Sổ Ghi Chép Quỷ Bí

Chương 1 : Sinh vật không xác định

Người đăng: Phan Huy Hiếu

Ngày đăng: 16:27 05-04-2023

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 1 : Sinh vật không xác định
"Không được, cơn bão này quá lớn. Ta sợ con tàu nãy sẽ không chịu được mất".

Lý Vân Long hai tay nắm lấy lan can tàu, mặc cho mưa như trút nước đổ lên người hắn cũng không hề để ý, cả khuôn mặt hướng lên bầu trời nhìn, trong đôi mắt chỉ có vẻ tuyệt vọng.

"Lý Vân Long, ngươi mau đi xuống, ở trên đó rất nguy hiểm"

Ở phía dưới, một vị thanh niên cả người ướt dẫm, thế nhưng cũng không hề để ý đến bản thân mà chỉ nhìn về phía hướng Lý Vân Long quát, trong giọng nói tràn đầy vẻ lo lắng.

"Gia Huy, chắc hôm nay chúng ta đều phải chết ở đây rồi, ngươi có sợ không!"

Hai tay Lý Vân Long vẫn nắm lấy mạn tàu, không quay đầu lại hét lớn.

Vạn Gia Huy nghe vậy, cũng không lên tiếng nữa, trong mắt hắn cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

"Hai người các ngươi câm miệng lại, còn không xuống đây, lão Lý ngươi muốn chết sao."

Một giọng nói phát ra từ sau lưng Vạn Gia Huy sau đó 1 cánh tay trực tiếp nắm lấy vai hắn kéo xuống, một người thanh niên khác theo đó đi ra, nhìn về phía Lý Vân Long hét lên.

"Lão Lý ngươi mau xuống đây, muốn chết sao!! Ngươi còn nợ ta 20k không trả đâu đấy."

Lý Vân Long nghe vậy cả khuôn mặt đen lại, gắt gao quay đầu nhìn chằm chằm người thanh niên mới ra kia, gào.

"Trần chó con, sắp chết đến nơi rồi ngươi vẫn còn nhớ 20k đấy sao!!"

Trần Phong nắm chặt lấy khung cửa, cả người rung lắc dữ dội nhưng vẫn không để ý nhìn về phía Lý Vân Long.

"Mau xuống đây, quên mụ nội ngươi 20k bổn đại gia ta đi mua sữa cho crush cũng bị con chó ngươi cầm đi mua kẹo ăn. Ngươi muốn chết sao, muốn trốn nợ hay sao, ngươi chết bổn đại gia ta cũng xuống tận địa ngục đòi cho bằng được 20k đó."

"Ta x mẹ ng . . ."

Ầm.

Chưa kịp nói xong câu, một cột sóng đập mạnh vào thân thuyền khiến con thuyền bị chao đảo mãnh liệt, cả cơ thể Lý Vân Long bị đẩy ngã lộn ngào về phía sau đập mạnh vào mạn thuyền.

"LÃO LÝ!!!"

Trần Phong thấy vậy, cũng không để ý đến nguy hiểm xung quanh, lao ra khỏi cửa nhảy xồ xuống về phía Lý Vân Long, kéo lấy chân hắn hét lớn.

"Lão Lý ngươi không sao chứ !"

Cố nhín đau đớn làm cả khuôn mặt Lý Vân Long dưới nước mưa đã trắng nay còn trắng hơn, mím chặt môi cố không phát ra thống khổ, phải một lúc sau hắn mới thở hắt ra, thều thào.

"Ngươi nhìn thế này mà bảo không sao sao, đau chết mất. Ta não nước vào mới đáp ứng các ngươi tìm kiếm cái gì chó má đảo sự thật kia."

"Lão Lý, lão Trần hai người các ngươi không sao chứ."

Vạn Gia Huy tay cầm một sợi dây ném về phía Trần Phong cùng Lý Vân Long đồng thời hét to.

