an ủi: “Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì khó tránh khỏi. Lo nghĩ vốn không giải quyết được chuyện gì, chờ xem ngày mai bọn họ sẽ làm gì chúng ta.”
Kế đó hắn lại dùng Anh ngữ căn dặn: “Cẩn thận, không biết chỗ này còn có ai biết tiếng Trung nữa hay không. Tốt nhất là nhập vai phải nhập tới cùng.”
Tát Ly Hát quay sang hỏi Ái Nhi Thức Lương: “Đại ca, có cần gô cổ gã trai lơ này lại không?”
Tát Ly Hát vốn là một gã mãng phu điển hình, suy nghĩ rất đơn thuần. Đại khái hắn cho rằng vị vương phi kia bị gã trai này dụ dỗ mà bỏ trốn, làm cả vương đình mất thể diện. Tát Ly Hát chỉ hận không một đao xả đôi Lý Thông ra.
Ái Nhĩ Thức Lương lắc đầu, cười nhạt: “Không cần. Hắn có mọc cánh cũng không thoát. Chăm sóc hắn tử tế, chờ ngày mai Thất vương tử đến tự tay xử lý.”
Thấy mình không bị trói, thậm chí còn không bị khám xét người Lý Thông thở phào một hơi. Phải biết rằng sự tồn tại của chiếc điện thoại di động trong túi hắn là một bí mật cực lớn. Mặc dù hắn đã cẩn thận tắt nguồn, nhưng nếu để nó lộ ra thì cũng là một chuyện hết sức phiền toái.
Tuy tâm lý bất an, nhưng do quá mệt mỏi mà tối ấy hắn thiếp đi mê mệt.
Sáng hôm sau, Lý Thông được bọn họ cho một báo cháo kiều mạch, lại có cả rau xanh và muối. Sau bao ngày lăn lộn trên thảo nguyên, với Lý Thông thì bữa sáng đơn giản này xứng đáng là mĩ vị chốn nhân gian.
Thế nhưng ăn xong hắn vẫn bị giam lại, không hiểu đám người kia đã làm gì với Tú Ninh. Tuy sốt ruột và lo lắng nhưng ngoài chờ đợi thì Lý Thông cũng không còn cách nào khác.
Cho đến khoảng giờ Tỵ ngày hôm ấy, trên bầu trời xanh chợt xuất hiện hai điểm đen kì dị, thi thoảng lại có tiếng rít kì quái vang lên. Bóng đen kia ngày càng rõ ràng, hoá ra đó là một con chim cực lớn, trên lưng chim chở theo một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đen.
Khi tới gần trại của Ái Nhĩ Thức Lương thì con chim chậm rãi hạ xuống. Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đen từ trên lưng chim bước xuống, hướng về phía đám võ sĩ đi như bay tới.
Chỉ đáng tiếc Lý Thông và Vương Tú Ninh không được trông thấy kỳ cảnh này.
Vốn con chim kia là một loại dị điểu, thuộc họ nhà ưng, mệnh danh “vạn ưng chi thần”. Trong truyền thuyết huyết mạch của loài ưng này có liên quan đến Kim Sí Đại Bằng, lại cứ vạn con ưng thường mới sản sinh ra một con thần ưng, vừa uy mãnh lại thông linh, nếu nuôi lớn từ nhỏ có thể luyện thành toạ kỵ.
Mục dân người Hạ cho rằng đây là loài chim đại biểu cho dũng cảm, trí tuệ, vĩnh viễn hướng về phía trước, nên gọi là Hùng Khố Lỗ. Người Đại Tấn thì gọi đơn giản hơn, là Hải Đông Thanh.
Dẫu tên gọi có thể nào thì chuyện con chim này vốn là vua của bầu trời thảo nguyên là không thể chối cãi. Một con Hải Đông Thanh vạn kim khó cầu, chỉ những người có thân phận tôn quý mới có có thể cưỡi lên nó mà thôi.
“Thức Lương tham kiến Thất điện hạ.”
Thất điện hạ trong lời của Thức Lương tên gọi Vũ Văn Kiệt, là con trai thứ bẩy của Quốc vương nước Hạ, năm nay 26 tuổi song vẫn chưa thành gia thất.
Nguyên nhân rất đơn giản, năm Vũ Văn Kiệt 8 tuổi đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch. Ở Trung Châu, người Tấn còn gọi đây là sở hữu linh căn. Điều này đồng nghĩa với việc nếu có người chỉ dạy, Vũ Văn Kiệt có thể hấp thu linh khí, bước chân vào con đường tu đạo.
