Thập niên 60: Làm Giàu Dạy Con

Chương 234 : Thủ khoa ban Tự Nhiên

Người đăng: Tần Dĩ Dĩ

Ngày đăng: 12:36 29-06-2022

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 234 : Thủ khoa ban Tự Nhiên
Chu Thanh Bách không mở miệng, chỉ nhàn nhạt nhìn hai thằng con trai.

Trần Sơn phải không? Giỏi lắm, dám cả gan đào góc tường nhà anh thì cũng đừng mong Chu Thanh Bách anh dễ dàng bỏ qua.

Nhưng mà việc này chưa cần thiết phải nhờ tới hai thằng con trai. Chu Thanh Bách anh đây chưa có già đâu, một mình anh có thể giải quyết gọn ghẽ.

Ba cha con về tới nhà, Lâm Thanh Hoà đã sắp xong bàn ăn.

Bữa tối nay ăn khá đơn giản, màn thầu bột mì tinh ăn với thịt heo hầm miến, đậu que xào thịt, xương sườn om tương và canh củ cải.

Ông chu, bà Chu, vợ chồng Chu Thanh Bách và ba thằng con trai quây quần quanh mâm cơm ấm cúng.

Từ ngày bà mợ của Tô Đại Lâm đồng ý trông con giúp, Tiểu Tô Thành và Tiểu Tô Tốn cũng được gửi qua bên đó luôn, không đưa về quê nữa.

Tam Oa một tay cầm màn thầu, một tay gắp đồ ăn, cái miệng dẻo quẹo ngọt xớt: “Mẹ nấu ăn ngon ghê~ ~”

Nhị Oa liếc xéo thằng em trai, trộm mắng cái đồ ham ăn ngốc nghếch này, hôm nay thiếu chút nữa thì bị người ta dụ mất mẹ rồi còn không lo chỉ lo ăn ăn ăn…

Lâm Thanh Hoà mỉm cười dặn dò: “Ngon thì ăn nhiều vào, lát nữa nhớ uống thêm nhiều canh nha.”

“Dạ.” Tam Oa vô tư vâng dạ rồi lại cắm cúi ăn.

Ông bà Chu không ăn nhiều, mỗi người chỉ ăn hai cái màn thầu cùng một ít thức ăn rồi gác đũa.

Lâm Thanh Hoà nhìn ra được ông bà có ý muốn nhường cơm cho mấy thằng cháu trai.

Nhà nào phải nuôi ba thằng con trai cùng trong giai đoạn phát triển thì mới biết áp lực lớn tới nhường nào.

Màn thầu Lâm Thanh Hoà nặn đâu có nhỏ đâu, cái nào cái nấy cỡ nắm tay người lớn, ấy vậy mà mỗi bữa thằng nhóc Đại Oa xử năm cái ngon ơ, Nhi Oa và Tam Oa kém hơn chút nhưng cũng bám đuổi sát nút.

Thỉnh thoảng cô sẽ nấu xen kẽ các thực phẩm phụ như hạt mè, đậu phộng, tương, nấm vân vân.

Nói chung là trong nhà có cái gì đều tận dụng bằng hết, không lãng phí bất cứ một thứ nào.

Nhưng mà cũng không thể vì nhường cho các cháu mà để ông bà phải đói bụng được. Hai cái màn thầu tuy rằng không ít, nhưng sức ăn của ông bà tương đối lớn, ít nhất mỗi người phải ăn thêm nửa cái nữa mới đủ no.

Lâm Thanh Hoà gắp đồ ăn vào chén thúc giục ông bà ăn thêm. Ông Chu, bà Chu quay qua nhìn nhau rồi bưng chén lên tiếp tục ăn.

Cơm nước xong xuôi, Tam Oa đứng lên thu dọn chén đũa mang ra sân rửa, hôm nay tới phiên nó rửa chén.

Bà Chu kéo tay Lâm Thanh Hoà hỏi về chuyện thư thông báo trúng tuyển đại học.

Lâm Thanh Hoà cười nói: “Thư của con với Đại Oa chắc đang trên đường tới, mẹ cứ yên tâm.”

Đúng thế, cô rất tự tin, kể cả bốn trường đại học trong giấy nguyện vọng đều là những trường hàng đầu cả nước thì cô vẫn luôn chắc chắn một điều rằng kỳ này cả hai mẹ con sẽ cùng thi đậu.

Còn về phần Chu Thanh Bách, anh vẫn điềm nhiên như chưa hề biết chuyện gì, sáng hôm sau anh vẫn dậy sớm đi ra ngoài chạy bộ như thường lệ.

