Sổ Ghi Chép Quỷ Bí

Chương 2 : Đảo hoang

Người đăng: Phan Huy Hiếu

Ngày đăng: 17:00 05-04-2023

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 2 : Đảo hoang
Xì xào . . .

Tiếng sóng biển kèm theo từng luồng hơi lạnh phả vào người Lý Vân Long làm hắn dần dần tỉnh lại.

Từ từ mở mắt ra, trên cơ thể truyền đến cảm giác lạnh buốt làm đầu hắn ngay lập tức lấy lại sự tỉnh táo.

Loạng choạng chống người đứng dây, Lý Vân Long quan sát xung quanh.

Nơi hắn đang đứng có vẻ là một vùng đảo hoang, bầu trời trong xanh cùng với ánh nắng chiếu lên người làm hắn biết cơn bão kia có vẻ đã qua và bây giờ tạm thời hắn đã an toàn.

Bỗng Lý Vân Long cả cơ thể run rẩy, rốt cuộc hắn đã nhớ toàn bộ sự việc trước lúc hắn ngất đi, cả khu vực kỳ lạ cùng với con vật kia.

Thế nhưng lạ kỳ hắn hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng của thứ đó, cứ như hình ảnh của nó ở trong trí nhớ hắn được bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc.

Cố gắng nhớ lại nhưng cũng không thu hoạch được gì, Lý Vân Long mới quay sang lay tỉnh hai người còn lại.

Trần Phong: "Lão Lý, chúng ta đây là đã chết rồi sao"

Vạn Gia Huy: "Lão Lý, lão Trần, hai người các ngươi thế mà cũng chết rồi sao, thế chẳng phải nói cả ba anh em chúng ta cùng chết sao, ô . . . ô . . . lão Lý, lão Trần chúng ta chết thảm quá . . . ô . . . ô . . . ta còn chưa tỏ tình với Lam Nhi đã phải chết rồi sao . . ."

Lý Vân Long: ". . ."

Bốp Bốp.

Vạn Gia Huy: "Lão Lý ngươi thế mà còn đánh ta, ta đã chết rồi ngươi vẫn còn đánh ta sao, ta thật khổ quá mà . . . ô . . . ô . . . Lam Nhi của ta . . ."

Bốp.

Vạn Gia Huy: "Lão Trần ngươi thế mà cũng hùa với lão Lý đánh ta, hai người các ngươi . . . không đúng, ta chết rồi sao vẫn cảm giác đau được . . . chẳng lẽ chết rồi vẫn cảm nhận được đau sao"

Lý Vân Long cùng Trần Phong im lặng, một lát sau Trần Phong mới thở dài nói.

"Lão Vạn à, ngươi cái này đầu có vẻ không dùng được lắm nha, có phải hay không nước vào rồi."

Vạn Gia Huy quay đầu nhìn về phía Trần Phong nghi ngờ nói:

"Lời ấy ý gì? Ta chết rồi vẫn bị hai người các ngươi trào phúng sao?"

Lý Vân Long cũng lắc đầu, nói:

"Chúng ta chưa chết nha, Gia Huy à ngươi cái đầu này có vẻ như không dùng được tốt cho lắm."

Vạn Gia Huy cả người trắng xám, phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại được màu sắc, khuôn mặt cứng ngắc nhìn hai người, run rẩy hỏi:

"C . . Còn sống . . . hai người các ngươi không . . . không nghe được gì chứ."

Lý Vân Long một mặt đương nhiên, nói:

"Tức nhiên là không nghe được gì, đúng không lão Trần."

Trần Phong nghe vậy, gật đầu tiếp lời:

"Đúng nha, chính là nghe được một chút, chỉ một chút như vậy chính là cái gì Lam Nhi của ta ~ Lam nhi ta phải tỏ tình với ngươi nha ~~~"

Đến cuối câu nói giọng nói của Trần Phong đã mang theo vẻ ngả ngớn, Lý Vân Long bên cạnh cũng bắt chước làm theo, hai người vừa nói vừa cười nghiêng ngả chỉ có Vạn Gia Huy một bên cơ hồ muốn đào hố chôn đầu vào phong ấn một nghìn năm không thấy ánh mắt trời.