Chính bởi điều này Vũ Văn Kiệt được Đại tế ti Lâu Thất, người đứng đầu Thương Ưng Thần Giáo thu làm đệ tử nhập thất, địa vị vì thế nảy sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất. Hắn là một trong những người có tư cách kế thừa vương vị của Hạ Quốc.
Hạ Quốc mặc dù lập quốc đã mấy trăm năm, vương quyền đã thoát ly khỏi sự khống chế của Thần quyền, thực sự là chủ nhân của thảo nguyên – song thế lực Thương Ưng Thần Giáo cũng không thể xem thường.
Vũ Văn Kiệt thân hình khôi ngô, mặt như đao gọt, trong nét tuấn tú không giấu được vẻ sắc bén. Gã tiến về phía Thức Lương hỏi gấp: “Ngươi thực sự tìm được Vương phi?”
Ái Nhĩ Thức Lương là trưởng tử của gia tộc Ái Nhĩ, một trong bát đại gia tộc của Hạ Quốc. Không có gì bất trắc mai sau này hắn sẽ là người nắm quyền thừa kế gia tộc Ái Nhĩ. Địa vị tuy thua kém vương thất, song hắn ắt có kiêu ngạo của mình.
Chỉ là Vũ Văn Kiệt địa vị có chút đặc thù, thế nên Thức Lương mới tỏ vẻ cung kính như vậy. Gã đáp.
“Hồi bẩm điện hạ, ta thực sự không biết cô nương kia có phải Vương phi hay không. Cái này cần chờ điện hạ vào kiểm chứng.”
“Người ở đâu?”
Theo hướng tay của Thức Lương, Vũ Văn Kiệt tiến lại phía một trướng bồng lớn, bên ngoài có 4 tên võ si cầm loan đao đứng gác. Khi nhận thấy sự xuất hiện của Vũ Văn Kiệt, đám người kia vừa thi lễ thì Vũ Văn Kiệt đã phất tay ra hiệu cho bọn họ lui.
Gã xốc mành ước vào trong trướng. Trước mắt là một tiểu cô nương tóc tai có phần tán loạn đang ngồi ủ rũ, hai tay bó gối, trên chiếc bàn gần đó còn có một bát cháo thịt, xem chừng vẫn chưa có người đụng qua.
Kia chẳng phải Vương Tú Ninh thì là ai?
Nói về phần Tú Ninh, cô nghĩ đến hiểm cảnh hiện tại, nhớ về gia đình bạn bè, cả đêm qua cô vốn trằn trọc không thể ngủ được. Sáng dậy mặc dù rất đói khát, song Tú Ninh sợ trong đồ ăn và nước uống có tẩm mê dược nên cô không dám đụng tới. Cả buổi ngồi thừ một góc suy nghĩ miên man.
Động tĩnh của Vũ Văn Kiệt khiến Vương Tú Ninh giật mình, cô hoảng hốt bật dậy la hoảng: “ Ngươi là ai?”
Trông thấy hình dung cô nương xinh đẹp mà tiều tuỵ trước mắt, Vũ Văn Kiệt có chút sửng sốt. Hắn chăm chú nhìn Tú Ninh, khiến cho Vương Tú Ninh sởn cả gai ốc.
“Ngươi tính làm gì?”
Vũ Văn Kiệt gấp rút cưỡi ưng đến nơi đây, trong lòng còn ôm một tia hi vọng Ái Nhĩ Thức Lương có thể thực sự tìm thấy vị hôn thê của hắn. Thế nhưng khi gặp người rồi, hắn mới biết Thức Lương đã nhận lầm người.
“Rất giống, giống đến kinh ngạc, thế nhưng không phải.”
Tuy thất vọng nhưng hắn vẫn không nóng giận, bình tĩnh nghĩ xem mình sẽ làm gì với cô gái nhỏ này.
Vũ Văn Kiệt lẩm bẩm bằng tiếng Đại Hạ, tất nhiên Tú Ninh nghe không hiểu. Nhưng Tú Ninh lúc này có vẻ đã rất sợ hãi, cô chỉ tay về phía Vũ Văn Kiệt la to.
“Ngươi chớ lại gần đây.”
Vũ Văn Kiệt nhìn điệu bộ sợ hãi như thỏ con của cô, khoé miệng nhếch lên một nụ cười.
“Ta muốn lại, cô cản được ta sao?”