Hôm nay tuyết rơi rất dày, lạnh thấu xương nhưng Lâm Thanh Hoà cũng không lấy làm lạ vì chạy bộ buổi sáng là thói quen của anh. Mặc cho thời tiết tốt hay xấu, anh luôn luyện tập rất kiên trì và bền bỉ. Chỉ có hai lý do khiến anh nghỉ chạy, một là nông vụ bận rộn, hai là đêm hôm trước vợ chồng mặn nồng quá độ, khụ khụ….

Nhưng hôm nay lộ trình của anh khác mọi ngày, Chu Thanh Bách đi thẳng tới đầu thôn, đoạn giao nhau với đường lên huyện thành, hiên ngang đứng đó đón đầu Trần Sơn.

Loại người như tra nam Trần Sơn, Chu Thanh Bách khinh không thèm động tay, anh lạnh lùng cúi xuống ghé sát vào tai hắn nói nhỏ. Không biết Chu Thanh Bách nói gì, chỉ thấy mặt mũi Trần Sơn trắng bệch, hắn cúi gằm đầu, hấp ta hấp tấp bước đi hướng lên huyện thành.

Chu Thanh Bách không thèm quan tâm, cảnh cáo xong anh trực tiếp xoay người, thẳng lưng đi về thôn.

Cắm đầu vừa đi vừa chạy được một đoạn khá xa, Trần Sơn mới dám quay đầu lại nhìn Chu gia thôn thấp thoáng ẩn hiện trong màn sương sớm, đáy mắt hắn vụt qua tia không cam lòng.

Hừ, cứ cho rằng Chu Thanh Bách mạnh đi, thì đã sao? Chẳng qua cũng chỉ là một thằng nông dân quê mùa mà thôi, có chỗ nào hơn hắn cơ chứ? Tại sao người phụ nữ như Lâm Thanh Hoà lại chọn Chu Thanh Bách mà không chọn hắn? Hắn không phục, ngàn vạn lần không phục….

Đả kích xong tình địch, Chu Thanh Bách đủng đỉnh đi về nhà. Đẩy cửa bước vào phòng, cô vợ nhỏ của anh vẫn đang say giấc nồng, ngước mắt nhìn đồng hồ, mới gần 6 giờ, vẫn còn sớm, Chu Thanh Bách liền cởi áo khoác ngoài, vén chăn, nằm xuống, kéo vợ sát vào lồng ngực, ôm chặt.

Lâm Thanh Hoà thuận thế rúc sâu vào lòng anh chồng yêu dấu, mắt vẫn nhắm nghiền, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh về rồi à?”

“Ừ.” Chu Thanh Bách cúi xuống hôn hôn vài cái vào cái má thơm mềm, mịn màng.

Bị nhột, Lâm Thanh Hoà bật cười, Chu Thanh Bách dễ dàng bắt được đôi môi ngọt ngào, cô liền vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn nồng nàn chào buổi sáng.

Hôn tới hôn lui, hai vợ chồng được bài tập thể dục trên giường….khá kịch liệt, khụ!

Hơn 7 giờ sáng, Lâm Thanh Hoà khó khắn đẩy ông chồng ra, thật là, mới sớm ngày ra đã dụ dỗ cô rồi…

Cũng may trong nhà có sẵn màn thầu, chỉ cần bỏ lên nồi chưng chín là được.

Bọn trẻ cũng đã thức giấc, lục tục rời giường, Đại Oa với Nhị Oa sốt ruột âm thầm hỏi cha đã xử lý gã tra nam kia chưa.

Chu Thanh Bách lời ít ý nhiều: “Người đi rồi.”

Đúng là cha mà ra tay thì gạo xay ra cám, chuyện đã được giải quyết, giờ thì hai anh em đã có thể yên tâm rồi.

Sực nhớ ra điều gì, Nhị Oa lại leo lẻo nhắc nhở: “Anh cả, từ giờ trở đi anh phải hết sức chú ý bảo vệ mẹ thật tốt đấy nhớ. Mẹ chúng ta xinh đẹp lại có văn hoá, còn nấu ăn ngon nữa chứ, cả cái công xã này chẳng ai sánh bằng. Em đoán lên đại học thể nào cũng có không ít kẻ bám đuôi cho mà xem, anh phải mở to mắt coi chừng đấy, đừng để mất mẹ, em là em không chịu đâu!”