Cười đùa một lúc giải toả áp lực tâm lý, lúc này Lý Vân Long mới quay lại vấn đề chính, một mặt nghiêm túc nhìn hai người hỏi:

"Lão Trần, Gia Huy, hai người các ngươi còn nhớ chuyện chúng ta gặp ở trên biển không, rồi lý do vì sao chúng ta lại ở đây ?"

Thu lại tâm trạng, Trần Phong cùng Vạn Gia Huy im lặng suy ngẫm một lúc lâu, sau đó Trần Phong mở lời:

"Ta nhớ được chúng ta gặp cơn bão sau đó vào một vùng biển kỳ lạ, rồi bắt gặp một . . . một thứ gì đó ta cũng không nhớ được rồi sau đó mở mắt ra thì ta đã ở đây. "

Vạn Gia Huy ở bên nghe xong, suy ngẫm một lát rồi tiếp lời:

"Ta cùng lão Trần gặp phải không khác nhau là mấy . . . nhưng . . ."

Nghe thấy vẻ ngập ngừng trong lời nói của Vạn Gia Huy, Lý Vân Long nhanh chóng nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:

"Gia Huy, ngươi biết gì mau nói ra, như thế chúng ta mới có thể rời khỏi nơi đây được!"

Vạn Gia Huy nhìn xung quanh, lại ngẫm nghĩ một lúc sau đó mới mở miệng:

"Lão Lý, về chuyện trên biển thì ta cũng như lão Trần không khác nhau là mấy, thế nhưng hòn đảo này . . ."

" . . . hòn đảo này có thể chính là đảo Sự Thật mà mục đích chuyến này ra biển của chúng ta."

Nghe đến đây, lập tức cả Trần Phong cùng Lý Vân Long đều tập trung tinh thần nghe tiếp.

Mà Vạn Gia Huy cũng không để hai người chờ lâu, tiếp tục nói:

"Hai người các ngươi xem ngoài xa, nơi đó có phải hay không cũng cách biệt với cơn bão"

Cả Lý Vân Long và Trần Phong hai người đồng thời quay đầu nhìn về nơi xa, quả nhiên ở ngoài khơi khá xa có một lớp ngăn cản cơn bão không cho nó tiến vào vùng biển này, mà lớp ngăn cả này bao quanh cả hòn đảo làm nơi này dường như tách biệt với bên ngoài.

"Hai người nghĩ xem nơi này cũng với vùng biển kỳ lạ mà trước khi ngất chúng ta gặp có phải hay không giống nhau, mà đặc điểm nơi này với đặc điểm trong tài liệu mà ta tìm được về đảo Sự Thật lại hoàn toàn ăn khớp, nên ta nghĩ nơi này hẳn là đảo Sự Thật, mà chắc chẳn còn có liên quan đến thứ mà chúng ta gặp phải ngoài biển kia nữa."

Lý Vân Long nhìn xung quanh một lúc, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói:

"Thế mục đích thứ đó đưa chúng ta đến đây là gì? Còn nữa Gia Huy mục đích ngươi tìm kiếm cái gọi là đảo Sự Thật thật chính là vì tò mò sao, hay có nguyên nhân nào khác ?"

Trần Phong cũng ngưng mi, quay đầu nhìn về phía Vạn Gia Huy trầm giọng nói:

"Đúng vậy lão Vạn, ngươi bây giờ phải nói thật cho chúng ta biết, tính mạng của ba người chúng ta bây giờ đều đang rất nguy hiểm, trước tiên ta và lão Lý cần phải hiểu rõ đảo Sự Thật này rốt cuộc là thứ gì."

Vạn Gia Huy nghe vậy, hơi có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Thấy vậy, Lý Vân Long nắm lấy vai Vạn Gia Huy, nói:

"Gia Huy à, ngươi biết thứ gì thì nhất định phải nói ra, bây giờ tính mạng của ta và lão Trần đều phụ thuộc vào lời nói của ngươi đấy."

