Tiên Ma Vấn Tình

Chương 9 : Duyên Phận

Người đăng: Thienduong Team

Ngày đăng: 20:12 30-06-2022

  • Tuỳ chỉnh
    Theme
    Font chữ
    PalatinoTimesArialGeorgia
    Cỡ chữ
    A- 26A+
    Màn hình
    - 900 +
Chương 9 : Duyên Phận

Trên một ngọn núi không dốc nhưng đầy những tảng đá to lởm chởm, có một số tảng đá lóe lên ánh sáng màu đỏ nhạt có một cậu bé gầy nhỏ hơn mười tuổi cõng trên lưng cô bé nhỏ cũng tầm mười tuổi giống cậu bé, khuôn mặt cô bé trắng xám như bị bệnh nặng đang ở trên lưng cậu bé, cánh tay ôm chặt lấy cổ cậu bé, cậu bé cả người đầy mồ hôi cố gắng bước từng bước trên núi đá.
- Ca Ca muội mệt lắm, muội muốn ngủ.
Cậu bé vành mắt liền đỏ lên không có chút không nhịn được chảy nước mắt vừa nói vừa thở dốc gian nan bò nhanh hơn lên núi.
- Muội ngốc không được ngủ, chúng ta sắp tới chỗ của tiên nhân rồi, muội sẽ sống, muội muốn bỏ lại huynh một mình sao.
Cô bé vẻ mặt không nỡ cúi đầu xuống nhìn ca ca vẻ mặt không nỡ cố sức cúi xuống hôn trên má ca ca nàng, ánh mắt có chút nước mắt nhẹ giọng nói:
- Ca ca.
Nghe đến đó cậu bé càng điên cuồng hơn gian nan bò lên phía trước, mảnh đá sắc nhọn đâm chảy máu nhưng không hề nhíu mày lấy một chút, đôi giày dưới chân đã nát từ lâu, đôi chân chi chít những vết thương, có những vết thương đã đóng vảy di chuyển liền ra máu tươi.
Cô bé nhìn thấy cậu bé càng cảm thấy đau lòng, cảm nhận bờ lưng có chút gầy yếu nhưng tràn đầy ấm áp cô gái càng không nỡ, cô bé không muốn chết.
Cậu bé vẫn cứ tiếp tục bước đi, nhưng thể lực không đủ ý thức có chút mơ hồ mơ hồ, chớp mắt cậu đó như trải đảo qua lại bốn năm kí ức.
Hồi sáu tuổi cô bé chỉ là một nhỏ ăn xin, lúc trước khi ăn xin thì cô bé có chút mơ hồ không rõ, sinh ra ở kinh thành Hồ quốc, khôn mặt đầy bụi bẩn mang bộ đồ rách rưới lang thang theo từng nhóm ăn xin khác lang thang vô định. cô bé không biết mình là ai, chỉ biết mình chỉ là ăn xin qua ngày, một ngày nàng liền nhìn thấy một thiếu gia tay cầm kẹo hồ lô đường, nàng không suy nghĩ gì liền nói:
- Ca ca, huynh cho ta ăn một ít nha, ta đói.
Cậu bé mang bộ quần áo màu xanh có chút bất ngờ, nhìn cô bé gầy gò trước mặt không suy nghĩ nhiều liền đưa kẹo đường đang chuẩn bị ăn cho cô bé.
- Của muội đây. Cậu bé đưa cho cô bé xong liền nhìn cô bé đang híp mắt nhỏ ăn kẹo đường, cậu bé có chút tò mò liền hỏi:

- Muội tên gì? Nhà muội đâu?
Cô bé ngây thơ trả lời:
- Muội không có nhà, muội cũng không biết tên muội nữa.
Cậu bé mỉm cười liền nói với cô bé.
- Vậy muội về nhà ca nhé nhà ca rộng lắm, có cả đồ ăn ngon nữa.
Cô bé không nghĩ nhiều liền gật đầu.
Trong một đại sảnh có khắc chữ Vương, liền có âm thanh đồ sứ đồ vỡ vang lên kèm theo tiếng quát tháo vang lên.
- Choang! Đường đường là con họ Vương, ngươi đưa cái thứ này về làm gì? Những thứ ngươi ăn những thứ ngươi mặc ngươi có lo nghĩ gì không? còn con nhóc này ngươi tưởng nhà ta là viện tế bần chắc.
Tiếng khóc vang lên trong ánh chiều tà, trước sảnh đường cô bé ăn mặc rách rưới đang quỳ gối ngoài sân khóc trước những lời cay nghiệt của một người đàn ông tầm tuổi trung niên, bên cạnh là cô bé là cậu bé tầm bảy tuổi đang quỳ gối năn nỉ phụ thân.
- Phụ thân. Con biết nhưng muội ấy rất tội nghiệp. Chỉ cần muội ấy ở lại đây làm nha hoàn cũng được, chỉ cần muội ấy ở đây, phụ thân bảo con làm gì cũng được.
Trái với tiếng năn nỉ của cậu bé, âm thanh quát nạt nộ càng lớn hơn.
- Ở kinh thành này ăn mày không có một vạn cũng tám ngàn, không có nhưng gì hết, không đuổi nó ra thì cứ quỳ ở đây đi.
Cậu bé yếu ớt nói:
-Vậy thì con quỳ! Mong phụ thân có thể chấp nhận muội ấy.
Nghe vậy người đàn ông trung niên càng tức giận hơn thả lại hai chữ Nghịch Tử liền quay đầu bỏ đi để lại hai thân hình bé nhỏ quỳ ở đó ngoài sân.
Trời về nửa đêm, nhưng tiếng lộp bộp tiếng mưa dần vang vọng trong màn đêm.
- Ca ca, muội lạnh.
Giọng nói của cô bé yếu ớt vang lên sắp ngã gục thì cậu bé liền vừa quỳ bò tới ôm lấy cô bé giữa trời mưa lạnh giá của màn đêm.
- Đừng sợ có ca ở đây.
Cậu bé kiên định ôm lấy cô bé, ánh mắt hướng vào đại sảnh. Cô bé yếu ớt ở trong lòng cậu liền cảm thấy giữa trời mưa tầm tã nhưng cô bé cảm thấy đây là nơi an toàn ấm áp nhất, với cậu bé trước mặt mới quen lúc chiều nhưng lại cảm thấy an tâm lạ thường ngủ thiếp đi mặc kệ trời đang mưa. Ở trên trời, sâu trong tần liền vang lên tiếng thở dài như có như không, bóng người phất tay, đám mây mưa liền tan biến, bóng người thở dài lẩm bẩm bay đi, đây là duyên phận sao? nếu nhìn kỹ ánh mắt của bóng đen có chút đỏ không hiểu nguyên nhân gì.
Trời đã tạnh mưa, nhưng đêm xuống liền lạnh, suy nghĩ miên man đôi lúc cậu tự hỏi làm như vậy có đáng không, nhưng khi cảm nhận hơi ấm trong lòng mình thì cậu không còn nghĩ gì nữa.
Sáng hôm sau cậu mở mắt đậy đã thấy mình trên giường như một giấc mơ dài nhưng cậu tự nhủ đây không phải là mơ, bật xuống giường thấy một nô tì đang chăm sóc cậu liền hỏi:
- Muội muội hôm qua về cùng ta đâu?
- Ta đuổi nó đi rồi! Giọng nói vô tình gần như không chút tình cảm vang lên, Phụ thân hắn bước vào nhìn cậu bé, cậu bé có chút sợ nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt vô tình của phụ thân, cúi đầu hắn ta chạy nhanh ra khỏi nhà.
- Nếu nghịch tử ngươi bước chân ra khỏi Vương phủ thì ngươi cũng không cần trở về đây nữa! Âm thanh vô tình đầy cay nghiệt lại vang lên, cậu bé có chút dừng lại, quay nhìn phụ thân ánh mắt có chút kiên định quỳ xuống dập đầu ba cái rồi lại bước đi tiếp.
Cậu bé không hối hận, từ ngày cậu bé bắt đầu sinh ra mẹ hắn liền mất, hắn gần như không bao giờ cảm nhận được tình thương của phụ thân, chỉ có tiền hoặc những nô tì chút quan tâm để đổi lấy tiền của hắn, phụ thân cũng đã cưới thêm hai người vợ khác, liền không chút quan tâm đến hắn. Nước mắt chảy ra hắn nhớ mẹ nó nhiều lắm cho dù chưa bao giờ được gặp.
Ra khỏi cổng lớn nhìn lần cuối, hắn đang suy nghĩ không biết tìm muội ấy ở đâu thì hắn đã nghe 1 tiếng gọi nhỏ nhẹ:
- Ca ca! Cô bé liền chạy tới ôm lấy hắn, từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra, thì thào nói nhỏ:
- Ca ca muội không muốn ở trong đó, nơi đó đáng sợ lắm, huynh cũng đừng bỏ muội nha.
Cậu bé liền cốc nhẹ trán cố bé liền nói:
- Muội ngoan ta sẽ không bỏ muội, huynh đẫn muội đi ăn.
Tuy đã rời nhà nhưng hắn vấn có chút ngân tệ, liền dẫn cô bé ăn, ăn xong liền đi mua y phục, ở tiệm y phục có chỗ tắm rửa. Tắm rửa xong cậu bé hơi ngẩn người nhìn cô bé, khuôn mặt có chút dễ thương, đôi mắt to tròn không chút tạp chất nhìn cậu bé.
Dắt cô bé đi dạo trên cầu, nhìn vài bông hoa sen dưới cầu, nhìn luôn bộ đồ hồng nhạt cô bé đang mặc, suy nghĩ cậu bé chợt lóe lên liền nói :
- Ca nghĩ ra tên của muội rồi, từ nay muội sẽ tên là Hồng Liên, luôn đẹp như bông hoa sen dưới cầu nha.
Cô bé nắm chặt lấy tay cậu bé liền mỉm cười nói:
- Muội có tên rồi, cảm ơn ca nha !