Trải qua chuyện Trần Sơn, Nhị Oa đã có kinh nghiệm rồi, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, trên đời này có rất nhiều kẻ vô liêm sỉ, kể cả sinh viên hay thành phần trí thức cũng không ngoại lệ, rõ ràng biết mẹ nó đã có chồng và ba con trai mà vẫn mặt dày tìm tới cửa dụ mẹ nó bỏ đi, thật là đáng khinh mà!

Nhưng mà sau này mẹ lên đại học, nó và cha không thể đi theo bảo hộ được, tất cả chỉ trông chờ vào một mình anh cả thôi.

“Anh biết rồi.” Đại Oa gật đầu chắc như đinh đóng cột.

Chuyện này coi như xong, Chu Thanh Bách không nói lại với Lâm Thanh Hoà. Trước đây, có thể anh sẽ hoài nghi này nọ nhưng bây giờ thì không, anh hoàn toàn yên tâm về tình cảm giữa hai vợ chồng. Anh yêu cô, tin tưởng cô, tín nhiệm cô, cho nên có những việc không cần nói ra lời, một mình anh giải quyết là được rồi.

Giấy thông báo trúng tuyển của Lâm Thanh Hoà và Đại Oa được gửi tới cùng lúc. Hai mẹ con đều đậu đại học Bắc Kinh.

Toàn bộ Chu gia thôn lại một lần nữa sôi sục.

Ông Chu và bà Chu kích động tới mức không nói thành lời.

Chu gia ….Chu gia nhà bọn họ thế mà lại có hẳn hai sinh viên mà còn là sinh viên của trường Đại học đứng đầu cả nước mới oách chứ!

Trời ơi, Bắc Kinh đấy, là thủ đô của cả nước nha, không phải hạng xoàng đâu!

Trong mắt toàn thể nhân dân cả nước, thủ đô là một nơi rất cao quý, ngoài tầm với, là nơi Lãnh Tụ vĩ đại cư trú, người dân thường khó có thể chạm chân tới được.

Vậy mà thằng cháu nội và con dâu nhà ông bà sắp lên thủ đô học trường đại học tốt nhất cả nước. Quá tự hào, quá vinh dự!

Không chỉ thôn Chu gia, các vị lãnh đạo cấp huyện, thành phố và lãnh đạo cao nhất của tỉnh lỵ đều đích thân tới tận nhà chúc mừng hai mẹ con Lâm Thanh Hoà.

Mẹ là thủ khoa ban tự nhiên toàn tỉnh, con trai là á khoa ban tự nhiên toàn tỉnh, hai mẹ con chỉ hơn nhau mười điểm, đồng thời cùng đậu trường đại học Bắc Kinh.

Chuyện hi hữu như này, tất nhiên phải đăng báo tuyên truyền rầm rộ một phen

Ôtô dừng bánh, các vị lãnh đạo bước xuống xe, chụp ảnh, phỏng vấn, trao thưởng học bổng rồi mới rời đi.

Khách quý vừa rời đi, thủ khoa toàn tỉnh cũng chính là Lâm Thanh Hoà bị toàn thể người dân trong thôn vây tròn xung quanh.

Người đưa gà, người đưa trứng, ai cũng nhiệt tình dúi vào tay bắt phải nhận. Tuy nhiên, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa vẫn theo quy tắc cũ, chỉ nhận tấm lòng, không nhận hiện vật.

Để đáp lại tấm lòng của bà con, Lâm Thanh Hoà chân thành cảm tạ và nói nếu bọn nhỏ trong thôn cần giúp đỡ gì về phương diện học tập thì cứ sang đây tìm cô đừng ngại.

Chân chính cầm giấy báo trong tay, Lâm Thanh Hoà lúc này mới thở phào một hơi.

Mấy hôm trước cô bắt đầu hơi bồn chồn, gần tới cuối năm rồi mà vẫn không thấy tăm hơi gì, cô lo lắng giữa đường bị kẻ khác chặn mất vì khoảng thời gian này xuất hiện tình trạng cướp giấy báo trúng tuyển rồi mạo danh người khác để đi học đại học.

Cũng may bữa ngon thì không sợ trễ! Cuối cùng thì hôm nay, ngày 27 tháng Chạp, giấy báo trúng tuyển của hai mẹ con cô đã về tới thôn.

Sau khi tiễn dân làng về hết, người trong nhà mới quây quần lại làm bữa cơm chúc mừng.

Vợ chồng anh chị cả, anh chị hai và anh chị ba cùng sang chung vui.