Vạn Gia Huy càng lúc càng ỉu xìu, đến cuối cùng thở dài, nói:

"Thôi được rồi, ta cũng không phải cố ý dấu diếm các ngươi, chỉ là ta sợ nói ra hai người các ngươi sẽ không chịu giúp ta . . ."

". . . Thật ra Vạn gia chúng ta từ xưa đã mắc một lời nguyền, chính là vào đêm trăng tròn sẽ phải chịu ác mộng, mà cơn ác mộng này trực tiếp lấy đi tính mạng của không biết bao nhiêu người trong gia tộc chúng ta . . ."

". . . ta rất sợ một đêm trăng tròn nào đó khi ta nằm xuống sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa . . . ta rất sợ . . . mà vô tình ta đọc được trong thư viện của trường có một loại thảo dược có thể giải được mọi lời nguyền . . ."

"Chính là Nguyệt Lượng Thảo sao ? " Trần Phong như nghĩ đến điều gì, bật thốt lên.

Bên cạnh Lý Vân Long cũng ồ lên, tiếp lời: "Bảo sao có một đoạn thời gian ngươi điên cuồng tìm kiếm thứ gọi là Nguyệt Lượng Thảo, thì ra là vì việc này."

Vạn Gia Huy gật đầu, nói tiếp:

"Đúng vậy, ta lúc đó như nắm được cọng cỏ cứu mạng, nên tức nhiên phải mau chóng tìm được thứ thảo dược kia, thế nhưng ta phát hiện thứ gọi là Nguyệt Lượng Thảo kia hoàn toàn không có một chút tin tức gì . . ."

". . . sau đó tình cờ ta phát hiện ở trong thư viện của trường một cuốn sách cổ, mà rất may mắn bên trong có nhắc đến Nguyệt Lượng Thảo, đó là một loại thảo dược sinh trưởng ở nơi gọi là đảo Sự Thật. . . "

Lý Vân Long tiếp lời:

"Thế nên ngươi mới tìm kiếm thông tin về đảo Sự Thật này, sau đó đi tìm Nguyệt Lượng Thảo hoá giải lời nguyền kia. "

Vạn Gia Huy cúi đầu, thanh âm ỉu xìu nói:

"Tuy trước khi đi ta cũng đã cảnh báo hai ngươi về độ nguy hiểm của chuyến đi, thế nhưng nói cho cùng ta vẫn là lừa hai người các ngươi. xin lỗi !!!"

Bốp!

Trần Phong một bàn tay vỗ lên đầu Vạn Gia Huy suýt chút nữa làm hắn ngã chổng vó lên bãi cát, cười gằn nói:

"Lão Lý nha lão Lý, ngươi cái này lừa hai anh em chúng ta thật khổ ha, haha haha"

Lý Vân Long một tay nắm lấy đầu Vạn Gia Huy, bạo lực xoa đầu hắn, gằn từng chữ:

"Thì ra trong mắt ngươi hai người chúng ta chính là cái loại kia thấy huynh đệ chết không cứu nha . . . "

Vạn Gia Huy một mặt uỷ khuất, lẩm bẩm:

"Ta . . . ta chính là . . . được rồi ta nhận sai còn không được sao."

Trần Phong lắc đầu, quay người đi vào cạnh bìa rừng, Lý Vân Long cũng đi theo chỉ để lại Vạn Gia Huy một mặt uỷ khuất rưng rưng.

"Này hai người các ngươi định bỏ lại ta một mình sao." Giọng nói của Vạn Gia Huy tràn đầy uỷ khuất.

Từ đằng xa, Lý Vân Long không quay đầu hét lớn:

"Gia Huy, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau lại đây còn tìm cách lấy Nguyệt Lượng Thảo cho ngươi, hay ngươi định đứng đó chờ Nguyệt Lượng Thảo tự động bò đến xin sủng hạnh."

"Hắc . . . hắc, ta biết hai người các ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà."

"Lão Vạn à ngươi gớm quá, ngươi vẫn là nên về dùng giọng điệu đó để làm nũng với Lam Nhi của ngươi đi thì hơn."