"Ta không sao, mau kéo lão Lý trước, hắn khả năng bị thương rồi"

Trần Phong hét lớn đáp lại Vạn Gia Huy, đồng thời đưa dây cho Lý Vân Long, ra hiệu Vạn Gia Huy kéo hắn vào boong tàu.

Thế nhưng lúc này ánh mắt của Lý Vân Long không nằm trên sợi dây, cả khuôn mặt hắn đờ đẫn nhìn ra phía xa, trong đôi mắt có một chút ánh sáng.

Không thấy Lý Vân Long phản ứng, Trần Phong đụng đụng hắn, nói.

"Lý Vân Long ngươi sao vậy, có phải đầu bị đụng nên lơ ngơ luôn rồi không"

Cũng không có chú ý đến người bên cạnh, Lý Vân Long chỉ gạt tay Trần Phong ra, đờ đẫn nhìn về phía trước nói.

"Lão Trần, ngươi nhìn trước mặt có phải ta hoa mắt rồi hay không"

Trần Phong nghe vậy, nghi ngờ nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Vân Long, sau đó hắn cũng dại ra nhìn về phía trước.

Mà Vạn Gia Huy nhìn thấy cảnh này, hận không thể đi lên cho mỗi người một tát, bây giờ là giờ phút nào rồi còn có thể ngẩn người ra.

Tò mò hắn cũng đưa đầu ra khỏi cửa theo hướng ánh mắt của hai người nhìn về phía trước.

Ánh vào tầm mắt của Vạn Gia Huy là một vùng biển hết sức yên tĩnh, toàn bộ giông tố dường như đều bị tách biệt với xung quanh, phía bên trong sóng yên biển lặng ánh nắng vàng bao phủ bốn phía cứ như một chỗ thế ngoại đào nguyên tách biệt với khung cảnh bão tố xung quanh, mà khung cảnh này cũng rất nhanh khiến Vạn Gia Huy tham gia vào đờ đẫn tổ 3 người.

Con thuyền bị sóng biển vùi dập rất nhanh bị đánh vào mảnh yên bình kia.

Cảm thụ được thân thuyền không còn rung lắc dữ dội, cùng với ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Lý Vân Long cả cơ thể mềm nhùn nằm ngửa trên sàn, miệng thở hồng hộc.

Bên cạnh hắn Trần Phong cũng tựa đầu trên mạn thuyền, nhắm mắt hưởng thụ lấy ánh sáng.

Vạn Gia Huy cũng chui ra từ boong thuyền, nhìn ra xung quanh.

Cả vùng biển xung quanh gần 1 km hoàn toàn được bao phủ trong ánh nắng vàng rực rỡ tách biệt hoàn toàn khỏi sự u ám mà cơn giông tố đem lại, không chỉ thế ánh nắng chiếu lên người Vạn Gia Huy cũng từ từ làm tâm trạng tuyệt vọng của hắn bình ổn trở lại, tâm cảnh cũng dần dần lặng yên không một gợn sóng.

"Chúng . . . chúng ta sống rồi phải không ?"

Vạn Gia Huy cà lăm nói.

Mà cách hắn không xa, Trần Phong cũng ngồi tựa lưng vào mạn thuyền, nhắm mắt yên lặng hưởng thụ ánh sáng chiếu vào người.

Về phía đang nằm dưới sàn Lý Vân Long cả người cũng như giãn ra, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch cũng lấy lại được một chút huyết sắc.

Thế nhưng trong đôi mắt hắn lại không hề thư giãn như cơ thể, một đôi mắt cơ hồ trợn ra, bên trong tràn ngập vẻ sợ hãi.

Phải mất một lúc sau, hắn mới khó khăn mở miệng, run rẩy nói:

"Lão . . . lão Trần, Gia Huy, hai . . . hai người các ngươi mau nhìn lên trời."