Bình luận truyện

    Chương 234 : Thủ khoa ban Tự Nhiên

    Người đăng: Tần Dĩ Dĩ

    Chu Thanh Bách không mở miệng, chỉ nhàn nhạt nhìn hai thằng con trai.

    Trần Sơn phải không? Giỏi lắm, dám cả gan đào góc tường nhà anh thì cũng đừng mong Chu Thanh Bách anh dễ dàng bỏ qua.

    Nhưng mà việc này chưa cần thiết phải nhờ tới hai thằng con trai. Chu Thanh Bách anh đây chưa có già đâu, một mình anh có thể giải quyết gọn ghẽ.

    Ba cha con về tới nhà, Lâm Thanh Hoà đã sắp xong bàn ăn.

    Bữa tối nay ăn khá đơn giản, màn thầu bột mì tinh ăn với thịt heo hầm miến, đậu que xào thịt, xương sườn om tương và canh củ cải.

    Ông chu, bà Chu, vợ chồng Chu Thanh Bách và ba thằng con trai quây quần quanh mâm cơm ấm cúng.

    Từ ngày bà mợ của Tô Đại Lâm đồng ý trông con giúp, Tiểu Tô Thành và Tiểu Tô Tốn cũng được gửi qua bên đó luôn, không đưa về quê nữa.

    Tam Oa một tay cầm màn thầu, một tay gắp đồ ăn, cái miệng dẻo quẹo ngọt xớt: “Mẹ nấu ăn ngon ghê~ ~”

    Nhị Oa liếc xéo thằng em trai, trộm mắng cái đồ ham ăn ngốc nghếch này, hôm nay thiếu chút nữa thì bị người ta dụ mất mẹ rồi còn không lo chỉ lo ăn ăn ăn…

    Lâm Thanh Hoà mỉm cười dặn dò: “Ngon thì ăn nhiều vào, lát nữa nhớ uống thêm nhiều canh nha.”

    “Dạ.” Tam Oa vô tư vâng dạ rồi lại cắm cúi ăn.

    Ông bà Chu không ăn nhiều, mỗi người chỉ ăn hai cái màn thầu cùng một ít thức ăn rồi gác đũa.

    Lâm Thanh Hoà nhìn ra được ông bà có ý muốn nhường cơm cho mấy thằng cháu trai.

    Nhà nào phải nuôi ba thằng con trai cùng trong giai đoạn phát triển thì mới biết áp lực lớn tới nhường nào.

    Màn thầu Lâm Thanh Hoà nặn đâu có nhỏ đâu, cái nào cái nấy cỡ nắm tay người lớn, ấy vậy mà mỗi bữa thằng nhóc Đại Oa xử năm cái ngon ơ, Nhi Oa và Tam Oa kém hơn chút nhưng cũng bám đuổi sát nút.

    Thỉnh thoảng cô sẽ nấu xen kẽ các thực phẩm phụ như hạt mè, đậu phộng, tương, nấm vân vân.

    Nói chung là trong nhà có cái gì đều tận dụng bằng hết, không lãng phí bất cứ một thứ nào.

    Nhưng mà cũng không thể vì nhường cho các cháu mà để ông bà phải đói bụng được. Hai cái màn thầu tuy rằng không ít, nhưng sức ăn của ông bà tương đối lớn, ít nhất mỗi người phải ăn thêm nửa cái nữa mới đủ no.

    Lâm Thanh Hoà gắp đồ ăn vào chén thúc giục ông bà ăn thêm. Ông Chu, bà Chu quay qua nhìn nhau rồi bưng chén lên tiếp tục ăn.

    Cơm nước xong xuôi, Tam Oa đứng lên thu dọn chén đũa mang ra sân rửa, hôm nay tới phiên nó rửa chén.

    Bà Chu kéo tay Lâm Thanh Hoà hỏi về chuyện thư thông báo trúng tuyển đại học.

    Lâm Thanh Hoà cười nói: “Thư của con với Đại Oa chắc đang trên đường tới, mẹ cứ yên tâm.”

    Đúng thế, cô rất tự tin, kể cả bốn trường đại học trong giấy nguyện vọng đều là những trường hàng đầu cả nước thì cô vẫn luôn chắc chắn một điều rằng kỳ này cả hai mẹ con sẽ cùng thi đậu.

    Còn về phần Chu Thanh Bách, anh vẫn điềm nhiên như chưa hề biết chuyện gì, sáng hôm sau anh vẫn dậy sớm đi ra ngoài chạy bộ như thường lệ.