"Gia Huy à, ngươi đừng trưng ra cái bộ mặt như vừa bị chúng ta hãm hiếp như thế, bổn thiếu không thích chơi gay."

"Hắc . . . hắc . . ."

". . . "

. . .

Sau hơn một giờ đi vòng quanh hòn đảo để kiểm tra, cả ba cùng nhau quay về chỗ cũ, Trần Phong trầm ngâm một lúc rồi dẫn đầu mở miệng:

"Theo ta thấy hòn đảo này trước mắt hẳn không có gì nguy hiểm cả, chúng ta vẫn nên là tách người ra đi sâu hơn vào trong rừng để tìm hiểu tình hình trước mắt, đồng thời tìm kiếm thức ăn cho tối nay đã."

Lý Vân Long quay đầu nhìn về phía bãi biển, nói:

"Được vậy cứ dựa theo lão Trần nói, ta cùng lão Trần tách ra kiểm tra phía Bắc và phía Nam của hòn đảo, còn Gia Huy ngươi ở lại kiểm tra con tàu còn hoạt động được hay không cùng với đồ ăn dự trữ trên tàu còn không. Cứ thế đến lúc trời gần tối tập hợp lại ở đây !"

Vạn Gia Huy gật đầu, nói tiếp:

"Cũng được, thế nhưng hai người các ngươi nhất định phải đánh dấu đường đi của mình, để có chuyện gì ta có thể tìm được hai người các ngươi."

Lý Vân Long cùng Trần Phong hai người đồng thời gật đầu đồng ý, thế là ba người tách nhau ra từ đây, một người lên núi một người xuống biển một người vào hang.

Nhầm.

Lý Vân Long theo hướng Bắc men theo bìa rừng bắt đầu dò xét sâu hơn.

Trần Phong một đường đâm đầu vào khu rừng theo hướng Nam.

Vạn Gia Huy quay đầu đi về bờ biển bắt đầu công việc kiểm tra con thuyền.

Bình luận truyện

    Chương 2 : Đảo hoang

    Người đăng: Phan Huy Hiếu

    Xì xào . . .

    Tiếng sóng biển kèm theo từng luồng hơi lạnh phả vào người Lý Vân Long làm hắn dần dần tỉnh lại.

    Từ từ mở mắt ra, trên cơ thể truyền đến cảm giác lạnh buốt làm đầu hắn ngay lập tức lấy lại sự tỉnh táo.

    Loạng choạng chống người đứng dây, Lý Vân Long quan sát xung quanh.

    Nơi hắn đang đứng có vẻ là một vùng đảo hoang, bầu trời trong xanh cùng với ánh nắng chiếu lên người làm hắn biết cơn bão kia có vẻ đã qua và bây giờ tạm thời hắn đã an toàn.

    Bỗng Lý Vân Long cả cơ thể run rẩy, rốt cuộc hắn đã nhớ toàn bộ sự việc trước lúc hắn ngất đi, cả khu vực kỳ lạ cùng với con vật kia.

    Thế nhưng lạ kỳ hắn hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng của thứ đó, cứ như hình ảnh của nó ở trong trí nhớ hắn được bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc.

    Cố gắng nhớ lại nhưng cũng không thu hoạch được gì, Lý Vân Long mới quay sang lay tỉnh hai người còn lại.

    Trần Phong: "Lão Lý, chúng ta đây là đã chết rồi sao"

    Vạn Gia Huy: "Lão Lý, lão Trần, hai người các ngươi thế mà cũng chết rồi sao, thế chẳng phải nói cả ba anh em chúng ta cùng chết sao, ô . . . ô . . . lão Lý, lão Trần chúng ta chết thảm quá . . . ô . . . ô . . . ta còn chưa tỏ tình với Lam Nhi đã phải chết rồi sao . . ."

    Lý Vân Long: ". . ."

    Bốp Bốp.

    Vạn Gia Huy: "Lão Lý ngươi thế mà còn đánh ta, ta đã chết rồi ngươi vẫn còn đánh ta sao, ta thật khổ quá mà . . . ô . . . ô . . . Lam Nhi của ta . . ."