Nhận ra hắn biết nói tiếng Trung, cử chỉ cũng có vẻ ôn hoà không giống như bộ dạng hung ác của Tát Ly Hát, Tú Ninh có chút bình tâm trở lại, dè dặt hỏi.
“Ngươi biết ta nói gì?”
Vũ Văn Kiệt nhìn trang phục kì quái của Vương Tú Ninh, mắt hắn hơi nheo lại. Hắn không trả lời cô, vừa tản bộ vừa chăm chú quan sát Tú Ninh thật cẩn thận, ánh mắt vụt loé lên vẻ kinh hãi rồi biến mất.
Cô gái nhỏ này thật sự vậy mà cũng có linh căn. Đây là tạo hoá khẽ trêu người hay sao? Phải biết rằng bản lãnh của Vũ Văn Kiệt chưa đủ sâu để nhìn ra thiên phú linh căn của Tú Ninh cụ thể là gì, song ở Thần Châu đại lục thì có linh căn đồng nghĩa với việc có thể tu luyện, vạn người mới có một mà thôi!
“Tại sao ta không thể biết ngôn ngữ của người Hán các ngươi!”
Tú Ninh nghĩ thầm: “Hoá ra dân Đại Tấn là người Hán, không biết có phải lại là một sự trùng hợp nữa không. Thầy Lý mà biết được chuyện này không hiểu sẽ nghĩ gì?”
Lúc bấy giờ cô mới có thời gian để ý tới Vũ Văn Kiệt. Chỉ thấy gương mặt của gã tuấn tú mà nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, thoạt nhìn có nét giống tài tử Hà Nhuận Đông, thậm chí còn đẹp trai hơn. Chỉ là hai mắt Vũ Văn Kiệt sáng lạnh, kinh hãi bức nhân. Nhất là đôi mắt của hắn thật kì quái, dường như là có 2 tròng.
Vũ Văn Kiệt hỏi: “Cô là ai? Đến từ đâu?”
Vương Tú Ninh ngẫm nghĩ 1 chút, đáp: “Ta là Lý Tú Ninh, đến từ Tấn quốc.”
“Cô phải nghĩ rồi mới trả lời ta sao?”
“Từ nhỏ đầu óc ta vốn không được tốt.”
“Vậy ư?”
Cẩn thận đánh giá Vương Tú Ninh thêm một lần nữa, Vũ Văn Kiệt gật gù. Tiểu cô nương trước mặt mặc dù đầu bù tóc rối nhưng diện mạo thanh lệ tuyệt luân, cực kỳ giống Trường Bình công chúa. Thua ở phần điêu ngoa, thắng ở phần khả ái. Nhất là cô gái này còn có linh căn.
Thầm nghĩ thu cô gái này về dưới trướng cũng là một chuyện tốt, hắn cười hoà ái, hỏi: “Cô đi cùng ai?”
Nhìn thấy thái độ của Vũ Văn Kiệt đột nhiên chuyển biến, vẻ mặt ôn hoà hơn, Vương Tú Ninh dè dặt: “Ta đi cùng huynh trưởng Lý Quỳ. Mấy người hôm qua không biết mang huynh ấy nhốt đi đâu rồi.”
Vũ Văn Kiệt trông thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Tú Ninh thì trấn an: “Không sao đâu, chớ lo. Huynh trưởng của cô rất tốt.”
Kế đó hắn nhìn Tú Ninh nói: “Ta với cô làm một giao dịch, cô thấy thế nào?”
“Là làm gì?”
“Trở thành vợ của ta!”
Nhìn bộ dạng giật mình kinh hãi của Vương Tú Ninh, Vũ Văn Kiệt cười, bổ sung.
“Tất nhiên là chỉ trên danh nghĩa thôi.”
“Nếu ta không ưng thì sao?”
“Từ trước đến nay ta vốn chưa từng ép buộc ai điều gì. Lầy này cũng vậy. Tuy nhiên, ta nghĩ cô sẽ đồng ý thôi.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Vì cô chỉ cần nói một tiếng không, huynh trưởng của cô sẽ trở thành ma không đầu.”
Nghe hắn ta nói vậy, Vương Tú Ninh la hoảng, gấp giọng: “Chuyện này cứ từ từ thương lượng. Chỉ là, ta muốn gặp huynh trưởng của mình.”
Vũ Văn Kiệt gật đầu, nói: “Đây là chuyện đương nhiên. Chuyện này vốn dĩ cũng cần có sự phối hợp của huynh trưởng cô nữa.”
Bình luận truyện