    Hôm nay tuyết rơi rất dày, lạnh thấu xương nhưng Lâm Thanh Hoà cũng không lấy làm lạ vì chạy bộ buổi sáng là thói quen của anh. Mặc cho thời tiết tốt hay xấu, anh luôn luyện tập rất kiên trì và bền bỉ. Chỉ có hai lý do khiến anh nghỉ chạy, một là nông vụ bận rộn, hai là đêm hôm trước vợ chồng mặn nồng quá độ, khụ khụ….

    Nhưng hôm nay lộ trình của anh khác mọi ngày, Chu Thanh Bách đi thẳng tới đầu thôn, đoạn giao nhau với đường lên huyện thành, hiên ngang đứng đó đón đầu Trần Sơn.

    Loại người như tra nam Trần Sơn, Chu Thanh Bách khinh không thèm động tay, anh lạnh lùng cúi xuống ghé sát vào tai hắn nói nhỏ. Không biết Chu Thanh Bách nói gì, chỉ thấy mặt mũi Trần Sơn trắng bệch, hắn cúi gằm đầu, hấp ta hấp tấp bước đi hướng lên huyện thành.

    Chu Thanh Bách không thèm quan tâm, cảnh cáo xong anh trực tiếp xoay người, thẳng lưng đi về thôn.

    Cắm đầu vừa đi vừa chạy được một đoạn khá xa, Trần Sơn mới dám quay đầu lại nhìn Chu gia thôn thấp thoáng ẩn hiện trong màn sương sớm, đáy mắt hắn vụt qua tia không cam lòng.

    Hừ, cứ cho rằng Chu Thanh Bách mạnh đi, thì đã sao? Chẳng qua cũng chỉ là một thằng nông dân quê mùa mà thôi, có chỗ nào hơn hắn cơ chứ? Tại sao người phụ nữ như Lâm Thanh Hoà lại chọn Chu Thanh Bách mà không chọn hắn? Hắn không phục, ngàn vạn lần không phục….

    Đả kích xong tình địch, Chu Thanh Bách đủng đỉnh đi về nhà. Đẩy cửa bước vào phòng, cô vợ nhỏ của anh vẫn đang say giấc nồng, ngước mắt nhìn đồng hồ, mới gần 6 giờ, vẫn còn sớm, Chu Thanh Bách liền cởi áo khoác ngoài, vén chăn, nằm xuống, kéo vợ sát vào lồng ngực, ôm chặt.

    Lâm Thanh Hoà thuận thế rúc sâu vào lòng anh chồng yêu dấu, mắt vẫn nhắm nghiền, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh về rồi à?”

    “Ừ.” Chu Thanh Bách cúi xuống hôn hôn vài cái vào cái má thơm mềm, mịn màng.

    Bị nhột, Lâm Thanh Hoà bật cười, Chu Thanh Bách dễ dàng bắt được đôi môi ngọt ngào, cô liền vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn nồng nàn chào buổi sáng.

    Hôn tới hôn lui, hai vợ chồng được bài tập thể dục trên giường….khá kịch liệt, khụ!

    Hơn 7 giờ sáng, Lâm Thanh Hoà khó khắn đẩy ông chồng ra, thật là, mới sớm ngày ra đã dụ dỗ cô rồi…

    Cũng may trong nhà có sẵn màn thầu, chỉ cần bỏ lên nồi chưng chín là được.

    Bọn trẻ cũng đã thức giấc, lục tục rời giường, Đại Oa với Nhị Oa sốt ruột âm thầm hỏi cha đã xử lý gã tra nam kia chưa.

    Chu Thanh Bách lời ít ý nhiều: “Người đi rồi.”

    Đúng là cha mà ra tay thì gạo xay ra cám, chuyện đã được giải quyết, giờ thì hai anh em đã có thể yên tâm rồi.

    Sực nhớ ra điều gì, Nhị Oa lại leo lẻo nhắc nhở: “Anh cả, từ giờ trở đi anh phải hết sức chú ý bảo vệ mẹ thật tốt đấy nhớ. Mẹ chúng ta xinh đẹp lại có văn hoá, còn nấu ăn ngon nữa chứ, cả cái công xã này chẳng ai sánh bằng. Em đoán lên đại học thể nào cũng có không ít kẻ bám đuôi cho mà xem, anh phải mở to mắt coi chừng đấy, đừng để mất mẹ, em là em không chịu đâu!”