Sau khi tiêu gần hết ngân thạch, cậu bé nhờ một nha hoàn lúc trước trong Vương phủ, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán màn thầu, chỉ cầu ăn ba bữa, hai huynh muội bán màn thầu thuê được hơn hai năm thì cậu bé nghe tin phụ thân bị xử tử vì bán muối lậu.
Cậu bé liền hiểu chuyện, sợ bị truy nã liền dắt muội muội đi trong đêm, dùng hết ngân thạch thuê xe ngựa đến nơi xa khỏi kinh thành, cuối cùng trú chân tại hoa thượng thôn này. Đến được hơn năm thì muội muội mắc bệnh lạ không thuốc cứu chữa, nghe đồn trên đỉnh Thạch Sơn Phong có tiên nhân thì Vương Long cõng muội muội lên đây, trải qua đã ba ngày rồi nhưng vẫn chưa đến đỉnh, tuy chỉ ăn chút lương khô với chút nước nhưng cảm nhận cơ thể muội mình có chút lạnh đi cậu bé dần gục ngã. đôi chân bê bết máu vì ba ngày nay leo lên thạch lâm, kiệt sức đói khát cậu bé có chút đau lòng, nói nhỏ:
- Hồng Liên, muội đừng làm ta sợ, muội, muội.
Không thấy âm thanh trả lời cậu bé có chút gấp gáp, bất cẩn liền ngã sấp, đau đớn khắp toàn thân nhưng trong tâm cậu bé càng đau hơn khi lo lắng cô bé trên lưng.

