Thần Kiếm Phục Quốc
Chương 51 : Chuyên gia thám thính
Người đăng: Ngô Minh Đức
Ngày đăng: 22:46 31-03-2023
Chương 51 : Chuyên gia thám thính
Khi những kẻ khác đi hết, Du Mậu mới quỳ dưới chân vua mà rằng, “Thần có đôi lời xuẩn ý muốn tâu, mong bệ hạ hãy nghe cho vì xã tắc.”
Tuyên Tông đỡ Mậu dậy, bảo Mậu, “Ngươi có gì cứ nói, không cần thiết phải quỳ như vậy.”
Du Mậu nói, “Thầy có một câu hỏi ngu si thế này. Không biết đợt vừa rồi rời đô, Thái tử có giữ hộ ấn tín của hoàng thượng, liệu đã trả chưa?”
“Chưa trả,” Tuyên Tông đáp.
“Giữ lâu vậy mà chưa trả, nếu có là quên thì cũng khinh suất quá. Ấn tín của vua thì vua nên cầm; hôm nay nghị triều mà vua lại không có ấn tín, thần cho là các quan có chút bối rối.”
Tuyên Tông mới cười mà rằng, “Con ta giữ thì cũng như ta giữ, ta muốn đòi lúc nào chả được.”
Du Mậu lại tâu, “Muôn tâu hoàng thượng, uy quyền của Lục Kháng Vương Ô Cổ Kinh quá trọng, trong ngoài e sợ, tới cả chuyện chọn thống soái cũng một tay Ô Cổ Kinh quyết định. Phải là người ngay thì xã tắc yên ổn, nhưng trước kia có loạn vua Hi Tông, Ô Cổ gia nhân đó tư lợi, chiếm lấy quyền thế, chuyện này không ai không biết. Thần thiết nghĩ bệ hạ hãy ức chế Lục Kháng Vương lại, có việc gì cũng lập ra một ủy ban cùng nhau quyết định, như vậy sẽ không sợ ở gần hổ dữ bị hổ dữ ăn thịt.”
Tuyên Tông đáp, “Chuyện của Ô Cổ gia là chuyện của đời cha đời ông, liên quan gì tới tư cách của Lục Kháng Vương? Vả lại Thái tử cũng rất tin tưởng Lục Kháng Vương, chính Vương cũng đã bẩm tâu bao nhiêu sáng kiến phò giúp rường cột Đại Kim chắc chắn. Chuyện này ngươi đừng lo lắng thừa, đừng tâu với ta nữa.”
Thế là cả hai việc trình tâu đều bất thành. Mậu bước ra khỏi nội điện, trong lòng bất an. Nay trên triều tới cả Vương thái úy và Lý gia còn không át được một mình Ô Cổ Kinh, sau này thiên hạ dễ loạn. Thế là vẻ mặt rầu rĩ hiện cả ra ngoài mặt.
Vừa bước ra khỏi nội môn thì Du Mậu nghe thấy tiếng nữ nhân trước mặt gọi tới, “Du giám thừa có chuyện gì mà buồn bã vậy?” Du Mậu trông ra thì là Ôn quốc công chúa Hoàn Dĩ An cưỡi ngựa tới, trên tay vẫn còn cầm cây Thiên Lệ Cung trứ danh thiên hạ. Du Mậu trước giờ với công chúa có chút thân thiết, không nghi ngờ nàng, cũng không vì nàng tuổi nhỏ mà khinh thị, bèn kể lại nỗi khổ tâm trong lòng.
Ôn quốc công chúa nghĩ ngợi một hồi rồi đáp, “Ô Cổ Vương gia rất thân thiết với hoàng huynh ta. Nếu ngươi muốn loại bỏ ông ta, thì phải ly gián mới được.”
Du Mậu giật mình hỏi, “Ly gián như thế nào?”