    Trải qua chuyện Trần Sơn, Nhị Oa đã có kinh nghiệm rồi, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, trên đời này có rất nhiều kẻ vô liêm sỉ, kể cả sinh viên hay thành phần trí thức cũng không ngoại lệ, rõ ràng biết mẹ nó đã có chồng và ba con trai mà vẫn mặt dày tìm tới cửa dụ mẹ nó bỏ đi, thật là đáng khinh mà!

    Nhưng mà sau này mẹ lên đại học, nó và cha không thể đi theo bảo hộ được, tất cả chỉ trông chờ vào một mình anh cả thôi.

    “Anh biết rồi.” Đại Oa gật đầu chắc như đinh đóng cột.

    Chuyện này coi như xong, Chu Thanh Bách không nói lại với Lâm Thanh Hoà. Trước đây, có thể anh sẽ hoài nghi này nọ nhưng bây giờ thì không, anh hoàn toàn yên tâm về tình cảm giữa hai vợ chồng. Anh yêu cô, tin tưởng cô, tín nhiệm cô, cho nên có những việc không cần nói ra lời, một mình anh giải quyết là được rồi.

    Giấy thông báo trúng tuyển của Lâm Thanh Hoà và Đại Oa được gửi tới cùng lúc. Hai mẹ con đều đậu đại học Bắc Kinh.

    Toàn bộ Chu gia thôn lại một lần nữa sôi sục.

    Ông Chu và bà Chu kích động tới mức không nói thành lời.

    Chu gia ….Chu gia nhà bọn họ thế mà lại có hẳn hai sinh viên mà còn là sinh viên của trường Đại học đứng đầu cả nước mới oách chứ!

    Trời ơi, Bắc Kinh đấy, là thủ đô của cả nước nha, không phải hạng xoàng đâu!

    Trong mắt toàn thể nhân dân cả nước, thủ đô là một nơi rất cao quý, ngoài tầm với, là nơi Lãnh Tụ vĩ đại cư trú, người dân thường khó có thể chạm chân tới được.

    Vậy mà thằng cháu nội và con dâu nhà ông bà sắp lên thủ đô học trường đại học tốt nhất cả nước. Quá tự hào, quá vinh dự!

    Không chỉ thôn Chu gia, các vị lãnh đạo cấp huyện, thành phố và lãnh đạo cao nhất của tỉnh lỵ đều đích thân tới tận nhà chúc mừng hai mẹ con Lâm Thanh Hoà.

    Mẹ là thủ khoa ban tự nhiên toàn tỉnh, con trai là á khoa ban tự nhiên toàn tỉnh, hai mẹ con chỉ hơn nhau mười điểm, đồng thời cùng đậu trường đại học Bắc Kinh.

    Chuyện hi hữu như này, tất nhiên phải đăng báo tuyên truyền rầm rộ một phen

    Ôtô dừng bánh, các vị lãnh đạo bước xuống xe, chụp ảnh, phỏng vấn, trao thưởng học bổng rồi mới rời đi.

    Khách quý vừa rời đi, thủ khoa toàn tỉnh cũng chính là Lâm Thanh Hoà bị toàn thể người dân trong thôn vây tròn xung quanh.

    Người đưa gà, người đưa trứng, ai cũng nhiệt tình dúi vào tay bắt phải nhận. Tuy nhiên, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa vẫn theo quy tắc cũ, chỉ nhận tấm lòng, không nhận hiện vật.

    Để đáp lại tấm lòng của bà con, Lâm Thanh Hoà chân thành cảm tạ và nói nếu bọn nhỏ trong thôn cần giúp đỡ gì về phương diện học tập thì cứ sang đây tìm cô đừng ngại.

    Chân chính cầm giấy báo trong tay, Lâm Thanh Hoà lúc này mới thở phào một hơi.

    Mấy hôm trước cô bắt đầu hơi bồn chồn, gần tới cuối năm rồi mà vẫn không thấy tăm hơi gì, cô lo lắng giữa đường bị kẻ khác chặn mất vì khoảng thời gian này xuất hiện tình trạng cướp giấy báo trúng tuyển rồi mạo danh người khác để đi học đại học.

    Cũng may bữa ngon thì không sợ trễ! Cuối cùng thì hôm nay, ngày 27 tháng Chạp, giấy báo trúng tuyển của hai mẹ con cô đã về tới thôn.

    Sau khi tiễn dân làng về hết, người trong nhà mới quây quần lại làm bữa cơm chúc mừng.

    Vợ chồng anh chị cả, anh chị hai và anh chị ba cùng sang chung vui.