Trần Phong nghe bên cạnh Lý Vân Long trong giọng nói mang theo hoảng sợ, cũng nghi ngờ quay đầu mà nhìn về phía hắn, thầm nghĩ đã thoát khỏi cơn bão rồi còn gì mà lo lắng nữa, không phải nên nhắm mắt hưởng thụ lấy ánh sáng ấm áp này hay sao.

Uỵch.

Một tiếng vang trầm đục vang lên bên tai, Trần Phong nghi ngờ nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.

Chỉ thấy Vạn Gia Huy cả người ngã ngửa đặt mông xuống sàn, cả người cơ hồ giống như hắn ở vào một loại trạng thái cực độ thả lỏng, thế nhưng trong đôi mắt không thể che dấu nổi vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Âm thầm nghi ngờ, cả Vạn Gia Huy và Lý Vân Long đều ở trong một loại trạng thái hết sức kỳ lạ, cả cơ thể tựa hồ ở vào trạng thái thả lỏng, thế nhưng loại tâm tình sợ hãi này lại hoàn toàn không che dấu được.

Theo tầm mắt của Vạn Gia Huy nhìn lên, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao hai người lại biểu hiện ra vẻ sợ hãi như vậy.

Ở trung tâm vùng trời, trôi lơ lửng một sinh vật mà Trần Phong chưa bao giờ nhìn thấy.

Nó mang thân hình của một con hươu, với bộ lông màu trắng bạc bao phủ toàn thân, chỉ thừa lại một vùng lông đen ở dưới bụng. Phần đuôi dài như thác bạc khẽ đảo qua vung vẩy lẫm tấm vụn ánh sáng.

Phần đầu của con quái vật kia Trần Phong hoàn toàn không thể diễn tả được, cứ như nó đã chạm đến điểm cấm kị nào đó.

Bốn chân của nó dẫm trên không trung cứ như đang dẫm trên mặt hồ phẳng lặng tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng.

Phía sau nó là một chiếc vòng màu trắng bạc cùng với sáu quả cầu ánh sáng, chúng cùng nhau quay theo chiều kim đồng hồ, ánh sáng mà Lý Vân Long, Trần Phong và Vạn Gia Huy ba người cảm nhận được chính là phát ra từ sáu quả cầu kia.

Trần Phong cũng sâu sắc cảm nhận được vẻ tuyệt vọng, cảm giác vừa thoát khỏi cái chết toàn bộ đã biến mất không còn chút gì, còn cũng chỉ có nỗi sợ hãi trước những thứ vượt qua tầm hiểu biết của nhân loại.

Mà không may cho ba người, con tàu trôi vào vùng không gian kia cũng làm thứ đang nhẹ nhàng bước đi trên không trung kia dừng lại, mở đôi mắt sâu thẳm nhìn vào ba nhân loại ở phía dưới.

Mà theo ánh nhìn chăm chú của nó, phía dưới ba người cơ hồ đồng thời cảm nhận được một loại cảm giác nghẹt thở, một nỗi sợ hãi từ trong tâm trí cơ hồ bao phủ cả cơ thể, thế nhưng cơ thể ba người tắm trong thứ ánh sáng ấm áp kia hoàn toàn lại không có một chút phản ứng nào, hoàn toàn nằm im bất động, chỉ có 3 đôi mắt đang trừng lớn.

Chỉ mười giây sau khi bị nhìn chăm chú, ba người hầu như đồng thời ngất đi. Thế nhưng như vậy cũng không làm con vật kia rời mắt khỏi ba người họ, phải nói ánh mắt của nó từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào Lý Vân Long.

Một lúc sau khi Lý Vân Long ngất đi, một luồng sương mù xám trắng bay ra hội tụ thành một thân ảnh mờ ảo, thân ảnh kia nhìn về phía đã ngất đi Lý Vân Long, sau đó nhẹ cúi đầu trước con vật trên bầu trời, thanh âm mơ hồ truyền ra:

"Tôn kính eleos các hạ, xin ngài hãy tha thứ cho sự mạo phạm của ba người này."