Công chúa đáp, “Hoàng huynh là người ưa tiện lợi. Nếu Ô Cổ Kinh liên tục gây bất lợi cho huynh thì sẽ không được tin dùng nữa. Không phải chính hoàng huynh là người chủ trương đắp thành Biện Kinh, không ứng cứu các thành còn lại, rồi đổ cho Truật thừa tướng làm điều đó sao? Tức là hoàng huynh muốn giữ mạng, chỉ cần giữ thành này là được. Giờ Du giám thừa hãy tới chỗ Truật thừa tướng, thuận theo binh pháp mà khuyên Truật thừa tướng chia quân cho các trấn, điều đó tất làm hoàng huynh ngứa mắt, gây rạn nứt quan hệ với Ô Cổ gia.”
Du Mậu đôi mắt sáng ngời, cho kế ấy là phải, lập tức chạy tới phủ Truật thừa tướng.
Du Mậu và công chúa vừa đi khỏi thì Thái tử Thủ Trung xuất hiện, đi ngay sau là Chiếu Kỵ Tướng Quân Toàn Thạch đeo thanh Khai Sơn Đao sau lưng. Thủ Trung thấy bọn tiểu đồng túm tụm bên cạnh ao nước trước cửa nội môn, thấy tò mò bèn hỏi, “Bọn tiểu hầu đồng các ngươi đáng lý đang phải chầu hoàng thượng chứ, sao lại ở đây?”
Bọn chúng thấy Thủ Trung thì run lên bần bật, mãi mới có một đứa lí nhí đáp, “Bẩm, có một viên giám thừa họ Du tới muốn nói chuyện riêng với vua, nên đuổi bọn nhi thần ra đây.”
Thủ Trung nghe tới đó, biết ngay là Du Mậu. Người này trước giờ thân thiết với Lý Đình Chi, hẳn đang bày trò tằn tiện gì chống lại hắn. Thủ Trung mới bảo Toàn Thạch, “Ngươi sai người vào vương phủ với phủ Truật thừa tướng dò la xem có thấy Du Mậu quanh đó không.”
Toàn Thạch vâng mệnh đi ngay.
Toàn Thạch vốn nhìn gầy nhom, lại còn thấp bé, nhòm qua không có chút nào là nguy hiểm. Thế nhưng hắn lại được chỉ định làm trưởng đội mật binh của Thái tử Thủ Trung không phải là không có nguyên do. Thạch chuyên các môn ám khí, quân dưới trướng hắn ai nấy đều thuần thục Vô Thanh Tẩu, món bộ pháp giúp cho bước chân không gây ra chút tiếng động. Môn bộ pháp này Toàn Thạch đã đạt tới cảnh giới cao nhất, có thể thi triển như một võ giả tầng nội công thứ tư dù cho hắn chỉ đạt tầng thứ ba cao cấp, đôi chân hắn chỉ lướt đầu ngón chân qua mặt đất là có thể theo xung lực mà chạy tiếp, bí mật tới mức giẫm lên cát còn không để lại dấu chân. Trước giờ chỉ trừ ra vào mật thật của hoàng thượng ra là không dám thì đột nhập các cấm cung khác, dù cho hắn có đeo Khai Sơn Đao nặng gần trăm cân cũng bao giờ để lộ tung tích.
Họ Toàn cho mật binh rình nấp ở tam lộ vào phủ thừa tướng. Phủ thừa tướng bên ngoài cũng phải có vài chục gia binh canh phòng, nên những tên mật binh này vào bên trong là quá mạo hiểm. Nhưng đối với Toàn Thạch thì đám gia binh này chẳng khác gì bọn ruồi muỗi vô tri.
Hắn từ xa quan sát đám gia binh. Đêm hôm đó nhiều mây che mờ ánh trăng khuyết, khiến tầm nhìn vô cùng hạn chế ở những nơi không chăng đèn. Dậu vậy, đôi mắt tinh tường như cú vọ của hắn đã nhìn dưới bóng đêm quá nhiều lần nên dù chỉ có ánh trăng le lói, hắn vẫn có thể tường tận xem xét mọi thứ từ khoảng cách xa. Ngay khi phát hiện bên bờ tường một lộ có lơ là không phòng bị, hắn phi như bay tới đó, một cước đạp dưới đất, không tạo ra tiếng động mà vẫn phi sang bên kia bờ tường. Hắn rón rén đến gần tư gian của Truật Hổ Cao Kỳ thì nghe thấy tiếng Du Mậu.