- Ta không cam lòng. Hét xong một tiếng thì cơ thể cậu bé không chịu nổi, hắn liền ngất đi.

Bình luận truyện

    Chương 9 : Duyên Phận

    Người đăng: Thienduong Team


    Trên một ngọn núi không dốc nhưng đầy những tảng đá to lởm chởm, có một số tảng đá lóe lên ánh sáng màu đỏ nhạt có một cậu bé gầy nhỏ hơn mười tuổi cõng trên lưng cô bé nhỏ cũng tầm mười tuổi giống cậu bé, khuôn mặt cô bé trắng xám như bị bệnh nặng đang ở trên lưng cậu bé, cánh tay ôm chặt lấy cổ cậu bé, cậu bé cả người đầy mồ hôi cố gắng bước từng bước trên núi đá.
    - Ca Ca muội mệt lắm, muội muốn ngủ.
    Cậu bé vành mắt liền đỏ lên không có chút không nhịn được chảy nước mắt vừa nói vừa thở dốc gian nan bò nhanh hơn lên núi.
    - Muội ngốc không được ngủ, chúng ta sắp tới chỗ của tiên nhân rồi, muội sẽ sống, muội muốn bỏ lại huynh một mình sao.
    Cô bé vẻ mặt không nỡ cúi đầu xuống nhìn ca ca vẻ mặt không nỡ cố sức cúi xuống hôn trên má ca ca nàng, ánh mắt có chút nước mắt nhẹ giọng nói:
    - Ca ca.
    Nghe đến đó cậu bé càng điên cuồng hơn gian nan bò lên phía trước, mảnh đá sắc nhọn đâm chảy máu nhưng không hề nhíu mày lấy một chút, đôi giày dưới chân đã nát từ lâu, đôi chân chi chít những vết thương, có những vết thương đã đóng vảy di chuyển liền ra máu tươi.
    Cô bé nhìn thấy cậu bé càng cảm thấy đau lòng, cảm nhận bờ lưng có chút gầy yếu nhưng tràn đầy ấm áp cô gái càng không nỡ, cô bé không muốn chết.
    Cậu bé vẫn cứ tiếp tục bước đi, nhưng thể lực không đủ ý thức có chút mơ hồ mơ hồ, chớp mắt cậu đó như trải đảo qua lại bốn năm kí ức.
    Hồi sáu tuổi cô bé chỉ là một nhỏ ăn xin, lúc trước khi ăn xin thì cô bé có chút mơ hồ không rõ, sinh ra ở kinh thành Hồ quốc, khôn mặt đầy bụi bẩn mang bộ đồ rách rưới lang thang theo từng nhóm ăn xin khác lang thang vô định. cô bé không biết mình là ai, chỉ biết mình chỉ là ăn xin qua ngày, một ngày nàng liền nhìn thấy một thiếu gia tay cầm kẹo hồ lô đường, nàng không suy nghĩ gì liền nói:
    - Ca ca, huynh cho ta ăn một ít nha, ta đói.
    Cậu bé mang bộ quần áo màu xanh có chút bất ngờ, nhìn cô bé gầy gò trước mặt không suy nghĩ nhiều liền đưa kẹo đường đang chuẩn bị ăn cho cô bé.
    - Của muội đây. Cậu bé đưa cho cô bé xong liền nhìn cô bé đang híp mắt nhỏ ăn kẹo đường, cậu bé có chút tò mò liền hỏi:

    - Muội tên gì? Nhà muội đâu?
    Cô bé ngây thơ trả lời:
    - Muội không có nhà, muội cũng không biết tên muội nữa.
    Cậu bé mỉm cười liền nói với cô bé.
    - Vậy muội về nhà ca nhé nhà ca rộng lắm, có cả đồ ăn ngon nữa.
    Cô bé không nghĩ nhiều liền gật đầu.
    Trong một đại sảnh có khắc chữ Vương, liền có âm thanh đồ sứ đồ vỡ vang lên kèm theo tiếng quát tháo vang lên.
    - Choang! Đường đường là con họ Vương, ngươi đưa cái thứ này về làm gì? Những thứ ngươi ăn những thứ ngươi mặc ngươi có lo nghĩ gì không? còn con nhóc này ngươi tưởng nhà ta là viện tế bần chắc.
    Tiếng khóc vang lên trong ánh chiều tà, trước sảnh đường cô bé ăn mặc rách rưới đang quỳ gối ngoài sân khóc trước những lời cay nghiệt của một người đàn ông tầm tuổi trung niên, bên cạnh là cô bé là cậu bé tầm bảy tuổi đang quỳ gối năn nỉ phụ thân.
    - Phụ thân. Con biết nhưng muội ấy rất tội nghiệp. Chỉ cần muội ấy ở lại đây làm nha hoàn cũng được, chỉ cần muội ấy ở đây, phụ thân bảo con làm gì cũng được.
    Trái với tiếng năn nỉ của cậu bé, âm thanh quát nạt nộ càng lớn hơn.
    - Ở kinh thành này ăn mày không có một vạn cũng tám ngàn, không có nhưng gì hết, không đuổi nó ra thì cứ quỳ ở đây đi.
    Cậu bé yếu ớt nói:
    -Vậy thì con quỳ! Mong phụ thân có thể chấp nhận muội ấy.
    Nghe vậy người đàn ông trung niên càng tức giận hơn thả lại hai chữ Nghịch Tử liền quay đầu bỏ đi để lại hai thân hình bé nhỏ quỳ ở đó ngoài sân.
    Trời về nửa đêm, nhưng tiếng lộp bộp tiếng mưa dần vang vọng trong màn đêm.
    - Ca ca, muội lạnh.
    Giọng nói của cô bé yếu ớt vang lên sắp ngã gục thì cậu bé liền vừa quỳ bò tới ôm lấy cô bé giữa trời mưa lạnh giá của màn đêm.
    - Đừng sợ có ca ở đây.
    Cậu bé kiên định ôm lấy cô bé, ánh mắt hướng vào đại sảnh. Cô bé yếu ớt ở trong lòng cậu liền cảm thấy giữa trời mưa tầm tã nhưng cô bé cảm thấy đây là nơi an toàn ấm áp nhất, với cậu bé trước mặt mới quen lúc chiều nhưng lại cảm thấy an tâm lạ thường ngủ thiếp đi mặc kệ trời đang mưa. Ở trên trời, sâu trong tần liền vang lên tiếng thở dài như có như không, bóng người phất tay, đám mây mưa liền tan biến, bóng người thở dài lẩm bẩm bay đi, đây là duyên phận sao? nếu nhìn kỹ ánh mắt của bóng đen có chút đỏ không hiểu nguyên nhân gì.
    Trời đã tạnh mưa, nhưng đêm xuống liền lạnh, suy nghĩ miên man đôi lúc cậu tự hỏi làm như vậy có đáng không, nhưng khi cảm nhận hơi ấm trong lòng mình thì cậu không còn nghĩ gì nữa.
    Sáng hôm sau cậu mở mắt đậy đã thấy mình trên giường như một giấc mơ dài nhưng cậu tự nhủ đây không phải là mơ, bật xuống giường thấy một nô tì đang chăm sóc cậu liền hỏi:
    - Muội muội hôm qua về cùng ta đâu?
    - Ta đuổi nó đi rồi! Giọng nói vô tình gần như không chút tình cảm vang lên, Phụ thân hắn bước vào nhìn cậu bé, cậu bé có chút sợ nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt vô tình của phụ thân, cúi đầu hắn ta chạy nhanh ra khỏi nhà.
    - Nếu nghịch tử ngươi bước chân ra khỏi Vương phủ thì ngươi cũng không cần trở về đây nữa! Âm thanh vô tình đầy cay nghiệt lại vang lên, cậu bé có chút dừng lại, quay nhìn phụ thân ánh mắt có chút kiên định quỳ xuống dập đầu ba cái rồi lại bước đi tiếp.
    Cậu bé không hối hận, từ ngày cậu bé bắt đầu sinh ra mẹ hắn liền mất, hắn gần như không bao giờ cảm nhận được tình thương của phụ thân, chỉ có tiền hoặc những nô tì chút quan tâm để đổi lấy tiền của hắn, phụ thân cũng đã cưới thêm hai người vợ khác, liền không chút quan tâm đến hắn. Nước mắt chảy ra hắn nhớ mẹ nó nhiều lắm cho dù chưa bao giờ được gặp.
    Ra khỏi cổng lớn nhìn lần cuối, hắn đang suy nghĩ không biết tìm muội ấy ở đâu thì hắn đã nghe 1 tiếng gọi nhỏ nhẹ:
    - Ca ca! Cô bé liền chạy tới ôm lấy hắn, từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra, thì thào nói nhỏ:
    - Ca ca muội không muốn ở trong đó, nơi đó đáng sợ lắm, huynh cũng đừng bỏ muội nha.
    Cậu bé liền cốc nhẹ trán cố bé liền nói:
    - Muội ngoan ta sẽ không bỏ muội, huynh đẫn muội đi ăn.
    Tuy đã rời nhà nhưng hắn vấn có chút ngân tệ, liền dẫn cô bé ăn, ăn xong liền đi mua y phục, ở tiệm y phục có chỗ tắm rửa. Tắm rửa xong cậu bé hơi ngẩn người nhìn cô bé, khuôn mặt có chút dễ thương, đôi mắt to tròn không chút tạp chất nhìn cậu bé.
    Dắt cô bé đi dạo trên cầu, nhìn vài bông hoa sen dưới cầu, nhìn luôn bộ đồ hồng nhạt cô bé đang mặc, suy nghĩ cậu bé chợt lóe lên liền nói :
    - Ca nghĩ ra tên của muội rồi, từ nay muội sẽ tên là Hồng Liên, luôn đẹp như bông hoa sen dưới cầu nha.
    Cô bé nắm chặt lấy tay cậu bé liền mỉm cười nói:
    - Muội có tên rồi, cảm ơn ca nha !