Con vật kia chỉ lặng yên nhìn Lý Vân Long đang nằm ở đó, một giọng nói bình thản vang lên trong không gian:

"Ngươi không nên xuất hiện trên thế giới này, ít nhất không nên xuất hiện ở thời gian này."

Nghe vậy, hình bóng kia vẫn không nói gì, mà con vật kia cũng không để ý tiếp tục nói tiếp:

"Còn về hắn, bánh răng luân hồi đã khởi động lại, sợi xích định mệnh đã khoá chặt hắn, việc ngươi đưa cho hắn cuốn sách kia chưa hẳn sẽ làm lệch quỹ đạo định mệnh, chung quy hắn chính là định số."

"Định số . . . cũng có thể là dị số nha" người kia chỉ nhẹ nhàng cười cợt đáp lại.

Cũng không nói tiếp về chủ đề này, con vật chỉ nhìn về phía Lý Vân Long, tiếp tục nói:

"Ta sẽ cho 'sách' bộ phận quyền hạn của ta, coi như trả lại ân tình của 'ta', ngươi không có ý kiến chứ"

Người kia nghe thế, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại cúi đầu:

"Cảm tại ngài eleos các hạ !"

Eleos đưa tầm mắt nhìn về phía thân ảnh kia, giọng nói vẫn bình tĩnh vang lên:

"Ngươi cũng nên tan biến rồi, khoảng thời gian này không được phép có sự tồn tại của ngươi . . ."

"Lý Vân Long"

Người kia, không . . . phải nói là 'Lý Vân Long' kia chỉ cười nhẹ hai câu, tiếp sau đó cả thân hình hoá thành từng luồng sương mù xám tản vào trong không khí.

Ánh mắt của Eleos từ từ chuyển hướng về nơi xa, hình như nơi đó nằm một toà đảo nhỏ bao phủ trong sương mù, nhẹ giọng thầm thì:

"Thời hạn cũng đã tới, ta cũng nên cho các ngươi một cơ hội, đúng không ?"

Nói xong, hai chân trước của nó hơi dẫm nhẹ trên không trung tạo nên một luồng gợn sóng kèm theo một âm thanh vang lên.

Âm thanh này dường như tập hợp của tất cả mọi loại cảm xúc tích cực gộp lại với nhau, hoàn toàn không thể miêu tả thành lời.

Thế nhưng khi âm thanh vang lên, một cuốn sách với trang bìa màu đen bất ngờ hiện lên trước người Lý Vân Long, cuốn sách nhẹ nhàng mở ra, từng trang từng trang nhanh chóng lật ra, một trang trong đó rơi ra bay đến trước mặt Eleos.

Vó trước của nó đưa lên ấn vào trang sách, cứ như một giao ước gì đó hoàn thành, toàn bộ trang sách nhanh chóng hiện lên rất nhiều chữ viết, chúng phủ kín toàn bộ trang sách.

Trang sách sau đó nhanh chóng bay về hợp nhất với cuốn sách, sau đó cả cuốn sách gập lại rồi tản ra thành một luồng sương mù xám biến mất trước người Lý Vân Long.

Nhìn theo cuốn sách biến mất, Eleos hai chân trước lại tiếp tục dẫm lên không trung, một giây sau cả ba người tính cả con thuyền bỗng nhiên biến mất không hề để lại một dấu vết.

Không hề để ý đến chuyện tiếp sau, con hươu bình thản tiếp tục bước đi trên không trung, cả vùng không gian ấm áp đầy ánh sáng kia cũng từ từ di chuyển theo bước chân của nó, tạo thành một vùng kì quan ngay giữa bão tố.

Thế nhưng trong không gian mơ hồ vẫn vang lên một giọng nói như có như không

"Thời không chi thư, vận mệnh chi thư, sổ ghi chép quỷ bí, lịch sử kẻ theo dấu, ngươi có thể hay không trở thành được dị số ?"