Du Mậu nói, "Chuyện lần này khác với lần trước. Kẻ địch chia quân ra làm ba mũi chính, tấn công từ nhiều phía vào Vạn Lý Trường Thành. Ta không thể cứ giữ khư khư kinh đô, mà cũng phải phân phối quân sĩ tương ứng. Mặt phải cần đề phòng Triết Biệt từ Hàm Đan đánh xuống, mặt trái phải che chắn Tây An để ngừa Hốt Đồ Hốt liên kết với Tây Hạ đánh vỗ mặt."
Lại nghe tiếng Truật Hổ Cao Kỳ đáp, "Lần trước ta dàn binh mỏng, đã bị quân Mông Cổ diệt gọn. Trong Đại Kim Lục Binh Pháp quả nhiên có phép dàn quân ba mặt như thế, nhưng sao Du giám thừa nghĩ rằng dàn trận này có thể cản được địch?"
"Lần trước ta dàn trận tới nghìn cây số ngang Trường Thành, lần này ta chỉ tập trung ba thành. Ngay Biện Kinh có Ngài tự lực cầm quân, khó lòng thua Mộc Hoa Lê. Hai thành còn lại giao cho hai tướng Hoàn Nhan Hợp và Quách Bảo Ngọc, nếu bọn họ giữ được thành thì công trạng của thừa tướng sẽ dày như Thái Sơn, còn nếu bọn họ không giữ được thì cũng là để người ta thấy là bọn Hợp, Ngọc tài trí không thể nào bằng thừa tướng." Lời lẽ của Du Mậu mang sức thuyết phục rất cao, giọng điệu lại mềm mỏng, tới cả kẻ cố chấp như Cao Kỳ cũng phải suy nghĩ lại.
Cao Kỳ im lặng một hồi rồi mới nói, "Kế đó của Giám thừa không tồi, nhưng ta cho là giữ Biện Kinh chắc chắn, cùng với đó giữ hai tiểu thành xung quanh cùng đường vận lương cũng đủ cầm cự với bọn giặc Mông mười năm."
"Giặc Mông Cổ đã ăn cắp được công nghệ xạ đạn của chúng ta và đã dùng nó ở Trường Chinh. Thừa tướng nên suy nghĩ kĩ."
"Ta sẽ xem xét ý kiến của giám thừa. Giờ đêm đã muộn rồi, Du giám thừa về nghỉ ngơi đi."
"Cáo từ."
Toàn Thạch nghe tới đó, chột dạ suy nghĩ. "May mà ta nghe được chuyện này ở đây, nếu không thì sẽ Thái tử sẽ giận Truật thừa tướng không giữ Biện Kinh mà trách lầm Lục Kháng Vương! Chuyện này phải bẩm báo với Thái tử điện hạ ngay."
Mới lặng lẽ ra khỏi phủ Truật thừa tướng, lập tức thu binh về bẩm báo cho thái tử.
Thái tử nghe xong, nổi giận đùng đùng, đập bàn rầm một tiếng, quá tháo, "Du Mậu to gan! Thứ tép riu bẩn thỉu này dám bày trò ma mãnh sao?"
Toàn Thạch mới chắp tay hỏi, "Thái tử điện hạ muốn thần làm gì với hắn?"
"Còn làm gì nữa?" Đôi mắt thái tử long sòng sọc, một tay đặt ngón tay trỏ ngang qua cổ làm điệu bộ cắt yết hầu. "Trừ khử hắn đi."