    Bốp.

    Vạn Gia Huy: "Lão Trần ngươi thế mà cũng hùa với lão Lý đánh ta, hai người các ngươi . . . không đúng, ta chết rồi sao vẫn cảm giác đau được . . . chẳng lẽ chết rồi vẫn cảm nhận được đau sao"

    Lý Vân Long cùng Trần Phong im lặng, một lát sau Trần Phong mới thở dài nói.

    "Lão Vạn à, ngươi cái này đầu có vẻ không dùng được lắm nha, có phải hay không nước vào rồi."

    Vạn Gia Huy quay đầu nhìn về phía Trần Phong nghi ngờ nói:

    "Lời ấy ý gì? Ta chết rồi vẫn bị hai người các ngươi trào phúng sao?"

    Lý Vân Long cũng lắc đầu, nói:

    "Chúng ta chưa chết nha, Gia Huy à ngươi cái đầu này có vẻ như không dùng được tốt cho lắm."

    Vạn Gia Huy cả người trắng xám, phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại được màu sắc, khuôn mặt cứng ngắc nhìn hai người, run rẩy hỏi:

    "C . . Còn sống . . . hai người các ngươi không . . . không nghe được gì chứ."

    Lý Vân Long một mặt đương nhiên, nói:

    "Tức nhiên là không nghe được gì, đúng không lão Trần."

    Trần Phong nghe vậy, gật đầu tiếp lời:

    "Đúng nha, chính là nghe được một chút, chỉ một chút như vậy chính là cái gì Lam Nhi của ta ~ Lam nhi ta phải tỏ tình với ngươi nha ~~~"

    Đến cuối câu nói giọng nói của Trần Phong đã mang theo vẻ ngả ngớn, Lý Vân Long bên cạnh cũng bắt chước làm theo, hai người vừa nói vừa cười nghiêng ngả chỉ có Vạn Gia Huy một bên cơ hồ muốn đào hố chôn đầu vào phong ấn một nghìn năm không thấy ánh mắt trời.

    Cười đùa một lúc giải toả áp lực tâm lý, lúc này Lý Vân Long mới quay lại vấn đề chính, một mặt nghiêm túc nhìn hai người hỏi:

    "Lão Trần, Gia Huy, hai người các ngươi còn nhớ chuyện chúng ta gặp ở trên biển không, rồi lý do vì sao chúng ta lại ở đây ?"

    Thu lại tâm trạng, Trần Phong cùng Vạn Gia Huy im lặng suy ngẫm một lúc lâu, sau đó Trần Phong mở lời:

    "Ta nhớ được chúng ta gặp cơn bão sau đó vào một vùng biển kỳ lạ, rồi bắt gặp một . . . một thứ gì đó ta cũng không nhớ được rồi sau đó mở mắt ra thì ta đã ở đây. "

    Vạn Gia Huy ở bên nghe xong, suy ngẫm một lát rồi tiếp lời:

    "Ta cùng lão Trần gặp phải không khác nhau là mấy . . . nhưng . . ."

    Nghe thấy vẻ ngập ngừng trong lời nói của Vạn Gia Huy, Lý Vân Long nhanh chóng nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:

    "Gia Huy, ngươi biết gì mau nói ra, như thế chúng ta mới có thể rời khỏi nơi đây được!"

    Vạn Gia Huy nhìn xung quanh, lại ngẫm nghĩ một lúc sau đó mới mở miệng:

    "Lão Lý, về chuyện trên biển thì ta cũng như lão Trần không khác nhau là mấy, thế nhưng hòn đảo này . . ."

    " . . . hòn đảo này có thể chính là đảo Sự Thật mà mục đích chuyến này ra biển của chúng ta."

    Nghe đến đây, lập tức cả Trần Phong cùng Lý Vân Long đều tập trung tinh thần nghe tiếp.