Bình luận truyện

    Chương 1 : Sinh vật không xác định

    Người đăng: Phan Huy Hiếu

    "Không được, cơn bão này quá lớn. Ta sợ con tàu nãy sẽ không chịu được mất".

    Lý Vân Long hai tay nắm lấy lan can tàu, mặc cho mưa như trút nước đổ lên người hắn cũng không hề để ý, cả khuôn mặt hướng lên bầu trời nhìn, trong đôi mắt chỉ có vẻ tuyệt vọng.

    "Lý Vân Long, ngươi mau đi xuống, ở trên đó rất nguy hiểm"

    Ở phía dưới, một vị thanh niên cả người ướt dẫm, thế nhưng cũng không hề để ý đến bản thân mà chỉ nhìn về phía hướng Lý Vân Long quát, trong giọng nói tràn đầy vẻ lo lắng.

    "Gia Huy, chắc hôm nay chúng ta đều phải chết ở đây rồi, ngươi có sợ không!"

    Hai tay Lý Vân Long vẫn nắm lấy mạn tàu, không quay đầu lại hét lớn.

    Vạn Gia Huy nghe vậy, cũng không lên tiếng nữa, trong mắt hắn cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

    "Hai người các ngươi câm miệng lại, còn không xuống đây, lão Lý ngươi muốn chết sao."

    Một giọng nói phát ra từ sau lưng Vạn Gia Huy sau đó 1 cánh tay trực tiếp nắm lấy vai hắn kéo xuống, một người thanh niên khác theo đó đi ra, nhìn về phía Lý Vân Long hét lên.

    "Lão Lý ngươi mau xuống đây, muốn chết sao!! Ngươi còn nợ ta 20k không trả đâu đấy."

    Lý Vân Long nghe vậy cả khuôn mặt đen lại, gắt gao quay đầu nhìn chằm chằm người thanh niên mới ra kia, gào.

    "Trần chó con, sắp chết đến nơi rồi ngươi vẫn còn nhớ 20k đấy sao!!"

    Trần Phong nắm chặt lấy khung cửa, cả người rung lắc dữ dội nhưng vẫn không để ý nhìn về phía Lý Vân Long.

    "Mau xuống đây, quên mụ nội ngươi 20k bổn đại gia ta đi mua sữa cho crush cũng bị con chó ngươi cầm đi mua kẹo ăn. Ngươi muốn chết sao, muốn trốn nợ hay sao, ngươi chết bổn đại gia ta cũng xuống tận địa ngục đòi cho bằng được 20k đó."

    "Ta x mẹ ng . . ."

    Ầm.

    Chưa kịp nói xong câu, một cột sóng đập mạnh vào thân thuyền khiến con thuyền bị chao đảo mãnh liệt, cả cơ thể Lý Vân Long bị đẩy ngã lộn ngào về phía sau đập mạnh vào mạn thuyền.

    "LÃO LÝ!!!"

    Trần Phong thấy vậy, cũng không để ý đến nguy hiểm xung quanh, lao ra khỏi cửa nhảy xồ xuống về phía Lý Vân Long, kéo lấy chân hắn hét lớn.

    "Lão Lý ngươi không sao chứ !"

    Cố nhín đau đớn làm cả khuôn mặt Lý Vân Long dưới nước mưa đã trắng nay còn trắng hơn, mím chặt môi cố không phát ra thống khổ, phải một lúc sau hắn mới thở hắt ra, thều thào.

    "Ngươi nhìn thế này mà bảo không sao sao, đau chết mất. Ta não nước vào mới đáp ứng các ngươi tìm kiếm cái gì chó má đảo sự thật kia."

    "Lão Lý, lão Trần hai người các ngươi không sao chứ."

    Vạn Gia Huy tay cầm một sợi dây ném về phía Trần Phong cùng Lý Vân Long đồng thời hét to.

    "Ta không sao, mau kéo lão Lý trước, hắn khả năng bị thương rồi"

    Trần Phong hét lớn đáp lại Vạn Gia Huy, đồng thời đưa dây cho Lý Vân Long, ra hiệu Vạn Gia Huy kéo hắn vào boong tàu.