Chương 51 : Chuyên gia thám thính
Người đăng: Ngô Minh Đức
Vua Tuyên Tông quả nhiên bắt đầu đau đầu, trong khi bên ngoài thì trời đã trở tối, bèn nhờ người dìu về nội điện. Thái phủ giám thừa Du Mậu nhân lúc vua không có ai ở bên, mới đuổi bọn hầu đồng bên ngoài đi, lẻn vào xin được dìu vua về phủ. Vua biết Du Mậu trước giờ là người khảng khái, không có tà tâm, nên đồng ý.
Khi những kẻ khác đi hết, Du Mậu mới quỳ dưới chân vua mà rằng, “Thần có đôi lời xuẩn ý muốn tâu, mong bệ hạ hãy nghe cho vì xã tắc.”
Tuyên Tông đỡ Mậu dậy, bảo Mậu, “Ngươi có gì cứ nói, không cần thiết phải quỳ như vậy.”
Du Mậu nói, “Thầy có một câu hỏi ngu si thế này. Không biết đợt vừa rồi rời đô, Thái tử có giữ hộ ấn tín của hoàng thượng, liệu đã trả chưa?”
“Chưa trả,” Tuyên Tông đáp.
“Giữ lâu vậy mà chưa trả, nếu có là quên thì cũng khinh suất quá. Ấn tín của vua thì vua nên cầm; hôm nay nghị triều mà vua lại không có ấn tín, thần cho là các quan có chút bối rối.”
Tuyên Tông mới cười mà rằng, “Con ta giữ thì cũng như ta giữ, ta muốn đòi lúc nào chả được.”
Du Mậu lại tâu, “Muôn tâu hoàng thượng, uy quyền của Lục Kháng Vương Ô Cổ Kinh quá trọng, trong ngoài e sợ, tới cả chuyện chọn thống soái cũng một tay Ô Cổ Kinh quyết định. Phải là người ngay thì xã tắc yên ổn, nhưng trước kia có loạn vua Hi Tông, Ô Cổ gia nhân đó tư lợi, chiếm lấy quyền thế, chuyện này không ai không biết. Thần thiết nghĩ bệ hạ hãy ức chế Lục Kháng Vương lại, có việc gì cũng lập ra một ủy ban cùng nhau quyết định, như vậy sẽ không sợ ở gần hổ dữ bị hổ dữ ăn thịt.”
Tuyên Tông đáp, “Chuyện của Ô Cổ gia là chuyện của đời cha đời ông, liên quan gì tới tư cách của Lục Kháng Vương? Vả lại Thái tử cũng rất tin tưởng Lục Kháng Vương, chính Vương cũng đã bẩm tâu bao nhiêu sáng kiến phò giúp rường cột Đại Kim chắc chắn. Chuyện này ngươi đừng lo lắng thừa, đừng tâu với ta nữa.”
Thế là cả hai việc trình tâu đều bất thành. Mậu bước ra khỏi nội điện, trong lòng bất an. Nay trên triều tới cả Vương thái úy và Lý gia còn không át được một mình Ô Cổ Kinh, sau này thiên hạ dễ loạn. Thế là vẻ mặt rầu rĩ hiện cả ra ngoài mặt.
Vừa bước ra khỏi nội môn thì Du Mậu nghe thấy tiếng nữ nhân trước mặt gọi tới, “Du giám thừa có chuyện gì mà buồn bã vậy?” Du Mậu trông ra thì là Ôn quốc công chúa Hoàn Dĩ An cưỡi ngựa tới, trên tay vẫn còn cầm cây Thiên Lệ Cung trứ danh thiên hạ. Du Mậu trước giờ với công chúa có chút thân thiết, không nghi ngờ nàng, cũng không vì nàng tuổi nhỏ mà khinh thị, bèn kể lại nỗi khổ tâm trong lòng.
Ôn quốc công chúa nghĩ ngợi một hồi rồi đáp, “Ô Cổ Vương gia rất thân thiết với hoàng huynh ta. Nếu ngươi muốn loại bỏ ông ta, thì phải ly gián mới được.”
Du Mậu giật mình hỏi, “Ly gián như thế nào?”