    Mà Vạn Gia Huy cũng không để hai người chờ lâu, tiếp tục nói:

    "Hai người các ngươi xem ngoài xa, nơi đó có phải hay không cũng cách biệt với cơn bão"

    Cả Lý Vân Long và Trần Phong hai người đồng thời quay đầu nhìn về nơi xa, quả nhiên ở ngoài khơi khá xa có một lớp ngăn cản cơn bão không cho nó tiến vào vùng biển này, mà lớp ngăn cả này bao quanh cả hòn đảo làm nơi này dường như tách biệt với bên ngoài.

    "Hai người nghĩ xem nơi này cũng với vùng biển kỳ lạ mà trước khi ngất chúng ta gặp có phải hay không giống nhau, mà đặc điểm nơi này với đặc điểm trong tài liệu mà ta tìm được về đảo Sự Thật lại hoàn toàn ăn khớp, nên ta nghĩ nơi này hẳn là đảo Sự Thật, mà chắc chẳn còn có liên quan đến thứ mà chúng ta gặp phải ngoài biển kia nữa."

    Lý Vân Long nhìn xung quanh một lúc, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói:

    "Thế mục đích thứ đó đưa chúng ta đến đây là gì? Còn nữa Gia Huy mục đích ngươi tìm kiếm cái gọi là đảo Sự Thật thật chính là vì tò mò sao, hay có nguyên nhân nào khác ?"

    Trần Phong cũng ngưng mi, quay đầu nhìn về phía Vạn Gia Huy trầm giọng nói:

    "Đúng vậy lão Vạn, ngươi bây giờ phải nói thật cho chúng ta biết, tính mạng của ba người chúng ta bây giờ đều đang rất nguy hiểm, trước tiên ta và lão Lý cần phải hiểu rõ đảo Sự Thật này rốt cuộc là thứ gì."

    Vạn Gia Huy nghe vậy, hơi có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi.

    Thấy vậy, Lý Vân Long nắm lấy vai Vạn Gia Huy, nói:

    "Gia Huy à, ngươi biết thứ gì thì nhất định phải nói ra, bây giờ tính mạng của ta và lão Trần đều phụ thuộc vào lời nói của ngươi đấy."

    Vạn Gia Huy càng lúc càng ỉu xìu, đến cuối cùng thở dài, nói:

    "Thôi được rồi, ta cũng không phải cố ý dấu diếm các ngươi, chỉ là ta sợ nói ra hai người các ngươi sẽ không chịu giúp ta . . ."

    ". . . Thật ra Vạn gia chúng ta từ xưa đã mắc một lời nguyền, chính là vào đêm trăng tròn sẽ phải chịu ác mộng, mà cơn ác mộng này trực tiếp lấy đi tính mạng của không biết bao nhiêu người trong gia tộc chúng ta . . ."

    ". . . ta rất sợ một đêm trăng tròn nào đó khi ta nằm xuống sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa . . . ta rất sợ . . . mà vô tình ta đọc được trong thư viện của trường có một loại thảo dược có thể giải được mọi lời nguyền . . ."

    "Chính là Nguyệt Lượng Thảo sao ? " Trần Phong như nghĩ đến điều gì, bật thốt lên.

    Bên cạnh Lý Vân Long cũng ồ lên, tiếp lời: "Bảo sao có một đoạn thời gian ngươi điên cuồng tìm kiếm thứ gọi là Nguyệt Lượng Thảo, thì ra là vì việc này."

    Vạn Gia Huy gật đầu, nói tiếp:

    "Đúng vậy, ta lúc đó như nắm được cọng cỏ cứu mạng, nên tức nhiên phải mau chóng tìm được thứ thảo dược kia, thế nhưng ta phát hiện thứ gọi là Nguyệt Lượng Thảo kia hoàn toàn không có một chút tin tức gì . . ."

    ". . . sau đó tình cờ ta phát hiện ở trong thư viện của trường một cuốn sách cổ, mà rất may mắn bên trong có nhắc đến Nguyệt Lượng Thảo, đó là một loại thảo dược sinh trưởng ở nơi gọi là đảo Sự Thật. . . "

    Lý Vân Long tiếp lời:

    "Thế nên ngươi mới tìm kiếm thông tin về đảo Sự Thật này, sau đó đi tìm Nguyệt Lượng Thảo hoá giải lời nguyền kia. "

    Vạn Gia Huy cúi đầu, thanh âm ỉu xìu nói:

    "Tuy trước khi đi ta cũng đã cảnh báo hai ngươi về độ nguy hiểm của chuyến đi, thế nhưng nói cho cùng ta vẫn là lừa hai người các ngươi. xin lỗi !!!"