    Thế nhưng lúc này ánh mắt của Lý Vân Long không nằm trên sợi dây, cả khuôn mặt hắn đờ đẫn nhìn ra phía xa, trong đôi mắt có một chút ánh sáng.

    Không thấy Lý Vân Long phản ứng, Trần Phong đụng đụng hắn, nói.

    "Lý Vân Long ngươi sao vậy, có phải đầu bị đụng nên lơ ngơ luôn rồi không"

    Cũng không có chú ý đến người bên cạnh, Lý Vân Long chỉ gạt tay Trần Phong ra, đờ đẫn nhìn về phía trước nói.

    "Lão Trần, ngươi nhìn trước mặt có phải ta hoa mắt rồi hay không"

    Trần Phong nghe vậy, nghi ngờ nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Vân Long, sau đó hắn cũng dại ra nhìn về phía trước.

    Mà Vạn Gia Huy nhìn thấy cảnh này, hận không thể đi lên cho mỗi người một tát, bây giờ là giờ phút nào rồi còn có thể ngẩn người ra.

    Tò mò hắn cũng đưa đầu ra khỏi cửa theo hướng ánh mắt của hai người nhìn về phía trước.

    Ánh vào tầm mắt của Vạn Gia Huy là một vùng biển hết sức yên tĩnh, toàn bộ giông tố dường như đều bị tách biệt với xung quanh, phía bên trong sóng yên biển lặng ánh nắng vàng bao phủ bốn phía cứ như một chỗ thế ngoại đào nguyên tách biệt với khung cảnh bão tố xung quanh, mà khung cảnh này cũng rất nhanh khiến Vạn Gia Huy tham gia vào đờ đẫn tổ 3 người.

    Con thuyền bị sóng biển vùi dập rất nhanh bị đánh vào mảnh yên bình kia.

    Cảm thụ được thân thuyền không còn rung lắc dữ dội, cùng với ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Lý Vân Long cả cơ thể mềm nhùn nằm ngửa trên sàn, miệng thở hồng hộc.

    Bên cạnh hắn Trần Phong cũng tựa đầu trên mạn thuyền, nhắm mắt hưởng thụ lấy ánh sáng.

    Vạn Gia Huy cũng chui ra từ boong thuyền, nhìn ra xung quanh.

    Cả vùng biển xung quanh gần 1 km hoàn toàn được bao phủ trong ánh nắng vàng rực rỡ tách biệt hoàn toàn khỏi sự u ám mà cơn giông tố đem lại, không chỉ thế ánh nắng chiếu lên người Vạn Gia Huy cũng từ từ làm tâm trạng tuyệt vọng của hắn bình ổn trở lại, tâm cảnh cũng dần dần lặng yên không một gợn sóng.

    "Chúng . . . chúng ta sống rồi phải không ?"

    Vạn Gia Huy cà lăm nói.

    Mà cách hắn không xa, Trần Phong cũng ngồi tựa lưng vào mạn thuyền, nhắm mắt yên lặng hưởng thụ ánh sáng chiếu vào người.

    Về phía đang nằm dưới sàn Lý Vân Long cả người cũng như giãn ra, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch cũng lấy lại được một chút huyết sắc.

    Thế nhưng trong đôi mắt hắn lại không hề thư giãn như cơ thể, một đôi mắt cơ hồ trợn ra, bên trong tràn ngập vẻ sợ hãi.

    Phải mất một lúc sau, hắn mới khó khăn mở miệng, run rẩy nói:

    "Lão . . . lão Trần, Gia Huy, hai . . . hai người các ngươi mau nhìn lên trời."

    Trần Phong nghe bên cạnh Lý Vân Long trong giọng nói mang theo hoảng sợ, cũng nghi ngờ quay đầu mà nhìn về phía hắn, thầm nghĩ đã thoát khỏi cơn bão rồi còn gì mà lo lắng nữa, không phải nên nhắm mắt hưởng thụ lấy ánh sáng ấm áp này hay sao.