    Sau khi tiêu gần hết ngân thạch, cậu bé nhờ một nha hoàn lúc trước trong Vương phủ, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán màn thầu, chỉ cầu ăn ba bữa, hai huynh muội bán màn thầu thuê được hơn hai năm thì cậu bé nghe tin phụ thân bị xử tử vì bán muối lậu.
    Cậu bé liền hiểu chuyện, sợ bị truy nã liền dắt muội muội đi trong đêm, dùng hết ngân thạch thuê xe ngựa đến nơi xa khỏi kinh thành, cuối cùng trú chân tại hoa thượng thôn này. Đến được hơn năm thì muội muội mắc bệnh lạ không thuốc cứu chữa, nghe đồn trên đỉnh Thạch Sơn Phong có tiên nhân thì Vương Long cõng muội muội lên đây, trải qua đã ba ngày rồi nhưng vẫn chưa đến đỉnh, tuy chỉ ăn chút lương khô với chút nước nhưng cảm nhận cơ thể muội mình có chút lạnh đi cậu bé dần gục ngã. đôi chân bê bết máu vì ba ngày nay leo lên thạch lâm, kiệt sức đói khát cậu bé có chút đau lòng, nói nhỏ:
    - Hồng Liên, muội đừng làm ta sợ, muội, muội.
    Không thấy âm thanh trả lời cậu bé có chút gấp gáp, bất cẩn liền ngã sấp, đau đớn khắp toàn thân nhưng trong tâm cậu bé càng đau hơn khi lo lắng cô bé trên lưng.

    - Ta không cam lòng. Hét xong một tiếng thì cơ thể cậu bé không chịu nổi, hắn liền ngất đi.