Công chúa đáp, “Hoàng huynh là người ưa tiện lợi. Nếu Ô Cổ Kinh liên tục gây bất lợi cho huynh thì sẽ không được tin dùng nữa. Không phải chính hoàng huynh là người chủ trương đắp thành Biện Kinh, không ứng cứu các thành còn lại, rồi đổ cho Truật thừa tướng làm điều đó sao? Tức là hoàng huynh muốn giữ mạng, chỉ cần giữ thành này là được. Giờ Du giám thừa hãy tới chỗ Truật thừa tướng, thuận theo binh pháp mà khuyên Truật thừa tướng chia quân cho các trấn, điều đó tất làm hoàng huynh ngứa mắt, gây rạn nứt quan hệ với Ô Cổ gia.”
Du Mậu đôi mắt sáng ngời, cho kế ấy là phải, lập tức chạy tới phủ Truật thừa tướng.
Du Mậu và công chúa vừa đi khỏi thì Thái tử Thủ Trung xuất hiện, đi ngay sau là Chiếu Kỵ Tướng Quân Toàn Thạch đeo thanh Khai Sơn Đao sau lưng. Thủ Trung thấy bọn tiểu đồng túm tụm bên cạnh ao nước trước cửa nội môn, thấy tò mò bèn hỏi, “Bọn tiểu hầu đồng các ngươi đáng lý đang phải chầu hoàng thượng chứ, sao lại ở đây?”
Bọn chúng thấy Thủ Trung thì run lên bần bật, mãi mới có một đứa lí nhí đáp, “Bẩm, có một viên giám thừa họ Du tới muốn nói chuyện riêng với vua, nên đuổi bọn nhi thần ra đây.”
Thủ Trung nghe tới đó, biết ngay là Du Mậu. Người này trước giờ thân thiết với Lý Đình Chi, hẳn đang bày trò tằn tiện gì chống lại hắn. Thủ Trung mới bảo Toàn Thạch, “Ngươi sai người vào vương phủ với phủ Truật thừa tướng dò la xem có thấy Du Mậu quanh đó không.”
Toàn Thạch vâng mệnh đi ngay.
Toàn Thạch vốn nhìn gầy nhom, lại còn thấp bé, nhòm qua không có chút nào là nguy hiểm. Thế nhưng hắn lại được chỉ định làm trưởng đội mật binh của Thái tử Thủ Trung không phải là không có nguyên do. Thạch chuyên các môn ám khí, quân dưới trướng hắn ai nấy đều thuần thục Vô Thanh Tẩu, món bộ pháp giúp cho bước chân không gây ra chút tiếng động. Môn bộ pháp này Toàn Thạch đã đạt tới cảnh giới cao nhất, có thể thi triển như một võ giả tầng nội công thứ tư dù cho hắn chỉ đạt tầng thứ ba cao cấp, đôi chân hắn chỉ lướt đầu ngón chân qua mặt đất là có thể theo xung lực mà chạy tiếp, bí mật tới mức giẫm lên cát còn không để lại dấu chân. Trước giờ chỉ trừ ra vào mật thật của hoàng thượng ra là không dám thì đột nhập các cấm cung khác, dù cho hắn có đeo Khai Sơn Đao nặng gần trăm cân cũng bao giờ để lộ tung tích.
Họ Toàn cho mật binh rình nấp ở tam lộ vào phủ thừa tướng. Phủ thừa tướng bên ngoài cũng phải có vài chục gia binh canh phòng, nên những tên mật binh này vào bên trong là quá mạo hiểm. Nhưng đối với Toàn Thạch thì đám gia binh này chẳng khác gì bọn ruồi muỗi vô tri.