    Uỵch.

    Một tiếng vang trầm đục vang lên bên tai, Trần Phong nghi ngờ nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.

    Chỉ thấy Vạn Gia Huy cả người ngã ngửa đặt mông xuống sàn, cả người cơ hồ giống như hắn ở vào một loại trạng thái cực độ thả lỏng, thế nhưng trong đôi mắt không thể che dấu nổi vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

    Âm thầm nghi ngờ, cả Vạn Gia Huy và Lý Vân Long đều ở trong một loại trạng thái hết sức kỳ lạ, cả cơ thể tựa hồ ở vào trạng thái thả lỏng, thế nhưng loại tâm tình sợ hãi này lại hoàn toàn không che dấu được.

    Theo tầm mắt của Vạn Gia Huy nhìn lên, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao hai người lại biểu hiện ra vẻ sợ hãi như vậy.

    Ở trung tâm vùng trời, trôi lơ lửng một sinh vật mà Trần Phong chưa bao giờ nhìn thấy.

    Nó mang thân hình của một con hươu, với bộ lông màu trắng bạc bao phủ toàn thân, chỉ thừa lại một vùng lông đen ở dưới bụng. Phần đuôi dài như thác bạc khẽ đảo qua vung vẩy lẫm tấm vụn ánh sáng.

    Phần đầu của con quái vật kia Trần Phong hoàn toàn không thể diễn tả được, cứ như nó đã chạm đến điểm cấm kị nào đó.

    Bốn chân của nó dẫm trên không trung cứ như đang dẫm trên mặt hồ phẳng lặng tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng.

    Phía sau nó là một chiếc vòng màu trắng bạc cùng với sáu quả cầu ánh sáng, chúng cùng nhau quay theo chiều kim đồng hồ, ánh sáng mà Lý Vân Long, Trần Phong và Vạn Gia Huy ba người cảm nhận được chính là phát ra từ sáu quả cầu kia.

    Trần Phong cũng sâu sắc cảm nhận được vẻ tuyệt vọng, cảm giác vừa thoát khỏi cái chết toàn bộ đã biến mất không còn chút gì, còn cũng chỉ có nỗi sợ hãi trước những thứ vượt qua tầm hiểu biết của nhân loại.

    Mà không may cho ba người, con tàu trôi vào vùng không gian kia cũng làm thứ đang nhẹ nhàng bước đi trên không trung kia dừng lại, mở đôi mắt sâu thẳm nhìn vào ba nhân loại ở phía dưới.

    Mà theo ánh nhìn chăm chú của nó, phía dưới ba người cơ hồ đồng thời cảm nhận được một loại cảm giác nghẹt thở, một nỗi sợ hãi từ trong tâm trí cơ hồ bao phủ cả cơ thể, thế nhưng cơ thể ba người tắm trong thứ ánh sáng ấm áp kia hoàn toàn lại không có một chút phản ứng nào, hoàn toàn nằm im bất động, chỉ có 3 đôi mắt đang trừng lớn.

    Chỉ mười giây sau khi bị nhìn chăm chú, ba người hầu như đồng thời ngất đi. Thế nhưng như vậy cũng không làm con vật kia rời mắt khỏi ba người họ, phải nói ánh mắt của nó từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào Lý Vân Long.

    Một lúc sau khi Lý Vân Long ngất đi, một luồng sương mù xám trắng bay ra hội tụ thành một thân ảnh mờ ảo, thân ảnh kia nhìn về phía đã ngất đi Lý Vân Long, sau đó nhẹ cúi đầu trước con vật trên bầu trời, thanh âm mơ hồ truyền ra:

    "Tôn kính eleos các hạ, xin ngài hãy tha thứ cho sự mạo phạm của ba người này."