    Bốp!

    Trần Phong một bàn tay vỗ lên đầu Vạn Gia Huy suýt chút nữa làm hắn ngã chổng vó lên bãi cát, cười gằn nói:

    "Lão Lý nha lão Lý, ngươi cái này lừa hai anh em chúng ta thật khổ ha, haha haha"

    Lý Vân Long một tay nắm lấy đầu Vạn Gia Huy, bạo lực xoa đầu hắn, gằn từng chữ:

    "Thì ra trong mắt ngươi hai người chúng ta chính là cái loại kia thấy huynh đệ chết không cứu nha . . . "

    Vạn Gia Huy một mặt uỷ khuất, lẩm bẩm:

    "Ta . . . ta chính là . . . được rồi ta nhận sai còn không được sao."

    Trần Phong lắc đầu, quay người đi vào cạnh bìa rừng, Lý Vân Long cũng đi theo chỉ để lại Vạn Gia Huy một mặt uỷ khuất rưng rưng.

    "Này hai người các ngươi định bỏ lại ta một mình sao." Giọng nói của Vạn Gia Huy tràn đầy uỷ khuất.

    Từ đằng xa, Lý Vân Long không quay đầu hét lớn:

    "Gia Huy, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau lại đây còn tìm cách lấy Nguyệt Lượng Thảo cho ngươi, hay ngươi định đứng đó chờ Nguyệt Lượng Thảo tự động bò đến xin sủng hạnh."

    "Hắc . . . hắc, ta biết hai người các ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà."

    "Lão Vạn à ngươi gớm quá, ngươi vẫn là nên về dùng giọng điệu đó để làm nũng với Lam Nhi của ngươi đi thì hơn."

    "Gia Huy à, ngươi đừng trưng ra cái bộ mặt như vừa bị chúng ta hãm hiếp như thế, bổn thiếu không thích chơi gay."

    "Hắc . . . hắc . . ."

    ". . . "

    . . .

    Sau hơn một giờ đi vòng quanh hòn đảo để kiểm tra, cả ba cùng nhau quay về chỗ cũ, Trần Phong trầm ngâm một lúc rồi dẫn đầu mở miệng:

    "Theo ta thấy hòn đảo này trước mắt hẳn không có gì nguy hiểm cả, chúng ta vẫn nên là tách người ra đi sâu hơn vào trong rừng để tìm hiểu tình hình trước mắt, đồng thời tìm kiếm thức ăn cho tối nay đã."

    Lý Vân Long quay đầu nhìn về phía bãi biển, nói:

    "Được vậy cứ dựa theo lão Trần nói, ta cùng lão Trần tách ra kiểm tra phía Bắc và phía Nam của hòn đảo, còn Gia Huy ngươi ở lại kiểm tra con tàu còn hoạt động được hay không cùng với đồ ăn dự trữ trên tàu còn không. Cứ thế đến lúc trời gần tối tập hợp lại ở đây !"

    Vạn Gia Huy gật đầu, nói tiếp:

    "Cũng được, thế nhưng hai người các ngươi nhất định phải đánh dấu đường đi của mình, để có chuyện gì ta có thể tìm được hai người các ngươi."

    Lý Vân Long cùng Trần Phong hai người đồng thời gật đầu đồng ý, thế là ba người tách nhau ra từ đây, một người lên núi một người xuống biển một người vào hang.

    Nhầm.

    Lý Vân Long theo hướng Bắc men theo bìa rừng bắt đầu dò xét sâu hơn.

    Trần Phong một đường đâm đầu vào khu rừng theo hướng Nam.

    Vạn Gia Huy quay đầu đi về bờ biển bắt đầu công việc kiểm tra con thuyền.