Hắn từ xa quan sát đám gia binh. Đêm hôm đó nhiều mây che mờ ánh trăng khuyết, khiến tầm nhìn vô cùng hạn chế ở những nơi không chăng đèn. Dậu vậy, đôi mắt tinh tường như cú vọ của hắn đã nhìn dưới bóng đêm quá nhiều lần nên dù chỉ có ánh trăng le lói, hắn vẫn có thể tường tận xem xét mọi thứ từ khoảng cách xa. Ngay khi phát hiện bên bờ tường một lộ có lơ là không phòng bị, hắn phi như bay tới đó, một cước đạp dưới đất, không tạo ra tiếng động mà vẫn phi sang bên kia bờ tường. Hắn rón rén đến gần tư gian của Truật Hổ Cao Kỳ thì nghe thấy tiếng Du Mậu.
Du Mậu nói, "Chuyện lần này khác với lần trước. Kẻ địch chia quân ra làm ba mũi chính, tấn công từ nhiều phía vào Vạn Lý Trường Thành. Ta không thể cứ giữ khư khư kinh đô, mà cũng phải phân phối quân sĩ tương ứng. Mặt phải cần đề phòng Triết Biệt từ Hàm Đan đánh xuống, mặt trái phải che chắn Tây An để ngừa Hốt Đồ Hốt liên kết với Tây Hạ đánh vỗ mặt."
Lại nghe tiếng Truật Hổ Cao Kỳ đáp, "Lần trước ta dàn binh mỏng, đã bị quân Mông Cổ diệt gọn. Trong Đại Kim Lục Binh Pháp quả nhiên có phép dàn quân ba mặt như thế, nhưng sao Du giám thừa nghĩ rằng dàn trận này có thể cản được địch?"
"Lần trước ta dàn trận tới nghìn cây số ngang Trường Thành, lần này ta chỉ tập trung ba thành. Ngay Biện Kinh có Ngài tự lực cầm quân, khó lòng thua Mộc Hoa Lê. Hai thành còn lại giao cho hai tướng Hoàn Nhan Hợp và Quách Bảo Ngọc, nếu bọn họ giữ được thành thì công trạng của thừa tướng sẽ dày như Thái Sơn, còn nếu bọn họ không giữ được thì cũng là để người ta thấy là bọn Hợp, Ngọc tài trí không thể nào bằng thừa tướng." Lời lẽ của Du Mậu mang sức thuyết phục rất cao, giọng điệu lại mềm mỏng, tới cả kẻ cố chấp như Cao Kỳ cũng phải suy nghĩ lại.
Cao Kỳ im lặng một hồi rồi mới nói, "Kế đó của Giám thừa không tồi, nhưng ta cho là giữ Biện Kinh chắc chắn, cùng với đó giữ hai tiểu thành xung quanh cùng đường vận lương cũng đủ cầm cự với bọn giặc Mông mười năm."
"Giặc Mông Cổ đã ăn cắp được công nghệ xạ đạn của chúng ta và đã dùng nó ở Trường Chinh. Thừa tướng nên suy nghĩ kĩ."
"Ta sẽ xem xét ý kiến của giám thừa. Giờ đêm đã muộn rồi, Du giám thừa về nghỉ ngơi đi."
"Cáo từ."
Toàn Thạch nghe tới đó, chột dạ suy nghĩ. "May mà ta nghe được chuyện này ở đây, nếu không thì sẽ Thái tử sẽ giận Truật thừa tướng không giữ Biện Kinh mà trách lầm Lục Kháng Vương! Chuyện này phải bẩm báo với Thái tử điện hạ ngay."
Mới lặng lẽ ra khỏi phủ Truật thừa tướng, lập tức thu binh về bẩm báo cho thái tử.
Thái tử nghe xong, nổi giận đùng đùng, đập bàn rầm một tiếng, quá tháo, "Du Mậu to gan! Thứ tép riu bẩn thỉu này dám bày trò ma mãnh sao?"
Toàn Thạch mới chắp tay hỏi, "Thái tử điện hạ muốn thần làm gì với hắn?"
"Còn làm gì nữa?" Đôi mắt thái tử long sòng sọc, một tay đặt ngón tay trỏ ngang qua cổ làm điệu bộ cắt yết hầu. "Trừ khử hắn đi."
Bình luận truyện