    Con vật kia chỉ lặng yên nhìn Lý Vân Long đang nằm ở đó, một giọng nói bình thản vang lên trong không gian:

    "Ngươi không nên xuất hiện trên thế giới này, ít nhất không nên xuất hiện ở thời gian này."

    Nghe vậy, hình bóng kia vẫn không nói gì, mà con vật kia cũng không để ý tiếp tục nói tiếp:

    "Còn về hắn, bánh răng luân hồi đã khởi động lại, sợi xích định mệnh đã khoá chặt hắn, việc ngươi đưa cho hắn cuốn sách kia chưa hẳn sẽ làm lệch quỹ đạo định mệnh, chung quy hắn chính là định số."

    "Định số . . . cũng có thể là dị số nha" người kia chỉ nhẹ nhàng cười cợt đáp lại.

    Cũng không nói tiếp về chủ đề này, con vật chỉ nhìn về phía Lý Vân Long, tiếp tục nói:

    "Ta sẽ cho 'sách' bộ phận quyền hạn của ta, coi như trả lại ân tình của 'ta', ngươi không có ý kiến chứ"

    Người kia nghe thế, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó lại cúi đầu:

    "Cảm tại ngài eleos các hạ !"

    Eleos đưa tầm mắt nhìn về phía thân ảnh kia, giọng nói vẫn bình tĩnh vang lên:

    "Ngươi cũng nên tan biến rồi, khoảng thời gian này không được phép có sự tồn tại của ngươi . . ."

    "Lý Vân Long"

    Người kia, không . . . phải nói là 'Lý Vân Long' kia chỉ cười nhẹ hai câu, tiếp sau đó cả thân hình hoá thành từng luồng sương mù xám tản vào trong không khí.

    Ánh mắt của Eleos từ từ chuyển hướng về nơi xa, hình như nơi đó nằm một toà đảo nhỏ bao phủ trong sương mù, nhẹ giọng thầm thì:

    "Thời hạn cũng đã tới, ta cũng nên cho các ngươi một cơ hội, đúng không ?"

    Nói xong, hai chân trước của nó hơi dẫm nhẹ trên không trung tạo nên một luồng gợn sóng kèm theo một âm thanh vang lên.

    Âm thanh này dường như tập hợp của tất cả mọi loại cảm xúc tích cực gộp lại với nhau, hoàn toàn không thể miêu tả thành lời.

    Thế nhưng khi âm thanh vang lên, một cuốn sách với trang bìa màu đen bất ngờ hiện lên trước người Lý Vân Long, cuốn sách nhẹ nhàng mở ra, từng trang từng trang nhanh chóng lật ra, một trang trong đó rơi ra bay đến trước mặt Eleos.

    Vó trước của nó đưa lên ấn vào trang sách, cứ như một giao ước gì đó hoàn thành, toàn bộ trang sách nhanh chóng hiện lên rất nhiều chữ viết, chúng phủ kín toàn bộ trang sách.

    Trang sách sau đó nhanh chóng bay về hợp nhất với cuốn sách, sau đó cả cuốn sách gập lại rồi tản ra thành một luồng sương mù xám biến mất trước người Lý Vân Long.

    Nhìn theo cuốn sách biến mất, Eleos hai chân trước lại tiếp tục dẫm lên không trung, một giây sau cả ba người tính cả con thuyền bỗng nhiên biến mất không hề để lại một dấu vết.

    Không hề để ý đến chuyện tiếp sau, con hươu bình thản tiếp tục bước đi trên không trung, cả vùng không gian ấm áp đầy ánh sáng kia cũng từ từ di chuyển theo bước chân của nó, tạo thành một vùng kì quan ngay giữa bão tố.

    Thế nhưng trong không gian mơ hồ vẫn vang lên một giọng nói như có như không

    "Thời không chi thư, vận mệnh chi thư, sổ ghi chép quỷ bí, lịch sử kẻ theo dấu, ngươi có thể hay không trở thành được dị số ?"